Lê Khánh Nhã đi loanh quanh một cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại.
Tay cô lướt qua các bộ váy đủ kiểu dáng và màu sắc.
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cô thao thao bất tuyệt về bộ sưu tập thu đông năm nay.
Bỗng nhiên, Nhã dừng lại nhìn chiếc áo có phong cách kỳ quái treo ở góc khuất, nếu không chú ý sẽ dễ dàng bị bỏ qua.
Mắt cô sáng rực lấy ra ướm thử.
Biểu cảm của nữ nhân viên một lời khó nói hết.
Đinh Thúy Hà từ bên khác nhìn qua, thấy cảnh này, vội đi qua lườm Nhã, rồi giật lấy đồ trên tay cô, treo lại chỗ cũ: “Ít ra cậu cũng là diễn viên có chút tiếng tăm, sao gu ăn mặc kỳ cục mãi vẫn không thay đổi vậy hả?”
Lê Khánh Nhã muốn lấy tiếp nhưng Hà ngăn cản nên đành thôi: “Tại cậu không biết, cái này gọi là đi trước thời đại.
Cậu chờ xem, sẽ có một ngày tớ khai sáng ra đế quốc thời trang khiến cả thế giới phải trầm trồ!”
Đinh Thúy Hà thấy cô lý luận cùn thở dài ngao ngán, đưa mớ quần áo mình lựa được cho Nhã: “Được, tớ chống mắt lên chờ đế quốc thời trang có duy nhất một con dân là cậu.
Còn bây giờ thì vào thử đồ đi.”
Lê Khánh Nhã cúi đầu xem đống đồ trên tay rồi bĩu môi: “Cậu lấy cái gì vậy? Áo này có mặc được không đây? Có vài mảnh vải ngắn ngủn như vậy che được cái gì.”
Đinh Thúy Hà lắc đầu bất đắc dĩ: “Cái đó là mặt sau cô nương! Khoe lưng và bờ vai trần quyến rũ mới là mốt bây giờ.”
Nhã rùng mình ném lại cho Hà, lấy những bộ còn lại vào phòng thử đồ.
“Tinh!”
Điện thoại báo có tin nhắn, cô ngồi vào cái ghế duy nhất trong phòng thay đồ, bật di động lên xem.
Nhìn thấy người nhắn là ai, cô cong môi cười.
Edward: Bé cưng đang ở đâu?
Nhã: Em đi shopping với Hà.
Edward: Nhớ để cô ấy giúp em chọn đồ.
Nhã: Sao vậy?
Edward: ...
Nhã:???
Edward: Em thật sự muốn nghe?
Lê Khánh Nhã đột nhiên nổi lên xúc động muốn đập điện thoại.
Nhã: Gan anh to rồi đấy! Dạo này em hiền với anh quá đúng không?
Edward: Đâu có! Ý anh là em chọn quần áo quá đẹp anh chỉ muốn để một mình anh ngắm.
Nhã: Nói vậy còn được.
Edward: Em chọn được đồ chưa?
Lê Khánh Nhã thay chiếc đầm sεメy nhất trong đống đồ Hà đưa cô, rồi lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho anh.
Edward: Lần sau đừng đi shopping với Hà nữa, anh đi với em.
Thấy cô không mãi không nhắn lại, anh trực tiếp gọi qua.
Lê Khánh Nhã buồn cười bắt máy: “Alo!”
Nguyễn Đức Khải ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt chứa ý cười ấm áp: “Em thấy đề nghị của anh thế nào?”
Nhã vờ không để ý: “Chẳng sao cả.”
Anh dịu giọng dỗ dành: “Ngoan! Nếu em đồng ý anh bù đắp cho em!”
Lê Khánh Nhã cười ranh mãnh: “Bù đắp thế nào?”
Mục đích đã đạt được, Khải cong môi: “Tùy em quyết định!”
Nghe tới đây, cô cười khúc khích: “Được, em hứa với anh.
Còn bù đắp thế nào chừng nào nghĩ xong em sẽ nói anh biết.”
Nguyễn Đức Khải thoáng ngẩn ngơ khi nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của cô qua điện thoại: “Được, bạn gái nhớ nương tay.
Tối nay chờ anh qua nấu cơm cho em.”
Đáy lòng Nhã như có dòng nước ấm chảy qua: “Bạn trai của em thật tốt.”
Lúc thanh toán, Hà nhanh nhẹn lấy thẻ đưa cho nhân viên: “Lần trước cậu đãi tớ ăn rồi, hôm nay tới lượt tớ.”
Vài giây sau, thu ngân áy náy nhìn Hà: “Xin lỗi quý khách, thẻ của quý khách bị vô hiệu hoá.”
Lê Khánh Nhã thấy vậy, liền lấy điện thoại quét mã thanh toán: “Xong rồi! Chúng ta đi thôi”
Đinh Thúy Hà khó hiểu: “Sao lại thế được nhỉ?”
Nghĩ rồi, cô lấy di động ấn vào dòng chữ “Mami” trên danh bạ.
Sau 3 hồi chuông, đối phương mới trả lời: “Alo, giờ biết gọi cho mẹ rồi sao?”
Đinh Thuý Hà bực bội: “Mẹ khoá thẻ của con đúng không?”
Dương Thúy Vi không phản bác: “Đúng vậy, nếu con tiếp tục chống đối mẹ thì trải nghiệm cuộc sống không xu dính túi đi!”
Với thiên phú tiêu tiền như nước của Hà, chút lương của cô làm sao sống nỗi.
Cô đành nhẹ giọng giải thích: “Mẹ thấy anh Chính có gì không tốt chứ? Vừa đẹp trai lại tài giỏi.
Con có bạn trai rồi sao lại đi xem mắt được?”
Dương Thúy Vi có nỗi khổ khó nói thành lời, đành nhượng bộ: “Vậy tối nay, con đi gặp người ta một lần, thấy không hợp thì thôi, mẹ sẽ không khoá thẻ của con nữa.”
Vài phút sau, Đinh Thúy Hà thoả hiệp: “Mẹ nhớ giữ lời.
Nếu không được, về sau mẹ đừng ngăn cản chuyện tình cảm của con nữa đấy!”
Kết thúc cuộc gọi, cô quay sang hỏi Nhã: “Cậu còn giữ mấy bộ quần áo kỳ quặc không? Cho tớ mượn đi!”
Lê Khánh Nhã lườm cô: “Nếu cậu nói mấy món bảo bối của tớ thì còn đấy, định làm gì?”
Đinh Thuý Hà cười đắc ý: “Có chỗ cần dùng.”