Mắt Trái

Trong đầu Bạch Lập Nhân không ngừng suy tưởng đến mức khả thi của ý nghĩ này.

Đỗ San San đã dọn dẹp xong xuôi, dù sao đống bát đĩa cô ta vừa xếp vào túi, sau khi ra khỏi nhà của Bạch Lập Nhân cũng đem vứt nó vào thùng rác.

Trên thế giới này, ở đâu mà chả có máy rửa bát hay người giúp việc, cô ta căn bản không cần nhúng tay vào.

Đỗ San San đã suy tính đâu vào đó, nếu sau khi kết hôn, Bạch Lập Nhân không đồng ý thuê người giúp việc, cô ta nhất định sẽ lén giở trò ở sau lưng anh mỗi ngày.

Dù sao nếu mỗi ngày dùng một bộ bát đĩa khác nhau, xét về thực lực kinh tế nhà mẹ đẻ cô ta, cũng không có vấn đề gì.

Về phần căn nhà nhỏ này, một đại tiểu thư chỉ ở biệt thự như Đỗ San San khó có thể chịu được.

Hôm sau cô ta phải nghĩ cách thuyết phục anh rời khỏi nơi này mới được.

"Lập Nhân, miệng vết thương trên vai anh nhất định phải xử lý thật tốt, để em giúp anh bôi thuốc." Đỗ San San dịu dàng nói.

Vẻ mặt thanh thuần động lòng người, dường như không mang chút tà niệm nào.

Dù sao nếu có thể ở trong căn phòng này lâu hơn một phút, cô ta sẽ có thêm 1 phần thắng.

"Vậy chẳng phải phải cởi đồ sao?" Diệu Diệu trầm tư.

Đúng là việc bôi thuốc đối với Bạch Lập Nhân rất quan trọng, cô là hồn phách nên không thể giúp được.

Nhưng bôi thuốc sẽ phải tiếp xúc cơ thể á! Như thế không phải quá tiện nghi cho Đỗ San San sao?

Diệu Diệu mâu thuẫn không thôi, cực kì hy vọng Bạch Lập Nhân từ chối, nhưng suy đi tính lại lại thấy mình quá ích kỷ.

Thật là kì lạ, cô vốn không phải loại phụ nữ hay ăn dấm chua, cố tình gây sự, nhưng lần này... làm sao vậy?

Nghe được giọng nói bất mãn của Diệu Diệu, Bạch Lập Nhân càng thêm xác định: Phải thật kiên định!

Lần trước là do anh quá nóng nảy, tự cho mình thông minh nên mới ăn dưa bở, nghĩ cô thích mình.

Lần này nhất định không phạm sai lầm nữa.

Dù sao nếu chẳng may thất bại, nói thẳng ra như lần trước, anh sợ... xấu hổ, xấu hổ và giận dữ, sợ cô cứ như vậy mà đi, không tiếp tục ở bên cạnh mình nữa.

Anh rất thích cuộc sống ở chung của hai người, cho dù có đôi khi nhìn thấy cô, trong niềm hạnh phúc luôn tồn tại một nỗi khổ không nói thành lời, đó là cảm giác muốn mà không được. Hiện tại vất vả lắm mới nhìn được một tia sáng nhỏ, nói gì thì nói, anh cũng phải thử.

Nếu mấy ngày nay cô ỷ lại vào anh có thể nảy sinh tình cảm, nếu cô thật sự có cảm giác với anh, anh nhất định phải tranh thủ cướp Diệu Diệu trước khi cô tỉnh lại, tránh đến khi tỉnh lại lại bị Tiết Hồ Ly nẫng tay trên.

Trái tim ẩn ẩn hưng phấn, lại không xua được cảm giác bất an, nhưng mặt ngoài Bạch Lập Nhân vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Tốt, có em xử lý miệng vết thương hộ, tôi cũng yên tâm." Khóe môi anh khẽ mỉm cười.

"Thật sao?!" Đỗ San San lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Trong đầu Bạch Lập Nhân không ngừng vang lên hai từ xin lỗi, nhưng cảm giác có lỗi này không thể ngăn cản quyết tâm theo đuổi chân tướng của anh.

Nói cho cùng, dù không phải San San, cũng sẽ là một người khác.

Đỗ San San bước lên, săn sóc đỡ lấy Bạch Lập Nhân.

"Cảm ơn em." Anh nở một nụ cười hiền lành.

Có cần phải ngọt ngào như vậy không? Rõ ràng trước lúc anh đi ra, tuy rằng sắc mặt rất kém, nhưng bước chân yếu ớt như này không phải hơi thái quá sao?

Chỉ một bữa cơm thôi mà, rốt cuộc đối phương hạ dược gì trong đó mà có thể biến anh thành người đàn ông mong manh như thủy tinh sắp vỡ thế này?

Diệu Diệu choáng váng.

Cô ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người họ thân thân mật mật trở về phòng.

Hơn nữa.

"Cạch". Cửa phòng lưu loát khóa trái.

Lại khóa trái??? Tại sao phải khóa? Quang minh chính đại, tại sao phải khóa???

Không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao?!!

Diệu Diệu cắn răng, mặt dày xuyên tường đi vào.

"Bạch Lập Nhân, hai người..." Cô đang định kháng nghị thì im bặt, lời đang định nói treo lơ lửng trên môi.

Anh làm như không thấy, đang cởi áo, thắo dây lưng.

"Bạch Lập Nhân, anh, anh, hai người muốn làm sao?" Diệu Diệu lắp bắp.

Bôi thuốc thôi mà, chỉ cần vén áo lên là được rồi, cần gì phải biểu diễn thoát y như này?!

Hơn nữa.

OMG.

Lúc này, Diệu Diệu cực kì tỉ mỉ đánh giá Bạch Lập Nhân.

Sau khi cởi áo, dáng người anh hoàn toàn lộ ra, rất rắn chắn, cơ thể thon dài cân xứng, hoàn toàn không có cơ bắp khoa trương như phường vai u thịt bắp.

Bình thường đâu thấy anh ta vận động gì, tại sao dáng người lại cân xứng như vậy á? Thiên ý ở đâu a!!!!!

Còn nữa, anh ta thoát y không khỏi quá hăng hái đi?!

"Bạch Lập Nhân, anh, anh, anh..." Diệu Diệu chỉ rồi lại chỉ, chỉ sợ anh đặt tay lên lưng quần, làm một phát cởi sạch ra luôn.

May mà không có.

Anh xoay người, nghiêng người tựa vào đầu giường: "San San, phiền em, có thể bắt đầu được rồi."

Giọng nói Bạch Lập Nhân hiếm khi nào dịu dàng như vậy, khiến người ta nảy sinh ra một loại hiểu lầm.

"Vâng." Đỗ San San cũng cười.

Sau đó, cô ta động thủ.

Nhưng mà, động thủ kiểu của cô ta là cởi áo khoác của mình ra.

A a a a a.

Cô ta muốn làm sao?

"Anh Lập Nhân, em có thể cởi áo khoác ra được không? Em sợ dính thuốc rồi không giặt sạch được." Đỗ San San ngại ngùng hỏi.

A a a a a!

Sao không nói quách ra rằng cô ra muốn quyến rũ người khác đi!!!

Bộ dạng ngây thơ thánh thiện tốt vậy đó, cho dù trong đầu có suy nghĩ xấu xa thì ngoài mặt cũng rất có vẻ ngây thơ vô tội!

Không được, không được, không được!

Hai người đều đã cởi thành ra thế này, không phải sẽ dễ dàng bắt lửa sao?

Cô cá Bạch Lập Nhân sẽ từ chối, cô dám cá!

Nhưng...

"Được, tùy em." Bạch Lập Nhân cũng không quay đầu lại mà trả lời, bộ dáng trông rất tùy tiện.

Diệu Diệu hoàn toàn choáng váng.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự vẫn chưa dứt tình sao?

Nhưng mà, nhưng mà, vừa rồi lúc Bạch Lập Nhân cho cô ăn, không khí ấm áp như vậy, khiến cô có ảo giác rằng ánh mắt anh nhìn cô quá dịu dàng, dường như đang nhìn vật gì đó rất quý giá.

Ánh mắt đó, rõ ràng là anh dùng để nhìn cô, không phải Đỗ San San á!!!!

Chẳng lẽ, Bạch Lập Nhân cũng học được thói trăng hoa rồi, muốn chơi trò mờ ám?

