Trân Châu năm nay 6 tuổi, nó là chó nghiệp vụ mang quân hàm thiếu tá.
Trong một lần làm nhiệm vụ giải cứu người gặp nạn, Trân Châu không may bị thương rất nặng.
Sau khi khỏi bệnh, sức khỏe của nó không được tốt như trước, anh trai Thanh Ngọc liền xin nhận nuôi nó.
Thỉnh thoảng anh trai phải đi làm nhiệm vụ, việc chăm sóc Trân Châu được giao cho Thanh Ngọc.
Tiếp xúc với nó một thời gian, cô cảm thấy nó rất ngoan, cũng rất dũng mãnh.
Trân Châu luôn sẵn sàng lao vào tấn công kẻ xấu để bảo vệ cô.
Có lần, Thanh Ngọc dẫn Trân Châu ra ngoài đi dạo thì bị giật mất túi xách, cô lập tức đuổi theo sau tên cướp.
Đến khi đuổi đến ngõ cụt, tên cướp không còn đường nào để chạy bèn rút dao ra định hành hung cô.
Chưa kịp để Thanh Ngọc kịp động thủ, Trân Châu đã lao đến chỗ tên cướp cắn chặt lấy tay hắn.
Tên cướp bị đau hét toáng lên, dao trên tay cũng rơi xuống đất, Thanh Ngọc nhân cơ hội đó chế phục tên cướp rồi giải về đồn.
Hải biết chuyện lập tức đến chỗ Thanh Ngọc.
Nghe cô kể lại mọi việc, anh không khỏi cảm thán:
- Tên cướp đúng là đen đủi, gặp ngay phải Trân Châu.
Tuy sức khoẻ không còn như trước nhưng để đối phó với hắn, Trân Châu vẫn còn dư sức.
Dù sao quân hàm thiếu tá cũng không phải để làm cảnh.
Lúc trước, anh còn phải gọi Trân Châu một tiếng thủ trưởng đâu.
Sau lần đó, Hải liền để Thanh Ngọc nuôi Chân Trâu, một phần vì đợt tới anh phải đi làm nhiệm vụ, hơn nữa có Trân Châu ở bên cạnh Thanh Ngọc, anh cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Thanh Ngọc vô cùng vui, cô chăm sóc Trân Châu vô cùng tỉ mỉ, dần dần em ấy cũng khoẻ hơn.
Đối với Thanh Ngọc, Trân Châu không phải một vật nuôi trong gia đình nữa, em ấy giống như một người bạn của cô vậy.
Ngoài Trân Châu, Ngọc còn nuôi một chú chó tên Trà Sữa, đây là chú chó Nguyễn Nhật Hoàng tặng cho cô.
Trái ngược với Trân Châu, Trà Sữa lại vô cùng tinh nghịch và hiếu động, thậm chí người khác khi nhìn thấy Trà Sữa sẽ cảm thấy nó là một chú chó vô cùng hung dữ.
Trước khi tặng Trà Sữa cho Thanh Ngọc, Hoàng đã huấn luyện qua.
Lúc đầu nó chỉ hơi nghịch ngợm, hiếu động một chút nhưng sau một thời gian chăm sóc, Thanh Ngọc phát hiện Trà Sữa cực kì không thích con trai.
Ngoại trừ anh trai cô, những người đàn ông khác khi đến gần cô đều bị Trà Sữa rược đuổi chạy hết mấy con phố.Thanh Ngọc cũng phải bất lực với cái tính quái lạ này của nó.
Cô thậm chí còn nghĩ liệu có phải kiếp trước Trà Sữa từng bị đàn ông bội bạc nên kiếp này dù đầu thai làm cún nhưng vẫn còn mang nỗi hận đàn ông không?
Trong sân vườn rộng lớn, một chú becgie nằm ở một góc, vẻ mặt buồn thiu, uể oải.
Bát hạt bên cạnh vẫn còn nguyên, cả sáng nay nó vẫn chưa ăn một tí nào.
Bỗng chú chó đột nhiên ngẩng đầu, chạy về hướng cổng sắt.
Cái đuôi nó vẫy không ngừng, hết nhảy lên rồi lại nhảy xuống, thỉnh thoảng lại sủa vài tiếng như đang đợi thứ gì đó.
Trông cậu ta bây giờ đang rất mừng rỡ.
- Trân châu.
Cánh cổng mở ra, nhìn thấy bóng dáng chủ nhân, Trân Châu lao ngay về phía Thanh Ngọc rồi nhảy lên người cô.
Thanh Ngọc cười tươi, dang tay đón Trân Châu.
Tháng trước Trà Sữa bị viêm da rất nghiêm trọng, Thanh Ngọc sợ Trân Châu bị lây bệnh nên đành gửi em về nhà cho mẹ chăm sóc.
Một tháng không gặp, không ngờ Trân Châu vẫn nhớ tiếng bước chân của cô mà đứng trước cổng đón sẵn từ trước.
Thanh Ngọc chào bà rồi mang Trân Châu trở về nhà.
Có cô bên cạnh cuối cùng Trân Châu cũng chịu ăn.
Trời cũng đã muộn, Thanh Ngọc quyết định nấu mì ăn.
Cô có đem theo mì tôm cùng xúc xích, lại hái thêm chút ra ở ngoài vườn, bữa tối cứ thế được giải quyết xong.
Sau khi ăn tối, Thanh Ngọc tắm nước nóng rồi lên giường đi ngủ.
Hai hôm nay cô ngủ không đủ giấc nên rất mệt mỏi.
Cô cần phải đi ngủ sớm để lấy lại sức.
Nằm trên giường, Thanh Ngọc không ngừng suy nghĩ.
Cũng không biết bao giờ cô mới thức tỉnh dị năng.
Trong giấc mơ, phải một tháng sau, cô mới thức tỉnh dị năng hệ thuỷ.
Tuy nhiên, lúc đầu di năng của cô vô cùng yếu, liền phóng nước ra đầy một cái cốc đã không thể tiếp tục sử dụng.
Về sau, khi đã nắm được phương pháp tu luyện, cộng với việc không ngừng hấp thụ tinh hạch, dị năng của cô mới tăng lên, càng ngày thực lực của cô càng mạnh, không hề thua kém các dị năng giả khác.
Đó cũng là lý do cô được chọn vào tổ đội Truy Phong.
Nghĩ mãi Thanh Ngọc dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thanh Ngọc tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau, vội ăn tạm chiếc bánh mì lót dạ, cô liền lập tức rời khỏi nhà.
Còn ba ngày nữa mạt thế sẽ xảy ra, hiện tại đang ở thành phố D, cô sẽ tranh thủ thu gom thêm ít vật tư nhưng tiền trong tài khoản của cô không còn nhiều.
Thanh Ngọc quyết định bán số trang sức của mình đi, có lẽ sẽ kiếm được một khoản tiền.
Dù sao trong mạt thế, so với đồ ăn thì mấy thứ trang sức này chẳng đáng giá một đồng.
\- Ting.
Tiếng thông báo từ điện thoai phát ra, Thanh Ngọc bỏ miếng bánh mì đang cắn dở xuống, mở điện thại ra xem.
Là thông báo nhận tiền của ngân hàng!
Nhìn vào chuỗi số không trước mặt, đôi mắt Thanh Ngọc không khỏi sáng lên.
Quả nhiên, anh Vũ là người hiểu cô nhất.
Đã có tiền trong tay, Thanh Ngọc thoả sức mà mua sắm.
Thấy từng xe hàng đều được vận chuyển đến địa chỉ nhà cô ở thành phố H, Thanh Ngọc không khỏi thở phào.
Ngoài những đồ vật cô mua được ở siêu thị, cô còn nhờ người vận chuyên kho hàng ở nông trại của mẹ đến biệt thự.
Thanh Ngọc cũng đã báo cho anh trai nhận hàng.
Có lẽ trong một ngày, số hàng đó sẽ được chuyển đến nơi.
Mọi việc đều vô cùng suôn sẻ, trước khi mẹ cô đi đã cho nhân viên nghỉ việc một tuần.
Có lẽ mẹ chỉ nghĩ mấy ngày sau liền có thể quay về.
Lúc kiểm tra gian hàng đông lạnh của trang trại, Thanh Ngọc vô cùng vui mừng.
Ngoài những loại đồ khô, thịt khô, trong gian hàng còn có các loại thịt đông lạnh như: vịt, gà, bò, trâu nhưng chủ yếu vẫn là thịt lơn.
Chỗ này chẳng khác gì thiên đường cả.
Thanh Ngọc vốn thuộc kiểu người không thịt sẽ không vui, ngay cả Hải và Vũ c cũng không ngoại lệ, có số thịt này, bọn họ có thể sự dụng trong ba tháng.
Cô cũng đã tính kĩ, một thời gian sau khi mạt thế xảy ra, các loài động vật và thực vật cũng bắt đầu biến dị.
Ngoài tang thi thú không thể ăn ra, động vật tiến hoá có thể ăn được, thậm chí hương vị còn khá tốt.
Chỉ là thú biến dị rất thông minh, thực lực cũng cao, rất khó bắt được.
Rất nhanh, toàn bộ kho hàng đã được dọn trống không, Thanh Ngọc liền lái xe trở về nhà.
Lúc đi ngang qua một hiệu thuốc, Thanh Ngọc cảm thấy nên mua một ít để đề phòng.
Người bán hàng nhìn cô mua nhiều loại thuốc khác nhau như vậy, tuy là số lượng mỗi loại đều không nhiều nhưng cô vẫn không nhịn được mà tò mò hỏi:
- Em gái, sao em mua nhiều loại thuốc thế, định mua về cất trữ sao?
Nghe câu hỏi của chị bán thuốc, Thanh Ngọc không khỏi giật mình nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại bình tĩnh, bắt đầu trợn mắt nói dối:
- Không giấu gì chị, em chuẩn bị sang nước ngoài xuất khẩu lao động.
Sống ở nơi đất khách quê người, không quen biết ai, em muốn mua nhiều thuốc một chút mang sang đấy để đề phòng những lúc ốm đau.
Thanh Ngọc nói, mắt rơm rớm nước mắt trực khóc, nhìn đáng thương vô cùng.
Chị bán thuốc nghe cô nói vậy rất đồng cảm vơi Thanh Ngọc.
Xuất khẩu lao động tuy có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút nhưng những lúc ốm đau bệnh tật sẽ không có người thân ở bên cạnh chăm sóc, mà tiền viện phí cũng đắt hơn ở trong nước rất nhiều.
Cô ấy chuẩn bị nhiều loại thuốc như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ như vậy, tốc độ lấy thuốc của chị bán thuốc nhanh hơn trước rất nhiều.
Vừa cho những hộp thuốc vào túi, chị vừa hướng dẫn cách sử dụng cho Thanh Ngọc.
- Paretecanol là thuốc giảm đau, Efferalgan là thuốc hạ sốt, còn đây là thuốc đau đầu, bị đau bụng đi ngoài thì sử dụng cái này.
Trong đây còn có cả băng gạt cá nhân, băng gạt y tế, bông băng, thuốc kháng sinh và thuốc sát trùng nữa.
- Cảm ơn chị.
- Không có gì đâu, đây vốn là công việc của chị mà.
Chị bán thuốc nở một nụ cười hiền lành, Thanh Ngọc cũng cười với chị, cô nói:
- Dạo gần đây cái gì cũng tăng giá, có lẽ em phải đi mua thêm ít đồ nếu không về sau sợ sẽ không mua nổi.
- Chị cũng thấy như vậy.
Em nhanh đi mua hàng đi Mấy ngày nay xôn xao một bài viết nói về dịch bệnh trên mạng, lướt bình luận thấy mọi người nói hàng hóa có khả năng tăng giá gấp mấy lần.
Chị không yên tâm nên hôm qua đã mua một đống đồ vể, đủ để gia đình ăn trong ba tháng.
Cơ mà hình như ai cũng nghĩ giống chị thì phải.
Rõ ràng là ngày thường mà mọi người đi siêu thị đông lắm, đồ trên các kệ hành đều bị dọn sạch.
Nghe chị bán thuốc nói như vậy, Thanh Ngọc cũng yên tâm được phần nào.
Chỉ cần mọi người có thể trụ đến khi quân đội đến cứu, cơ hội sống sót sẽ rất cao.
Đến khi ra khỏi quầy thuốc, trên tay Thanh Ngọc là một đùm thuốc các loại.
Cô còn mua thêm một ít thuốc bổ và vitamin cho mẹ.
Để đồ vào trong balo, Thanh Ngọc lái xe trở về nhà.