Trong căn hộ nhỏ nằm ở một con hẻm hẻo lánh, vị tiến sĩ y học nổi danh giờ đang ngồi húp mì sột soạt.
Silas không nhìn nỗi dáng vẻ này của Daniel, thúc thật mạnh vào eo anh ta nhắc nhở.
“Á!” Daniel đau đến thét lên, liếc mắt lườm đối phương.
“Anh ăn hết mì nhà tôi rồi đấy.
1 triệu! Tiền mặt hay chuyển khoản?” Lê Khánh Nhã ngồi đối diện quyết đoán đòi tiền.
Daniel cười nịnh bợ: “Chủ nhân đâu thiếu chút tiền đó! Với tình cảm nhiều năm của chúng ta đâu thể vì chút tiền này mà xào xáo đúng không nào?”
Ribi vốn trầm tính, lúc này cũng phải mắng một tiếng: “Daniel! Anh mặt dày thật đấy!”
Nói rồi, cô ấy quay sang nhìn Nhã, đáy mắt lộ rõ vẻ sùng bái: “Chủ nhân, Now chuẩn bị cuộc thanh tẩy thường niên, ngài sẽ đích thân ra tay chứ?”
Silas cũng háo hức chen vào: “Đúng đấy, chủ nhân sẽ tham gia phải không?”
Daniel đang cúi đầu ăn mì cũng ngẩng phắt lên, nhìn cô đầy mong đợi.
Lê Khánh Nhã gập sách lại, ngước mắt nhìn họ: “Không đi!”
Nghe xong, cả người Ribi ỉu xìu, cô tiếc nuối hỏi: “Sao vậy chủ nhân? Đã lâu rồi không thấy chủ nhân ra tay, chẳng lẽ ngài định rời bỏ Now sao?”
Đây cũng là những gì Daniel và Silas thắc mắc.
Lê Khánh Nhã lắc đầu: “Các người quên năm nay là hạn cuối để mở rộng Now à? Làm chủ nhân của các người có suиɠ sướиɠ gì đâu.”
Silas giờ mới nhớ ra, tự vỗ đầu mình: “Ấy, vậy mà tôi quên mất chuyện này.”
Thấy Daniel vẫn miệt mài với bữa tối độc hại, anh ta giật lấy bát mì: “Tập trung đi!”
Daniel lườm anh, ánh mắt như muốn biến thành dao đâm chết đối phương.
Tuy vậy, Daniel vẫn không dám tranh lại.
Phải biết trong số những người ở đây, anh thuộc dạng yếu như sên.
Ribi đề xuất ý kiến: “Tôi thấy nhánh 10 của tổ chức Y cũng không tồi, mạng lưới tình báo ở đó nếu được đào tạo bài bản nhất định không thua kém Now.”
Daniel nhìn Ribi với vẻ không thể tin nỗi: “Cô không biết tên Manh Tuấn là kẻ điên hay sao? Hắn mà phát rồ lên thì không phân địch bạn đâu! Đừng có dại dột mà đánh chủ ý lên hắn ta.”
Lê Khánh Nhã nhìn thấu ý đồ của Daniel, cô cười cợt nhã: “Chứ không phải anh sợ Manh Tuấn đánh chết à? Đừng có tưởng tôi không nhớ hồi đó anh nhìn lén bạn gái người ta thay đồ.”
Hai người kia nghe xong, bất giác giữ khoảng cách với Daniel.
Trên mặt họ lộ rõ thái độ ghét bỏ.
Daniel vội vàng muốn bịt miệng cô nhưng không kịp, đành hậm hực thanh minh: “Ai nhìn lén cô ta chứ? Chính chủ nhân chơi xấu giấu ống nghiệm của tôi trong nhà vệ sinh nữ.
Tôi tưởng lúc đó không có ai mới...!Ai biết được cô ta thay đồ trong đó chứ!”
Anh ta giận dữ oán trách: “Gã điên đó ra tay không biết nặng nhẹ đánh tôi gãy luôn răng cấm, giờ nghĩ lại còn thấy ê ẩm.”
Silas nín nhịn đến đỏ mặt, riêng Ribi lại chẳng kiêng nể gì bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha!”
Daniel híp mắt cảnh cáo cô: “Tôi vừa điều chế loại thuốc mới đang cần người thử nghiện, tôi thấy cô thích hợp đấy Ribi!”
Ribi sợ xanh mặt, vội ngậm miệng lại thầm mắng: “Tên bệnh hoạn!”
Silas quay lại chủ đề chính: “Chủ nhân thấy sao?”
Lê Khánh Nhã lắc đầu: “Không được, nội bộ Y đang phức tạp.
Nếu đánh chủ ý lên một nhánh trong đó sẽ gây thù chuốc oán với hai nhánh lớn còn lại.
Hơn nữa tôi có phương án khác tốt hơn.”
Daniel lo lắng hỏi: “Vậy lần này chủ nhân định hành động độc lập sao? Như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Lê Khánh Nhã ngửa người ra sau ghế: “Tôi tự có tính toán, anh hiểu rõ hơn ai hết từ khi ngồi vào vị trí này, tôi đã chuẩn bị tinh thần có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Với lại, chút chuyện nhỏ này còn làm không được, sao xứng với hai tiếng ‘chủ nhân’ của mấy người .”
Daniel thấy cô đã quyết nên cũng không ngăn cản: “Vậy để tôi chuyển 2 thùng R1 qua cho chủ nhân, góp chút sức lực.”
Nhã cười tán thưởng: “Anh đúng là tri kỷ nha! Nể tình anh hiểu chuyện như vậy, tôi giảm cho anh 1000, gửi 999 nghìn là được.”
Daniel bĩu môi: “Đồ keo kiệt!”
Lê Khánh Nhã không để tâm Daniel nói gì, cô quay sang nhắc nhở Silas: “Tôi thấy cậu nên quan tâm em trai mình thì hơn, đừng để đến lúc không quay đầu được rồi lại hối hận.”
Đáy mắt Silas thoáng u ám nhưng được anh ta che dấu rất nhanh: “Vâng, tôi biết rồi.
Cảm ơn chủ nhân đã nhắc nhở.”