Mặt Trăng Đỏ


“Có người bảo tôi gửi tài liệu này đến đây!”Trưởng phòng không nói cụ thể là đưa cho ai, nên có lẽ cứ gửi cho quầy bar là được.“Cảm ơn!”Nhân viên phục vụ không hề để tâm đến điều gì mà chỉ mỉm cười cảm ơn, sau đó hắn rót một ly cà phê rồi đẩy tới trước mặt Lục Tân.“Cái này…”Lục Tân muốn nói rằng hắn không định ở lại uống cà phê.Tuy nhiên, ly cà phê này có vẻ rất thơm, khác hoàn toàn với loại cà phê rẻ tiền mà hắn thường uống trong công ty.“Ngươi chạy một chuyến như vậy cũng vất vả rồi, đây là ta mời ngươi!”Nhân viên phục vụ mỉm cười với khuôn mặt đầy thiện ý khiến cho người ta cảm thấy thật sự rất thoải mái.Lục Tân hơi chần chừ, nhất thời không nói được lời từ chối.Ngay lúc này, ánh mắt hắn hơi đanh lại.Phía sau chiếc tạp dề tinh xảo của nhân viên phục vụ, một cái xúc tu vừa to vừa xấu đột nhiên thò ra, nó từ từ thò đến trước mặt Lục Tân.

Da thịt trên đầu cái xúc tu đó chậm rãi nứt ra, đột nhiên có một cục mềm mềm màu đen cỡ bằng đồng xu trượt vào bên trong ly cà phê.

Lục Tân cúi đầu nhìn, cục mềm mềm đó trông giống như một cái trứng, lại vừa giống như một con mắt.


Con ngươi màu đen ở trong cốc đang nhìn hắn chằm chằm.Cà phê lập tức trở nên càng thơm hơn, từng luồng hương đều hấp dẫn đến kinh người.Nhân viên phục vụ cũng nở nụ cười thân thiện hơn, nhẹ nhàng đẩy ly cà phê đến trước mặt Lục Tân, ra hiệu cho hắn hãy thưởng thức.“Không cần đâu, cám ơn!”Lục Tân lịch sự từ chối, hắn xoay người bước ra ngoài như không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì.Khi bước ra đến cửa, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người trong quán đều dừng động tác, đồng loạt nhìn hắn một cách đờ đẫn.Hắn vội xoay người, thân thể bỗng chốc cứng đờ, hắn bước đi mỗi lúc một nhanh.…“Đi...Đi rồi?”Trong tòa nhà ở phía xa, tất cả nhân viên quan sát đều ngây ngốc nhìn màn hình.Xung đột kịch liệt trong buổi tổng duyệt không xuất hiện, ba phương án họ chuẩn bị cũng không cần dùng đến.Đó rõ ràng là một khu vực ô nhiễm tinh thần tiêu chuẩn cấp độ một, là một người biến dị tinh thần vô cùng có tiềm năng.

Họ gặp nhau, vốn là một cơ hội rất tốt để kích phát lẫn nhau, cũng là cơ hội kiểm tra đo lường tốt.

Nhờ cơ hội này, họ có thể tìm được quán cà phê ô nhiễm kia, loại bỏ nó một cách chính xác.

Cũng có thể đoán được tiềm năng của người quan sát thứ mười ba này, sau đó quyết định chiêu mộ hay là loại bỏ.Nhưng kết quả, họ chỉ thấy người quan sát thứ mười ba tiến vào khu ô nhiễm rồi đi ra.Không có bất kỳ trạng thái bất thường nào…Nhân viên trong phòng vô thức nhìn về phía cô gái tóc ngắn cầm đầu.Cô cũng lộ ra sự nghi hoặc một lúc, quay qua kiên định hạ lệnh: “Tiếp tục kiểm tra đo lường, lập tức làm ra phương án đối phó thứ tư!”….Lục Tân chạy một mạch rời xa quán cà phê, bước nhanh đi đến trạm tàu điện ngầm, muốn chạy về thật nhanh.Hắn cũng không biết, thứ mình thấy ở quán cà phê là gì.Nhưng hắn có thể xác định, em gái cố ý chạy đến là để nhắc nhở hắn cái gì đó.Có quái vật!Tuy rằng sau sự kiện mặt trăng đỏ, thế giới thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bên ngoài xuất hiện vô số kẻ điên, suốt ngày lang thang ở ngoài đường, nhưng những kẻ điên đó vẫn là người.

Mà thứ hắn vừa thấy, tuyệt đối không phải là “người”!Hắn không muốn trêu chọc thứ đó.

Hắn chỉ muốn chạy.Trạm tàu điện ngầm trống không, chỉ có một người bảo vệ già ngủ gật trong phòng trực ban.Lục Tân ngồi trên ghế dài, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy em gái không đi theo nữa, vì thế không thể dò hỏi cô đó rốt cuộc là thứ gì.Chỉ có thể đợi tối về nhà rồi hỏi.Lục Tân luôn luôn biết, “người nhà” của hắn biết chút gì đó.“Lộp cộp…”Bỗng nhiên xung quanh truyền đến tiếng đế giày ma sát với mặt đất.


Lục Tân ngẩng đầu, lập tức thấy người đến trạm tàu điện ngầm.Trạm tàu điện ngầm khi nãy còn vắng tanh nhưng bây giờ tấp nập kẻ đến người đi.

Họ bước nhanh đến trạm tàu điện ngầm, nhưng không có ý định đi về phía sân ga chờ tàu mà nhanh chóng phân bố xung quanh.

Lục Tân cảm thấy không ổn, chợt ngẩng đầu.

Hắn nhận ra họ nhờ cụ già mặc áo lông cũ bên cạnh.Họ đều là người trong quán cà phê vừa nãy.Lục Tân chợt kích động, đứng lên, sau đó hắn lập tức thấy một bóng hình lộ ra đằng sau những người này.Là người phục vụ trong quán cà phê kia, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười hiền lành, nhưng ở dưới ánh sáng có vẻ hơi quỷ dị.Nhưng người xung quanh theo động tác của hắn, cũng di chuyển về phía trước, chắn trước người hắn.Đám người này khi nãy còn ở quán cà phê vui vẻ hạnh phúc, vậy mà bây giờ bỗng nhiên trở nên quỷ dị bất thường, như mộng du, không có động tác dư thừa nào.


Thậm chí con ngươi của họ không còn hình ảnh của Lục Tân, họ chỉ thật thà đi về phía trước.

Không gian càng ngày càng hẹp, Lục Tân bị bao vây, như cái lồng giam được tạo thành từ người khiến hắn khó bước đi.Nụ cười trên mặt người phục vụ quán cà phê càng đậm hơn, hơi giơ cà phê lên, ra hiệu với Lục Tân.Lục Tân hơi xấu hổ, có chút hoảng loạn:“Ta không có tiền, không uống nổi…”Người phục vụ quán cà phê cười càng quỷ dị hơn.

Hắn đột nhiên hất cái ly ra, con mắt hoặc là quả trứng được ngâm mình trong cà phê lúc trước chợt nhảy ra ngoài theo cái ly, vẽ ra một đường màu đen, bay về phía miệng Lục Tân.Lục Tân giật nảy mình, dùng sức đánh ra phía ngoài.Với sức lực trai tráng khỏe mạnh, hắn lập tức đẩy ngã hai ba người, muốn chạy bán sống bán chết.Nhưng khách hàng xung quanh tiệm cà phê cũng di chuyển theo hắn, vươn cánh tay cứng còng, muốn bắt lấy hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận