Sở cảnh sát
Người đàn ông ngồi trước máy tính, đôi tay đang thao tác không ngừng trên bàn phím.
Từng mã code chạy nhảy trên màn hình khiến người xem rối mắt.
Huỳnh Minh Chính và Trịnh Khắc Huy đứng hai bên trái phải của anh ta, chân mày họ cau chặt.
“Ting!”
Sau khi nhấn phím enter, màn hình tắt ngấm, tối đen như mực.
Anh ta tháo gọng kính xuống, tức tối vò đầu.
“Không khôi phục được đoạn băng ghi hình sao?” Trịnh Khắc Huy tuy đã biết kết quả nhưng vẫn không chấp nhận được.
Người đàn ông mặc cảnh phục lắc đầu.
Lúc này, một đồng nghiệp khác vội vã chạy vào, vì chạy quá nhanh nên khi tới trước mặt họ, anh đứng thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại: “Báo cáo Thiếu tướng, chúng tôi phát hiện cả 3 nạn nhân đều liên quan đến công ty giải trí Tuyết Huy.”
Huỳnh Minh Chính như người trên sa mạc gặp được nguồn nước: “Cậu nói cụ thể xem?”
Hai người kia nghe vậy, cũng nhìn chăm chú vào anh cảnh sát trẻ.
Anh ta ổn định lại hơi thở rồi báo cáo rành mạch: “Theo như tra xét các mối quan hệ xung quanh nạn nhân, chúng tôi tìm ra được, vào năm 2017 cả ba người này đều có liên quan đến công ty giải trí Tuyết Huy.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Mỹ Duyên hẹn hò với một cổ đông của giải trí Tuyết Huy, Trịnh Thu Hương là cháu ruột của chủ tịch công ty.
Còn nạn nhân mới đây, Hứa Mộng Uyên từng là nghệ sĩ dưới trướng công ty, nhưng đã chấm dứt hợp đồng từ 1 năm trước và gia nhập công ty hiện tại.”
Cảnh sát trẻ dường như đang nghe được tiếng tim mình đập nhanh không theo quy luật, máu nóng trong anh đang sôi trào: “Tôi kiến nghị, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm, tập trung điều tra các buổi hội họp bí mật trong nội bộ giải trí Tuyết Huy.”
Trịnh Khắc Huy vỗ vai, tán thưởng anh ta: “Làm tốt lắm chàng trai trẻ, nếu vụ án này phá xong tôi sẽ viết đề nghị thăng chức cho cậu.”
Huỳnh Minh Chính không phản bác.
Di động reo lên đúng lúc, anh lập tức bắt máy.
Giọng nói sốt sắng của Đinh Thúy Hà vang vọng bên tai anh: “Thiếu tướng, anh mau đến phim trường chúng em có phát hiện mới!”
Đáy mắt Huỳnh Minh Chính gợn sóng: “Được! Em bảo mọi người giữ nguyên hiện trường, anh và Đại tá Huy sẽ tới đó ngay.”
Lúc 2 người đến nơi, phim trường đã bị cảnh sát vây chặt, không một ai được rời khỏi.
Hứa Thùy Băng đứng cách họ không xa đang bàn bạc gì đó với đồng nghiệp.
Thấy 2 người, cô liền bước tới, đưa cho Huỳnh Minh Chính bức ảnh hiện trường và một viên đá trong suốt được gói cẩn thận: “Lúc trước tại nhà riêng của Trịnh Thu Hương, chúng tôi đã tìm thấy một viên đá màu đen kích thước nhỏ.
Nhưng nghĩ là nằm trong đồ trang sức của nạn nhân nên không để ý lắm.
Tuy nhiên, tôi đã thấy được viên thủy tinh có kích cỡ tương tự trong phòng nghỉ của một diễn viên.
Tôi suy đoán thứ tìm thấy ở hiện trường vụ án và viên thủy tinh này là một loại nhưng vì gặp lửa nên bị cacbon hoá gây đổi màu.
Nếu chứng minh được rất có thể hung thủ là người ở phim trường này.”
Trịnh Khắc Huy nhướng mày: “Phòng nghỉ của ai?”
“Hi Li La”, Hứa Thùy Băng đáp lời.
Huỳnh Minh Chính đưa tang vật cho một cảnh sát gần đó: “Cậu mang đi phân tích!”
Anh quay sang nói với Hứa Thùy Băng: “Nếu kết quả đúng như dự đoán, gọi Hi Li La vào Sở thẩm vấn.
Đồng thời, không để bất kỳ ai trong đoàn phim xuất ngoại trước khi tìm ra hung thủ.”
Hứa Thùy Băng đứng nghiêm: “Rõ, Thiếu tướng!”
Trịnh Khắc Huy lúc này mới lên tiếng: “Còn giải trí Tuyết Huy thì sao? Tôi đoán đây là điểm mấu chốt cho động cơ gây án của hung thủ.”
Huỳnh Minh Chính gật đầu: “Hung thủ muốn chúng ta chú ý công ty này.
Có thể họ đang cất giấu bí mật phạm pháp gì đó.
Vụ án này có thể gọi là 2 trong 1.”
Anh vừa dứt lời, Đinh Thúy Hà bước tới trước mặt hai người báo cáo: “Em đã liên hệ với đạo diễn lấy băng ghi hình giám sát của phim trường rồi, nhưng trùng hợp chiều hôm qua cúp điện nên mất đi một đoạn.
Chỗ còn lại em đã gửi vào mail của Thiếu tướng.”
Ánh mắt Huỳnh Minh Chính đong đầy ý cười dịu dàng, anh nâng tay gỡ lấy chiếc lá rơi trên đầu cô xuống, còn cưng chiều véo má cô: “Anh biết, em làm tốt lắm.
Vất vả cho em rồi!”
Trịnh Khắc Huy trố mắt nhìn hai người, anh ta quá quen với hình tượng Thiếu tướng mặt lạnh, giờ chứng kiến người này ôn nhu rải cẩu lương, anh ta nhất thời không chấp nhận được: “Này, hai người đừng có quá đáng, kết thúc vụ án này tôi tìm bạn gái cho các người xem.”
Huỳnh Minh Chính đổi về sắc mặt vốn có: “Mỏi mắt chờ mong.”
Trịnh Khắc Huy cứng miệng, buồn bực bỏ đi.