Lê Khánh Nhã chẳng biết mình giẫm phải vận đen gì, lần nữa mơ mơ màng màng ngồi trong phòng thẩm vấn.
Người ngồi đối diện cô còn là chị dâu tương lai nữa chứ, thật quá chớ trêu.
Không xen lẫn yếu tố tình cảm, Hứa Thùy Băng lạnh mặt đặt câu hỏi: “Nguyên nhân hai người tranh cãi là gì?”
Lê Khánh Nhã thành thật trả lời: “Cô ta yêu cầu tôi tránh xa bạn trai tôi ra.”
“Cô có bạn trai?”
Hứa Thùy Băng thấy mình lỡ lời vội sửa lại: “Bạn trai cô là ai?”
Lê Khánh Nhã nhướng mày: “Cần thiết phải nói không?”
Hứa Thùy Băng nghiêm mặt: “Rất cần thiết!”
Cô nghe vậy thở dài đáp: “Nguyễn Đức Khải, CEO King group.”
Hứa Thùy Băng vừa kinh ngạc lại vừa tò mò nhưng vẫn cố khống chế biểu cảm của mình: “Hai người quen nhau bao lâu?”
Nhã nhíu mày: “Tôi thấy mình không có nghĩa vụ trả lời vấn đề riêng tư này!”
Hứa Thùy Băng lại không nghĩ vậy: “Đây là bắt buộc vì tất cả những chi tiết này có thể liên quan đến nguyên nhân tử vong của nạn nhân! Hi vọng cô hợp tác.
”
Lê Khánh Nhã không kiên nhẫn đáp: “5 năm!”
Hứa Thùy Băng tiếp tục: “Hứa Mộng Uyên có quan hệ gì với anh ta, sao lại nói như vậy với cô?”
Nhã hờ hững đáp: “Thì tại bạn trai tôi xuất sắc nhiều ong bướm theo đuổi, cô ta là một trong số đó.”
Hứa Thùy Băng cứng miệng, cô có nằm mơ cũng không ngờ được bản thân lại bị nhồi cẩu lương trong khi đang thẩm vấn.
“Từ 23 giờ hôm qua đến 2 giờ 30 sáng hôm nay, cô đã ở đâu? Làm gì?”
“Ở nhà riêng, ngủ với bạn trai!”
Hứa Thùy Băng lần nữa nghẹn họng, chưa bao giờ cô ta muốn đánh chết kẻ tình nghi như lúc này.
Lấy lại bình tĩnh, Hứa Thùy Băng tiếp tục: “Lúc ở phim trường cô có thấy nạn nhân còn xung đột với người nào không?”
“Không thấy!”
“Cô nhận xét Hứa Mộng Uyên là người như thế nào?”
“Không biết!”
“ Cô có thấy nạn nhân qua lại với người nào khả nghi không?”
“Không quan tâm!”
“...”
Cuộc thẩm vấn đi vào ngõ cụt.
Dù Hứa Thùy Băng có hỏi thế nào cô vẫn luôn treo ở miệng 3 câu: “không thấy”, “không biết”, “không quan tâm”.
Tâm trạng cô ta mấy ngày nay xuống dốc liên tục, giờ gặp phải Nhã, cô ta bỗng thấy muốn gϊếŧ người.
Vừa nghĩ tới đó, Huỳnh Minh Chính đã mở cửa đi vào, nhìn Hứa Thùy Băng nói: “Cô ấy có thể ra về.”
Cô ta cau mày: “Vẫn chưa thẩm vấn xong, về sao được mà về?”
Huỳnh Minh Chính híp mắt: “Vậy nãy giờ cô hỏi ra được gì chưa?”
Hứa Thùy Băng ban nãy còn hùng hổ, giờ lại cụp mắt lắc đầu.
Anh nói tiếp: “Cô ấy có chứng cứ ngoại phạm.
Giữ người lại cũng không có ít gì, đừng tốn thêm thời gian vào những chuyện không đâu.”
Hứa Thùy Băng hậm hực bỏ đi.
Lê Khánh Nhã nhún vai, nói cảm ơn với anh.
Huỳnh Minh Chính chí công vô tư đáp: “Không liên quan đến tôi, tôi chỉ làm chuyện nên làm thôi.”
Nhã bĩu môi: “Vô vị!”
Cô ngẩng cao đầu rời đi, nào có dáng vẻ lo sợ của một kẻ tình nghi.
Ra khỏi sở cảnh sát, một chiếc Mercedes dừng lại trước mặt Nhã.
Nguyễn Đức Khải bước xuống, đi vòng qua mở cửa xe.
Anh không nói gì chỉ làm một loạt các động tác, thắt dây an toàn cho cô, rồi trở lại ngồi vào ghế lái, cũng chẳng hỏi cô muốn đi đâu.
Trợ lý Giám bị anh bỏ lại vội vàng đuổi theo nhưng chỉ thấy được đuôi xe nhỏ dần.
Trong xe, Lê Khánh Nhã chống cằm nhìn anh: “Giận rồi à?”
Nguyễn Đức Khải thở dài: “Sao em không gọi cho anh? Những chuyện như vậy bạn trai là anh nên biết đầu tiên chứ không phải để em một mình đối mặt.”
Lúc dừng đèn đỏ anh quay sang thấy cô chỉ mặc một chiếc đầm mỏng, anh nhíu mày vội lấy áo khoác nữ ở ghế sau đắp cho cô, đồng thời tăng nhiệt độ trong xe lên.
Lê Khánh Nhã thấy anh tuy giận nhưng vẫn quan tâm mình, liền bật cười khanh khách
Nguyễn Đức Khải lườm cô.
Nhã nở nụ cười ranh mãnh: “Áo khoác nữ ở đâu ra?”
Khải trừng mắt với cô, rồi rất nhanh quay lại nhìn đường: “Thói quen trữ đồ cho em cũng không phải ngày một ngày hai.
Biết còn hỏi.”
Một trong những sở thích của Lê Khánh Nhã là chọc giận Edward: “Khai mau, trước khi quen em anh đã có mấy người bạn gái rồi, sao lại lõi đời như vậy?”
Nguyễn Đức Khải kiêu ngạo “hừ” một tiếng: “Em yên tâm, không có cô gái nào mới lần đầu tiên gặp đã đòi anh trả quần áo như em đâu!”
Lê Khánh Nhã cười ẩn ý: “Vậy hả? Sao anh biết không có cô gái nào như vậy? Thành thật khai báo!”
Khải im lặng, đi đến đoạn đường vắng liền tấp xe vào lề.
Anh nới lỏng cà vạt, tháo dây an toàn, áp sát người cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt Nhã: “Đừng quên anh còn đang giận em đấy!”
Lúc này chuông điện thoại reo lên, Nhã muốn đẩy anh ra nhưng lại bị ghìm chặt, đành ngồi im nghe máy.
Nguyễn Đức Khải không biết xấu hổ liếʍ ʍúŧ vành tai mẫn cảm của cô.
“A lô, em đang ở đâu đấy?”
Nghe giọng nam trong điện thoại, anh tức giận cắn tai Nhã.
“Á!” Lê Khánh Nhã theo phản xạ hét lên.
Dương lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
“Em không sao, anh gọi em có gì không?” Nhớ ra còn đang nghe điện thoại, cô liếc mắt cảnh cáo người trong xe.
Đôi mắt phượng của Khải long lanh, chớp chớp làm bộ vô tội, nhưng lại ghé vào tai cô dụ dỗ: “Bé cưng, ngoan, mở loa ngoài.
Tối nay cho em sờ cơ bụng.”
Lê Khánh Nhã đẩy điện thoại ra xa một tay bịt loa, cô vờ trấn tĩnh: “Thật không?”
Nguyễn Đức Khải biết cô bị sắc dụ, cong môi cười, thổi hơi vào tai cô, mờ ám nói: “Thật hơn vàng!”
“Nhớ đó!”
Nói rồi, cô mở loa ngoài.
Giọng Lê Thành Dương rõ mồn một lọt vào tai hai người: “Em nghe anh nói không?”
“Em đang nghe đây, sao vậy anh?”
Dương thấy cô hôm nay hơi lạ, đoán cô đóng phim mệt nên cũng không nghĩ nhiều: “Tối nay em rảnh không? Về nhà ăn cơm, mẹ nói nhớ em.”
Lê Khánh Nhã quay sang nhìn Khải, thấy anh gật đầu cô mới đáp ứng: “Lát em về!”
Thấy Dương mãi không nói gì cô lên tiếng trước: “Em cúp máy đây.
Anh cứ nói mẹ vậy nhé.”
“Ưm” Vừa tắt máy, Nguyễn Đức Khải đã đè cô ra hôn ngấu nghiến, nụ hôn này mang theo ý trừng phạt, không dịu dàng như mọi khi.
Cô đẩy Khải ra, anh nghiêng đầu sang bên khác.
Hai tay Nhã áp vào má anh, xoay mặt anh lại, nhẹ giọng hỏi: “Edward nhìn em! Anh sao vậy?”
Nguyễn Đức Khải liếm môi, ánh mắt né tránh: “Anh đã cố gắng không nghĩ nhiều, nhưng khi biết anh ta là người em từng yêu, anh không bình tĩnh được.”
Nói rồi, anh thấp thỏm nhìn cô: “Anh tệ lắm đúng không?”
Lê Khánh Nhã vùi đầu vào hõm cổ anh: “Không phải! Edward của em rất tốt.
Để anh phải bất an như vậy là lỗi của em.
Em xin lỗi.
Hay là...”
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Khải: “Anh về nhà dùng bữa với em nha?”
Nguyễn Đức Khải không hài lòng với đáp án này nhưng làm sao được, ai bảo anh yêu cô như vậy? Anh đành thoả hiệp ôm Nhã vào lòng: “Em về nhà ăn cơm với ba mẹ đi, em đã hứa với họ rồi.”
Lê Khánh Nhã biết anh hiểu sai ý liền phì cười: “Ý em là dắt con rể ngoan về ra mắt ba mẹ vợ!”
Nghe tới đây, Khải như không tin vào tai mình, đến khi bị cô véo má mới tỉnh ra, đôi mắt phượng bừng sáng: “Em nói thật chứ? Giờ luôn sao?”
Nhã buồn cười khi chứng kiến vẻ ngây ngốc của anh: “Ừ.”
Anh phấn khích hôn má cô một cái rồi lại nhíu mày: “Nhưng anh chưa chuẩn bị gì cả!”
Ngón tay Nhã vuốt phẳng hai hàng chân mày rậm của anh, sau đó cô mới dịu giọng an ủi: “Chỉ cần em dắt bạn trai ưu tú nhất thế giới tên Edward về, họ đã vui như mở cờ trong bụng rồi!”
Nguyễn Đức Khải bị những câu nói của cô lấy lòng, liền cười khanh khách.
Tiếng cười của anh rất hay, dù đã nghe rất nhiều lần nhưng cô vẫn không hề biết miễn dịch là gì.
Chắc cô bị trúng độc mang tên Edward rồi.
Khải tuy rất vui vẻ nhưng vẫn lắc đầu: “Không được, để anh gọi trợ lý Giám chuẩn bị.”