Ngực Diệu Diệu bỗng bừng lên lửa giận.

Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ San San tháo dây lưng, cởi áo khoác, để lộ ra một chiếc váy liền màu tím ôm sát cơ thể.

Hơn nữa, điểm khiến người khác càng thêm không phục, đó là Đỗ San San mặc như vậy nhưng trông chẳng khác gì một đóa hoa xinh đẹp, cả người thướt tha mềm mại như không xương.

"Các người đây là bôi thuốc sao? Tôi đây thấy chẳng khác gì đang biểu diễn phim người lớn!" Diệu Diệu ngồi xổm trước mặt Bạch Lập Nhân, tức giận lắc tay anh.

Nhưng Bạch Lập Nhân làm như không thấy.

A? Lý nào lại như vậy?

Diệu Diệu nhìn năm ngón tay trong suốt của chính mình, hươ hươ trước mặt anh, lo lắng hỏi: "Bạch Lập Nhân, có phải anh lại không nhìn thấy tôi nữa rồi không?" Sao lại thế này? Không phải hôm qua anh mới uống linh phù sao? Lần này thời gian ngắn như vậy thôi sao? Không thể nào!

Bạch Lập Nhân tựa người vào giường, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt dường như đã tách ra khỏi từ trường của Diệu Diệu, như thể Liêu Diệu Trăn cô không hề rơi vào trong mắt, trong đầu óc, hay trong lòng anh nữa.

"Sưng hết lên rồi, anh chẳng chịu chăm sóc bản thân gì cả! Thế nên mới phát sốt như vậy!" Đỗ San San nhẹ giọng oán.

Ngón trỏ cô ta nhẹ nhàng quẹt một chút thuốc mỡ, khẽ bôi lên miệng vết thương trên vai Bạch Lập Nhân.

Diệu Diệu hoảng, vì cô lại biến thành không khí nữa rồi.

Đặc biệt là lúc đôi nam nữ này ái ái muội muội, cô vậy mà ngay cả cơ hội cùng nói chuyện với anh cũng không có.

"Bạch Lập Nhân, rốt cuộc là anh có nhìn thấy tôi hay không hả?" Diệu Diệu vừa tức vừa vội.

Cảm giác mát lạnh trên vai khiến anh thấy rất thoải mái, Bạch Lập Nhân khép mắt.

1 phút trôi qua, 2 phút, 3 phút.

Suốt 10 phút, đôi nam nữ này vẫn còn bôi thuốc.

Đây là cái tốc độ quái quỷ gì a???

Diệu Diệu cứng lưỡi.

Cô không nên tiếp tục ở lại đây, dù sao bất luận cô có gọi Bạch Lập Nhân to như thế nào, anh đều không nghe được.

Cô ở lại đây không còn ý nghĩa gì nữa cả.

Nhưng, chân cô như thể đã bị hóa đá, không thể nào điều khiển.

"Anh Lập Nhân, anh ngủ đi, em giúp anh mát xa một chút." Nếu còn tiếp tục bôi thuốc cũng không có ý nghĩa gì cả, Đỗ San San với khăn lau khô tay, dịu dàng nói.

Bạch Lập Nhân vẫn không mở mắt, nhưng không ngờ...

"Được."

Một tiếng "được" này của anh, khiến lòng Diệu Diệu nóng như lửa đốt.

"Tôi hiểu rồi, bôi thuốc gì chứ, hai người căn bản chính là đang sờ tới sờ lui!" Diệu Diệu bừng tỉnh đại ngộ.

Trách không được, bảo sao bôi thuốc lại lâu như vậy.

Hai người kia căn bản là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện bị đánh mà thôi!*

*Trong "Tam Quốc diễn nghĩa", Hoàng Cái và Chu Du dùng khổ nhục kế, cố ý giả vờ đánh nhau để lừa Tào Tháo. (Wiki)

Gian tình bắn ra bốn phía!

Đỗ San San tiếp tục ấn ấn, từ vai lướt xuống lưng, rồi dừng lại ở thắt lưng hoàn mỹ không sứt sẹo gì của Bạch Lập Nhân, lưu luyến không dời tay.

"Đừng, tôi sợ ngứa." Bạch Lập Nhân nhắc nhở.

Nhưng giọng điệu vô cùng ôn hòa.

Sợ ngứa? Có phải bộ phận nào đó của cơ thể anh nổi phản ứng rồi không?

Diệu Diệu chỉ biết, dưới tình huống này, không có người đàn ông nào có thể khống chế được!

Cô cắn môi, lòng nhất thời cảm thấy ê ẩm, rất muốn khóc.

Dường như, điều gì đó vô cùng quan trọng đối với bản thân đang bị Đỗ San San cướp đi.

Rõ ràng đã nghe anh nói, nhưng tay Đỗ San San vẫn dừng lại trên thắt lưng Bạch Lập Nhân, chỉ là cô ta bắt đầu dời lực chú ý sang chuyện khác: "Anh Lập Nhân, bác trai đã nhiều ngày gọi điện đến tìm anh, anh thực sự không thèm để ý đến bác ấy sao?"

"Ông ta tìm tôi có chuyện gì?" Anh mở mắt, trong ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng.

Người bị dời đi lực chú ý là anh, không còn tâm trí đâu mà đi so đo với đôi bàn tay đang chuẩn bị dời xuống mông.

"Nghe nói gần đây Khiêm Quân không để ý đến công việc nên bác trai mời một vị CEO đến xử lý chuyện công ty, bác ấy mong anh có thể nắm bắt được thời cơ này mà quay về công ty." Hiện tại là cơ hội ngàn năm có một của Bạch Lập Nhân.

Tuy rằng thế lực của Đỗ gia và Bạch gia ngang ngửa nhau, nhưng sâu tận đáy lòng Đỗ San San vẫn hy vọng xa vời, mong Bạch Lập Nhân có thể một lần nữa quay về với phú quý, có như vậy, trước mặt bạn bè, cô ta cũng giữ được mặt mũi.

Bạch Lập Nhân cười lạnh: "Em bảo ông ta dẹp ý định này đi! Nếu không cam lòng để Tiết Hồ Ly hưởng hết tài sản thì đi mà cô gắng, cố sinh cho bằng được một thằng con trai đi!" Anh chỉ theo mẹ, chỉ trừ chuyện không đổi họ thì anh và người đàn ông đó không còn bất cứ quan hệ nào cả.

Cho dù người đàn ông kia có chết, anh cũng không thèm đứng ra tổ chức ma chay!

"Đúng vậy, Bạch Lập Nhân, nơi đó rất phức tạp, anh đừng về!" Diệu Diệu ghét Bạch Long muốn chết.

Hơn nữa cô có cảm giác, hình như Tiết Khiêm Quân đã sớm gài người vào công ty, nếu Bạch Lập Nhân sang đó không phải phúc, mà chắc chắn là họa!

Đỗ San San cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền mê người.

Chỉ là, cô ta đột nhiên cúi người, hôn xuống bả vai của Bạch Lập Nhân: "Bất luận anh quyết định thế nào, em đều nghe lời anh."

Diệu Diệu cứng người.

Này, này, này? Muốn bắt đầu bùng nổ gian tình sao? Muốn lấy tinh* à?

*Khụ, tinh là tinh trong tinh ***** đó cả nhà =.=

Cô rất muốn hét chói tai.

Diệu Diệu kìm nén cắn cắn môi, cắn đến mức suýt nữa thì xịt cả máu.

Nụ hôn bất ngờ cũng khiến Bạch Lập Nhân sửng sốt, anh xoay người lại, cùng Đỗ San San bốn mắt nhìn nhau.

Hiện tại Đỗ San San trong vắt mà trầm tĩnh, gương mặt khẽ cúi xuống, vừa ngây thơ mà không mất đi vẻ quyến rũ mê người.

Cô ta nhắm mắt lại, thẹn thùng rướn môi lại gần.

Bạch Lập Nhân ngạc nhiên, giãy dụa, do dự...

Sau đó, cuối cùng cũng anh dũng hy sinh, quyết định nhắm mắt lại.

Môi hai người, dần dần, dần dần đến gần...

"A! Bạch Lập Nhân, sắc lang*! Anh và cha anh cũng giống nhau, căn bản đều là đại sắc lang thích đùa bỡn phụ nữ!"

*Là dê xồm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui