Mắt Trái

Đã nhiều ngày, Diệu Diệu cứ cảm thấy Bạch Lập Nhân bắt đầu trở nên là lạ.

Từ hôm đó trở về sau, kỳ thật bọn họ đã thử thêm một lần, không biết có phải do gánh nặng tâm lý của hai người họ quá nặng hay không mà dù đã đứng trước cửa vẫn không thể nào tiến vào.

Vì vậy, Bạch Lập Nhân bắt đầu không thích nói chuyện, im lặng đến đáng sợ.

Lúc ăn sáng cũng chỉ đến gõ cửa phòng cô, không giống như lúc trước, trực tiếp bá đạo đi vào khiêng cô ra.

Anh chỉ trầm mặc nhìn Diệu Diệu, nhìn cô bám tưởng thong thả ra khỏi phòng, chỉ khi nào không có chỗ nào cho cô bấu vào, anh mới bước lên đỡ, nhưng đỡ xong thì ngay lập tức buông tay.

Dường như đang chạm vào cái gì đó không nên chạm.

Ngay cả ăn bữa cơm cũng rất im lặng, bình thường anh hết nói Đông rồi lại nói Tây, bầu không khí trầm mặc thế này ngược lại khiến Diệu Diệu rất lo lắng.

Vì vậy...

"Có, có thể là do áp lực gần đây của chúng ta quá lớn, hoặc là, do chúng ta quá khẩn trương thôi..." Diệu Diệu rất muốn an ủi anh, nhưng không biết phải dùng ngôn ngữ biểu đạt như thế nào để không khiến anh để tâm.

Kết quả, cô mới mở miệng nói câu đầu tiên, mặt Bạch Lập Nhân đã trắng bệch.

"Anh đi rửa bát!" Anh đột nhiên đứng phắt dậy.

Diệu Diệu ngơ ngác há mồm: "Nhưng mà..." Nhưng mà, anh mới ăn có mấy miếng a.

Khi Bạch Lập Nhân rửa bát, bình thường thì hết hừ hừ đằng Đông rồi lại hừ hừ đằng Tây, chứ không im lặng như bây giờ.

Diệu Diệu nhìn là hiểu.


Vì vậy, cô khó khăn đứng dậy, chậm rãi bám vào tường đi vào bếp.

Cô có thể cảm giác được, chỉ cần mình đến gần thì lưng anh lập tức căng cứng.

"Bạch Lập Nhân, chúng ta cứ bình thường thôi, không cần quá để ý làm gì, chỉ cần anh và em thấy vui là được rồi..."

Diệu Diệu còn chưa nói xong, Bạch Lập Nhân đã thả cái bát đang rửa dở trong tay vào chậu, nhàn nhạt nói: "Ăn xong rồi? Ăn xong rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi." Anh không muốn nghe.

Dứt câu, Bạch Lập Nhân lại cầm cái bát lúc nãy lên rửa tiếp.

"Bạch Lập Nhân, em..."

"Em đi ngủ trưa đi, tinh thần thoải mái thì cơ thể mới nhanh hồi phục." Anh lại đánh gãy lời cô: "Chờ sức khỏe của em hồi phục tốt một chút, anh sẽ đưa em về nhà."

Đưa cô về nhà?

Bạch Lập Nhân bình tĩnh như vậy khiến Diệu Diệu cảm thấy thật khủng hoảng.

"Bạch Lập Nhân, em, em..." Cô hoảng đến mức không biết phải mở miệng thế nào.

Anh đây là muốn bỏ cô sao?

Điện thoại Bạch Lập Nhân đúng lúc vang lên, anh với tay qua người cô lấy khăn lau, sau đó lau tay rồi bước ra phòng khách nhận điện thoại.

Chỉ mới nghe vài câu, anh lập tức cau mày: "Sao có thể? Thật vô lý, cho dù có làm nhái thì cũng không thể nào nhái sản phẩm trong bộ sưu tập mùa xuân được!"


Ngay cả công ty của bọn họ, sau khi kì nghỉ lễ Nguyên Đán kết thúc mới tung sản phẩm trong bộ sưu tập mùa xuân tại các chi nhánh chính là Thượng Hải và Bắc Kinh.

"Nhái lại giống nhau như đúc? Chất lượng nguyên liệu còn tốt hơn cả chúng ta? Mà giá chỉ bằng một phần ba?" Càng nghe, sắc mặt Bạch Lập Nhân càng nghiêm trọng.

Anh vừa nghe điện thoại vừa căn cứ theo những gì đối phương vừa nói, bấm điều khiển mở ti vi, bật kênh thời sự thành phố.

Ti vi quả nhiên đang đưa tin về việc này.

Bạch Lập Nhân cúp điện thoại, tim lạnh cóng.

Diệu Diệu khôi phục tinh thần, cũng đã xem tin tức, vẻ mặt kinh hãi không thôi: "Tại sao lại như vậy?"

Trên ti vi lẫn báo chí đều viết, trên thị trường hiện nay lan tràn sản phẩm nhái theo sản phẩm của Động Lực, các chuyên gia thậm chí còn so sánh hai sản phẩm với nhau, đưa ra kết luận đúng là hàng nhái giống đến 90%, hơn nữa chất lượng còn tốt hơn cả sản phẩm gốc.

Phóng viên thậm chí còn nói ngành công nghiệp dệt may địa phương mang đến một nguồn lợi nhuận khổng lồ, nhưng chất lượng thì còn thua cả hàng nhái.

"Bọn họ thì biết cái gì? Hiện tại tiền lương cho công nhân cao như vậy, thêm cả chi phí hành chính, chi phí văn phòng, thêm cả nguy cơ gánh hàng tồn hàng năm, bọn họ là người ngoài ngành làm sao mà biết!" Diệu Diệu bất mãn.

Đúng là Động Lực kinh doanh rất tốt, lợi nhuận của công ty mấy năm nay cũng rất nhiều, nhưng đâu đến mức như bọn họ nói chứ.

Cái gì mà mười đồng một thước vải đem may thành ba bốn trăm bộ trang phục?!

Bạch Lập Nhân cũng nhanh chóng nhấc điện thoại lên gọi điện, nhưng lại gọi cho mẹ mình: "Mẹ, mẹ sang đây chăm sóc Diệu Diệu giúp con, con có chuyện gấp phải đến công ty!"

Từ lúc công ty thành lập đến giờ, tuy rằng trên thị trường vẫn xuất hiện tốp ba tốp năm hàng nhái theo, nhưng đây là lần đầu tiên nghiêm trọng như vậy.


Có lẽ trong giới thời trang, cũng chỉ có công ty bọn họ gặp phải tình huống thế này.

Hơn nữa, công ty còn bị giới truyền thông đánh hội đồng, lại còn đổi trắng thay đen làm lung lay suy nghĩ của người tiêu dùng, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

"Bạch Lập Nhân, em cũng phải đến công ty." Diệu Diệu yêu cầu.

"Không được, anh rất bận." Bạch Lập Nhân lập tức từ chối.

Vài ngày tới có lẽ anh phải giải quyết rất nhiều chuyện, không cách nào có thể phân thân đi chăm sóc cho cô được.

Anh tin mẹ mình có thể chăm sóc cô chu đáo.

Vừa mới dứt câu, cũng không để cô mở miệng nói thêm yêu cầu gì nữa, Bạch Lập Nhân đã cầm chìa khóa xe vội vàng ra ngoài.

Anh không ngừng bẻ tay lái, cắt đường chạy, dùng tốc độ nhanh nhất đến công ty.

Quả nhiên, cú đánh lớn như vậy đã khiến toàn bộ công ty từ trên xuống dưới lâm vào khủng hoảng.

"Rốt cuộc tình huống là thế nào?" Bạch Lập Nhân lập tức triệu tập nhân viên điều tra thị trường.

"Nghe nói..." Người của bộ phận điều tra thị trường hơi do dự, nhưng vẫn nói: "Mẫu thiết kế trang phục mùa xuân của chúng ta, thậm chí cả mẫu thiết kế chưa hoàn thành của trang phục hè, toàn bộ đều bị rỏ rỉ ra bên ngoài."

"Là phòng khai thác có nội gián sao?" Anh đưa ra nghi vấn.

Mẫu quần áo của quý mới luôn luôn là văn kiện cơ mật, số người được chạm tay vào nó rất ít.

Người đối diện lập tức lộ vẻ khó xử.

"Phòng khai thác sao có thể có gián điệp được? Mẫu thiết kế sản phẩm mới, trừ ông và tôi ra thì chỉ còn mỗi anh rể." Tiểu Vĩ cũng bước vào văn phòng, giọng nói không mặn không nhạt hỏi: "Anh rể tôi ở công ty chúng ta bao nhiêu năm rồi? Trừ Diệu Diệu ra thì anh ấy là nhân viên lâu năm nhất ở đây!"


"Xin lỗi, tôi không có ý đó." Bạch Lập Nhân giải thích.

Ngay thời điểm mấu chốt này, anh không muốn công ty có xung đột nội bộ.

Nhưng dù sao phòng khai thác cũng có nhân viên khác, làm việc trên thương trường vốn có vô vàn khả năng.

Chỉ là khi nhắc đến Diệu Diệu, vẻ mặt của Bạch Lập Nhân lập tức đanh lại.

Tiểu Vĩ nhìn thấy biểu hiện của Bạch Lập Nhân thì hiểu: "Đỗ San San rất nhiều tiền, tôi nghĩ cô ta sẽ không vì lợi ích nhỏ này mà đi sinh sự, nên khi cô ta tiếp nhận vị trí của Diệu Diệu, chúng ta đều xem nhẹ, hơn nữa lúc cô ta tiếp nhận công tác giao tiếp, chúng ta cũng không mấy để ý, có khả năng đối phương đã sờ đến mẫu thiết kế cơ mật." Bọn họ đều xem nhẹ dã tâm muốn trả thù của phụ nữ.

Bạch Lập Nhân hóa đá, vì anh biết Tiểu Vĩ không hề có ý muốn nói xấu người khác.

Là cô ta sao?

"Nếu hiện tại để nhà xưởng ngừng sản xuất mẫu sản phẩm mùa xuân, sắp xếp nhân viên kiểm kê hàng tồn kho rồi lập tức bắt tay vào việc thiết kế sản phẩm mới, sau khi dự toán thì phỏng chừng tổn thất bao nhiêu?" Trước mắt, anh phải giải quyết vấn đề này đã.

Hiện tại không sợ bỏ thêm tiền, cho dù có phải tốn thêm bao nhiêu tiền cũng phải vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Tấm bảng của Động Lực đang có nguy cơ phải gỡ xuống!

"Lập Nhân, sự tình có khi không đơn giản như ông nghĩ đâu!" Tiểu Vĩ thu lại bộ dạng thoải mái thường ngày, trầm trọng lắc đầu: "Vừa rồi ngân hàng điện báo, nói năm nay chỉ tiêu cho vay bị thu hẹp, không cách nào cho chúng ta vay thêm được nữa."

Bạch Lập Nhân nhíu mày, cả kinh.

Sao có thể? Làm sao có thể!

"Sau lưng e là có cao nhân muốn chì chiết chúng ta, hơn nữa, nếu đối phương chưa thể khiến chúng ta phá sản, hẳn sẽ chưa từ bỏ ý đồ." Tiểu Vĩ bình tĩnh nói.

Béo: gửi cả nhà bài báo đọc cho bớt không khí căng thẳng, không cười k ăn tiền

http://baothegioi.net/bi-quyet-giu-chong-doc-cuoi-rach-ca-mieng/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui