“Ngày mai ta cưới” là một bộ phim điện ảnh xoay quanh nam chính tên Dương Hữu Thắng.
Anh sinh ra ở một làng quê nghèo, mang trong mình giấc mơ trở thành nhà vật lý học vĩ đại.
Anh nỗ lực vừa học vừa làm, cuối cùng trúng tuyển vào trường đại học khoa học tự nhiên đứng đầu cả nước.
Tiền học bổng và làm thêm đủ để anh trang trải học phí, sinh hoạt hàng ngày.
Bỗng một ngày chủ nợ kéo tới tận ký túc xá, yêu cầu anh trả khoảng tiền 1 tỷ rưỡi, hỏi ra mới biết ba mẹ anh sa vào số đề, bài bạc thua lỗ không có khả năng chi trả.
Trong lúc anh bế tắc, những tưởng giấc mơ cũng vì đây mà kết thúc, anh tình cờ gặp được nữ chính là Võ Linh Chi.
Cô ấy có một đoàn đội cho thuê bạn trai giả chuyên giúp các cô gái độc thân đối phó ba mẹ.
Với tiền lương hậu hĩnh, Võ Linh Chi thành công mời anh về nhóm, hợp tác cùng nhau làm những phi vụ dở khóc dở cười.
Một lần, Võ Linh Chi cũng bị gia đình thúc giục kiếm bạn trai, Dương Hữu Thắng đã cùng cô ra mắt ba mẹ.
Hai người họ rất hài lòng về anh, ngày ngày đốc thúc hai người kết hôn.
Quãng thời gian làm việc chung, nam nữ chính dần hiểu nhau hơn, tìm được sự đồng điệu và đến với nhau.
Cuối phim, Dương Hữu Thắng trả hết nợ, trở thành nhà vật lý có cống hiến vĩ đại cho ngành vật lý thế giới, có cuộc sống hôn nhân viên mãn với nữ chính.
Chủ đề của bộ phim ca ngợi những con người phấn đấu hết mình vì lý tưởng, không ngại khó khăn trắc trở nhất thời.
Đồng thời, nêu lên một hiện thực về người con gái thời đại mới mong muốn được độc lập kinh tế trước, mới tính chuyện hôn nhân đại sự sau này, tuy vậy vẫn không được phụ huynh thấu hiểu.
Vai diễn Võ Linh Chi là một người thừa kế hoàn mỹ của một gia tộc bất độc sản, từng bị vị hôn phu phản bội, mất niềm tin vào tình yêu và hôn nhân.
Cô độc lập, giỏi giang, tính cách thú vị và có gu thời trang.
Khi đến phim trường, Lê Khánh Nhã mới biết người quen ở đây nhiều thật.
Hứa Mộng Uyên là nữ phụ số 1, bạn cùng lớp đại học kiêm thanh mai trúc mã của nam chính.
Trịnh Thanh Mây đóng vai nữ phụ số 2, người yêu của vị hôn phu nữ chính.
Vị hôn phu kia không phải ai xa lạ, chính là Hi Li La, hỏi đạo diễn mới biết cậu ấy đang chuyển sang mảng phim ảnh.
Cảnh quay của cậu ấy không nhiều, cũng không quá đòi hỏi kỹ năng diễn xuất, vai diễn này sẽ là bước đệm lớn cho Hi Li La.
Sau nhiều tháng không gặp, Trịnh Thanh Mây tiều tụy hơn hẳn.
Cô tự hỏi với tính cách của Trịnh Minh Huy khi biết mình bị lừa, ông ta không làm gì cô ta xem ra vẫn còn tính toán khác, cuộc sống về sau của người này còn khổ dài dài.
Nhưng dù sao cũng không phải chuyện của Nhã, miễn Trịnh Thanh Mây không đụng vào cô, cô cũng chẳng dư sức đâu quan tâm cô ta làm gì.
Đáng tiếc, cô ta lại thích đâm đầu vào họng súng.
Lê Khánh Nhã ngồi trong phòng nghỉ riêng, vừa trang điểm vừa học thuộc lời thoại.
Trịnh Thanh Mây không biết bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì, hùng hổ xông đến, hét vào mặt cô: “Dựa vào đâu đồ thấp hèn như cô có phòng nghỉ riêng, trong khi tôi lại phải chen chúc một phòng với người khác?”
Những người khác trong đoàn phim thấy ầm ĩ cũng đứng ngoài cửa hóng hớt, họ không nghĩ đến chuyện can ngăn chỉ mang vẻ mặt chờ xem kịch hay.
Trợ lý của cô định tiến lên kéo cô ta ra ngoài nhưng bị Nhã ngăn cản.
Cô không giận dữ vì lời chất vấn của đối phương, ngược lại chỉ cong môi cười: “Dựa vào gì ư? Cô đẹp hơn tôi sao? Cô diễn xuất hay hơn tôi sao? Cuối cùng, cô là nữ chính sao?”
Những câu hỏi dồn dập của Nhã khiến Trịnh Thanh Mây á khẩu, cô ta không biết phải phản bác như thế nào, giận dữ chỉ thẳng mặt cô: “Mày! Mày!”
Những người khác nghe Lê Khánh Nhã nói vậy thì kinh ngạc há hốc mồm, vì họ chưa từng thấy ai tự luyến đến vậy.
Dù đây là sự thật, nhưng không phải người của công chúng thì nên khiêm tốn chút sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Mộng Uyên không biết đến từ khi nào, nhưng đột nhiên chen vào thu hút sự chú ý của mọi người.
Trịnh Thanh Mây như vừa thấy được cứu tinh vội vàng tiến đến kéo tay cô ta, ủy khuất nói: “Chị xem Lê Khánh Nhã đi, nó ỷ mình làm nữ chính liền nghênh mặt lên với chúng ta, không coi ai ra gì.”
Hứa Mộng Uyên vốn không ưa gì Nhã, đây chẳng phải là cơ hội tốt để cô ta bôi đen sao: “Khánh Nhã, chị biết em gần đây rất được fan yêu thích, nhưng dẫu sao em cũng phải hoà đồng với mọi người.
Chúng ta đâu biết được mình còn nổi được bao lâu, em thấy chị nói đúng không?”
Người ngoài nghe thì thấy Hứa Mộng Uyên hiểu lễ nghĩa, chân thành khuyên nhủ người mới, nhưng người sáng suốt đều biết cô ta đang nói cạnh nói khoé: thời của cô cũng chẳng được bao lâu.
Lê Khánh Nhã cười khẩy: “Con mắt nào của chị thấy em không hoà đồng? Với lại tính em thật thà có sao nói vậy, người em không thích em chẳng muốn che giấu.
Em diễn trong phim được rồi, ngoài đời cũng diễn em không dư sức như thế.”
Cô quay sang nói với trợ lý: “Tiễn khách giúp chị!”
Trợ lý lịch sự mời Trịnh Trâm Thanh và Hứa Mộng Uyên ra ngoài, hai người tức nghẹn nhưng vì giữ hình tượng nên không dám cãi cọ, đành ôm một bụng tức rời đi.
Nguyễn Đức Khải tới cùng lúc với Hứa Mộng Uyên, nhưng chỉ đứng ngoài quan sát.
Hứa Mộng Uyên tiến lại gần muốn kéo tay anh đi cùng.
Thấy Khải nhíu mày, cô ta sợ sệt bỏ tay ra, đứng cách anh một khoảng.
“Cảm ơn anh đã đưa em tới đây!”
Nguyễn Đức Khải cười lạnh: “Tôi nói gì cô quên rồi sao? Đừng động vào cô ấy nếu không cô phải trả giá đắt.”
Hứa Mộng Uyên siết chặt tay thành nắm đấm: “Chỉ nói vài câu thôi, anh làm gì mà căng.
Cô ta cũng chẳng phải dạng vừa.”
Bầu không khí xung quanh như lạnh hẳn, đáy mắt anh u ám đi vài phần: “Em ấy là người như thế nào tôi hiểu rõ hơn cô.
Ba cô có ơn với tôi, nên chuyện lần trước và lần này tôi bỏ qua.
Nếu cô tiếp tục đi rêu rao những chuyện không đúng sự thật tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Chúng ta không thân.”