Trước cửa nhà hàng xuất hiện một cô gái mặc váy jean bút chì, trên đó thêu những hình thù kỳ quái kết hợp với chiếc áo thun neon gắn đầy xích sắt.
Người cô nồng nặc mùi rượu, bước đi xiêu vẹo tới chỗ người đàn ông mặc áo phông trắng đang quay lưng lại.
Đinh Thúy Hà hào sảng vỗ vai đối phương: “Anh bạn, sao lại uống nước lọc thế này? Gọi vài chai rượu ra đi, hôm nay chúng ta không say không về.”
Người đàn ông cau mày hất tay đối phương ra, định nói “Cút!”, nhưng khi nhìn rõ mặt anh lại phì cười: “Ha ha ha, cảnh sát Hà thật thú vị!”
Đinh Thúy Hà kinh ngạc nhìn Trịnh Hy Phong, chưa bao giờ cô muốn đội quần lên đầu như lúc này.
Cô ngồi xuống đối diện anh ta: “Sao lại là anh?”
Trịnh Hy Phong cuộn tay thành nắm đấm che miệng, nén ý cười: “Như cô thấy đó! Cảnh sát các cô lúc phá án cũng say xỉn vậy sao?”
Đinh Thúy Hà cười ngượng ngùng: “Chỉ là hiểu lầm thôi! Người quen cũng dễ nói, hình như tôi thấy lần trước bạn gái tới sở cảnh sát đón anh.
Sao giờ lại đi xem mắt?”
Trịnh Hy Phong cười cợt nhả: “Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ.
Đời người thay đổi chóng vánh.
Giờ tôi lại độc thân rồi!”
Đinh Thúy Hà lộ rõ vẻ ghét bỏ, châm chọc: “Tổng giám đốc như các anh chẳng khác gì hoàng đế thời cổ đại cả.
Dân thường như chúng tôi không nên dây vào.
Vậy tôi cũng nói thật luôn, tôi có bạn trai rồi, chúng ta cứ ngồi khoảng nửa tiếng rồi đường ai nấy đi là được.”
Anh khoanh tay, tựa người ra sau: “Tên Thiếu tướng mặt lạnh kia sao?”
Đinh Thuý Hà không phản bác.
Anh lại tiếp tục: “Cô không thấy hắn ta vô vị à?”
Cô lườm đối phương: “Phải rồi, chỉ có anh thú vị, thú vị đến mức mỗi tuần đổi bạn gái một lần.
Tôi thì lại chỉ cần người vô vị như anh ấy.”
Trịnh Hy Phong hứng thú, nhướng mày: “Cô đang ghen sao?”
Đinh Thuý Hà bật cười, nhìn anh như kẻ điên không buồn nói tiếp.
Nhân viên đến bàn hai người, anh ta cố né xa Hà ra, thiếu điều muốn bịt mũi lại, đưa thực đơn cho cả hai.
Sau khi chọn món xong, Trịnh Hy Phong nói tiếp: “Cô không ăn được hải sản sao?”
Đinh Thúy chợt nhớ tới lần đầu đi ăn với bạn trai, bất giác cười khanh khách làm lộ ra má lúm đồng tiền, đôi mắt cô cong cong trông vô cùng đáng yêu: “Đúng vậy, tôi bị dị ứng hải sản.”
Trịnh Hy Phong nhìn đến ngẩn ngơ, anh biết cô rất đẹp nhưng khi cô cười lên lại khiến tim anh mềm nhũn.
Đôi khi thích một người rất đơn giản, chỉ cần một ánh mắt hay một nụ cười cũng đủ để câu hồn đối phương.
Trịnh Hy Phong chợt thấy tiếc nuối, nếu anh phát hiện ra sớm hơn thì có lẽ...
Anh quay trở về thực tại, bực bội trừng mắt với cô.
Đinh Thúy Hà thắc mắc: “Tôi làm gì khiến anh khó chịu sao?”
Trịnh Hy Phong lầm bầm: “Làm cảnh sát không phải bận lắm sao? Ai cho cô yêu sớm vậy chứ?”
Cô không nghe rõ, hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Anh trở lại bộ dạng biếng nhác như trước: “Tôi nói thật đáng tiếc, món ngon ở đây đều là hải sản cả.”
Đinh Thúy Hà nửa tin nửa ngờ: “Ồ!”
Về tới nhà, Hà vừa đặt túi xách xuống, nằm dài trên xô pha, Dương Thúy Vi đã đứng trước mặt cô: “Sao rồi? Thằng bé đó tốt lắm đúng không? Vừa đẹp trai, tài giỏi, lại rất hài hước! Có phải yêu rồi không?”
Đinh Thúy Hà bực bội đá túi xách: “Mẹ nói gì vậy? Một người đàn ông trưởng thành sao gọi là bé? Với lại, anh ta tốt chỗ nào? Bạn gái của anh ta phải xếp hàng dài từ đầu hẻm tới nhà chúng ta đó mẹ.”
Dương Thúy Vi rõ ràng nghe cô nói mới biết, ngạc nhiên hỏi lại: “Thật sao?”
Đinh Thúy Hà gật đầu chắc nịch: “Thật hơn vàng!”
Ngửi thấy mùi rượu, lúc này Dương Thúy Vi mới quan sát cô hết một lượt từ trên xuống.
Bà nhíu mày: “Con mặc thứ gì ra đường vậy? Còn mùi rượu nồng nặc là sao? Con có biết uống rượu đâu?”
Đinh Thúy Hà quay người sang hướng khác, không để ý tới bà.
Thấy vậy, Dương Thúy Vi thở dài: “Con thật lòng muốn biết lý do mẹ ngăn cản con yêu đương với người kia à?”
Hà ngồi bật dậy nhìn bà với ánh mắt tràn đầy mong đợi, cô kiên định gật đầu.
Dương Thúy Vi không còn cách nào đành nói ra suy nghĩ của mình: “Mẹ sợ nó không yêu con.”
Đinh Thúy Hà lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ hiểu lầm anh ấy rồi, anh ấy rất yêu con...”
Dương Thúy Vi ngắt ngang: “Con nghe mẹ nói hết đã.
Chắc nó không nói với con, nó từng yêu đương với chị Quỳnh của con đúng không?”
Cô kinh hãi nhìn bà: “Ý mẹ là chị họ qua đời cách đây 3 năm sao?”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Dương Thúy Vi biết mình đã đoán trúng.
Bà gật đầu: “Hai đứa nó yêu nhau từ thời đại học.
Lúc chị con qua đời...nó còn quỳ trước mộ ba ngày ba đêm, không ăn không uống đến mức ngất xỉu.
Nếu không phải dì con gặp được gọi cấp cứu thì nó bây giờ đã...!Tình cảm sâu đậm như vậy, con nói nó quên là quên được sao?”
Đinh Thúy Hà đỏ mắt, lắc đầu, cố gắng gượng phản bác: “Thì sao chứ? Ai chẳng có quá khứ hả mẹ.”
Dương Thúy Vi đau lòng nhìn con gái mãi không chịu tỉnh, thầm nghĩ cứ để bản thân làm người xấu vậy: “Con không nghĩ nó xem con là thế thân của chị họ con à? Con nghĩ lại đi, có phải ngay từ đầu nó đã đối xử với con rất tốt không?”
Hà thật tâm muốn phản bác, nhưng những lời bà nói lại không sai chút nào.
Cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Bà ấy nói thêm: “Nếu con không tin, hai ngày nữa tới giỗ chị con, con ra nghĩa trang sẽ biết.”
Đinh Thúy Hà im lặng, đi vào phòng khoá trái cửa lại.
Dương Thúy Vi cũng không đuổi theo, chỉ khổ tâm thở dài: “Sao lại khổ vậy con?”