Huỳnh Minh Chính ngồi trước màn hình máy tính cùng hai đồng nghiệp khác.
Anh xem đi xem lại đoạn băng ghi hình của phim trường suốt 2 ngày một đêm, nhưng vẫn không phát hiện manh mối.
Đinh Thuý Hà vừa quay lại, mang cả hơi lạnh bên ngoài vào sở cảnh sát.
Trên tay cô xách theo mấy túi đồ ăn sáng, cô chỉ lấy một phần, còn lại đều chia cho đồng nghiệp.
Nhìn dưới mắt Huỳnh Minh Chính đã lờ mờ xuất hiện quầng thâm và bọng mắt, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt.
“Em tới rồi à.” Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, anh quay mặt lại nhìn, đôi mắt hằn tia máu đỏ phút chốc trở nên dịu dàng.
Đinh Thúy Hà gật đầu tiến lại gần, giúp anh xoa huyệt thái dương: “Anh ăn sáng rồi hãy xem tiếp, có sức khoẻ mới bắt tội phạm được.”
Nếu người khác dám chen ngang công việc của mình, Thiếu tướng Chính sẽ mặt lạnh đuổi người.
Nhưng đổi lại người này là Hà, anh chẳng những không thấy khó chịu mà còn ngoan ngoãn nghe lời cô, tận hưởng cảm giác ấm áp tràn ngập cõi lòng.
Đinh Thúy Hà ngồi thế chỗ anh nhìn chằm chằm màn hình: “Vẫn chưa phát hiện gì hả anh?”
Huỳnh Minh Chính vừa ăn vừa gật đầu: “Chẳng có tiến triển gì.”
Hà dán mắt vào đoạn phim nhưng cũng không quên an ủi đối phương: “Phá án chỉ là chuyện sớm muộn.
Anh làm gì cũng phải chú trọng sức khoẻ, đừng cậy mạnh gánh hết vào mình.”
Thiếu tướng Chính phì cười, trịnh trọng tuyên bố: “Em yên tâm! Anh phải đảm bảo sức khoẻ để còn cưới vợ chứ.
Bạn gái anh xinh đẹp như vậy anh còn lâu mới nhường cho kẻ khác.”
“Ai muốn kết hôn với anh chứ, đừng tưởng bở!” Tuy nói vậy, nhưng khoé miệng đang cong lên đã bán đứng cô.
Đinh Thúy Hà thấy mặt mình hơi nóng, liền nhìn vào máy tính để di dời sự chú ý.
Cô chợt khựng lại, nhấn chuột tua cảnh vừa xem.
Vài giây sau, Hà bất ngờ thốt lên: “Chính, anh mau lại đây xem cái này đi!”
Thiếu tướng Chính đứng phắt dậy, vội đi bước lớn tới gần cô: “Em tìm thấy gì à?”
Hà mừng rỡ chỉ vào chiếc di động trong tay người đàn ông: “Anh nhìn thử xem, ốp lưng chỗ camera sau điện thoại có phải đính đá không?”
Tay Huỳnh Minh Chính phủ lên bàn tay đang cầm chuột của cô, phóng to hình ảnh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ đang trong sở cảnh sát cúi đầu hôn lên môi Hà.
Đến khi tách ra, anh cưng chiều xoa đầu cô: “Em đúng là thần may mắn của anh!”
Nói rồi, anh gọi vào bộ đàm: “Xin lệnh khám xét nhà Văng Kỷ Minh! Chuẩn bị, chúng ta lập tức đến đó ngay.”
Trước khi rời đi, anh không quên quay lại ôm Hà một lát.
Nhìn bóng lưng Huỳnh Minh Chính khuất dần, Hà vẫn còn đang ngơ ngác.
Vài phút sau, cô cong môi cười ngây ngốc.
Tiếng chuông cửa 7 giờ sáng đánh thức Văng Kỷ Minh trong cơn mộng mị.
Cửa vừa mở, 8 người mặc cảnh phục bày binh bố trận trước căn hộ của anh.
Huỳnh Minh Chính trình thẻ cảnh sát và lệnh xét nhà: “Chúng tôi tình nghi anh là hung thủ gϊếŧ người hàng loạt, mời anh theo chúng tôi về đồn điều tra.”
Bốn người phụ trách bắt giữ Văng Kỷ Minh lên xe cảnh sát, nhóm người còn lại vào căn hộ khám xét.
Nhà riêng của Văng Kỷ Minh được dọn dẹp và sắp xếp rất ngăn nắp, cũng rất ít đồ đạc.
Ngoài quần áo, nơi này chỉ còn vật dụng cần thiết và vài ba quyển sách.
Anh ta nổi tiếng giữ mình trong sạch, nếp sống lành mạnh, không vướng scandal.
Chẳng ai có thể ngờ người như vậy lại làm ra loại chuyện kinh thiên động địa này.
Cảnh sát tìm được chiếc điện thoại có ốp lưng đính đá giống với ảnh trong đoạn băng ghi hình, ngoài ra không thấy bất kỳ hung khí nào.
Trên kệ ti vi ở phòng khách đặt khung ảnh một cô gái.
Người trong hình mặc đầm dạ hội xanh rêu, mái tóc búi cao lộ ra khuôn mặt tròn đáng yêu nhưng đôi mắt đượm buồn.
Ánh mắt đó khiến mọi người lạnh hết sống lưng.
Họ thầm nghĩ: Văng Kỷ Minh phải biếи ŧɦái đến mức nào mới để ảnh người mình gϊếŧ trong nhà chứ? Ai không biết còn tưởng anh ta yêu nạn nhân sâu đậm lắm.
Huỳnh Minh Chính đứng trong nhà tắm, đảo mắt nhìn xung quanh hết một lượt.
Trực giác mách bảo cho anh biết, trong đây nhất định đang giấu thứ gì đó.
So với bên ngoài, chỗ này nhiều đồ đạc hơn hẳn.
Tấm gương lớn đối diện phản chiếu hình ảnh anh.
Huỳnh Minh Chính bước lại gần, nhìn khe nứt trên khung gỗ viền quanh gương.
Một hồi lâu, anh gọi người tháo gỡ nó ra.
“Cạch!”
Đồ vật giấu sau tấm gương rơi xuống, xuất hiện trước mắt mọi người.
Thanh đao có răng cưa, kích thước và trọng lượng đúng như trong mô tả của Daniel.
Tang chứng vật chứng có đủ, vụ án gϊếŧ người hàng loạt cũng đến lúc hạ màn.