Các thành viên trong đội cũng lần lượt lấy tinh hạch trên người mình đưa cho Thanh Ngọc.
Cô biết đây là ý tốt của mọi người nên cũng bèn nhận lấy.
Lần sau, khi chiến đấu với zombie, cô sẽ cố gắng kiếm nhiều tinh hạch hơn rồi đưa lại cho mọi người.
Dù sao tinh hạch cũng là thứ tốt.
Nhưng việc trước mắt là phải đối phó với đám zombie này như thế nào, Thanh Ngọc nhăn mày lo lắng.
Cắn nuốt nhiều máu thịt con người như vậy, tốc độ tiến hoá của zombie trong thành phố rất nhanh, cấp bậc cao hơn rất nhiều so với đám zombie ở bên ngoài.
Cô thậm chí đã thấy vài con zombie cấp bảy ở trong đây.
Phải biết rằng, zombie cao cấp nhất mà bọn họ gặp chỉ mới cấp năm.
Cứ thế này mãi không phải là cách tốt, Thanh Ngọc nghĩ mọi người nên tìm cách ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cô lật xem bản đồ thành phố, phát hiện một con đường nhỏ đi vòng qua bầy zombie phía trước, cả đội liền đi theo đường đó để rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Thoát khỏi bầy zombie, cả đội quyết định đi đến trung tâm thương mại.
Thanh Ngọc nhìn mọi người.
Mặt mũi ai cũng mệt mỏi, người cũng gầy ruộc hẳn đi vì thường xuyên phải chịu đói.
Dẫu vậy, đôi mắt của họ lại rất sáng, chứa đầy niềm hy vọng cùng sự kiên cường.
Bởi trên vai mọi người đang gánh vác một trọng trách rất lớn.
Bởi luôn có người đợi họ bình an trở về!
Từ một năm trước, thành phố A được những người sống sót gọi là thành phố chết do đây là hang ổ lớn nhất của zombie trong cả nước, rất ít người dám bén mảng tới gần nơi này.
Vì vậy, khả năng cao trong thành phố vẫn còn sót lại vật tư.
Lúc này, sắc mặt các thành viên vô cùng nặng nề.
Càng đi sâu vào bên trong, số lượng zombie càng nhiều.
Họ giết đến nỗi đỏ cả hai mắt nhưng số lượng zombie vẫn chẳng giảm đi là bao.
Sau hơn hai giờ đồng hồ chiến đấu, sức lực cũng đã cạn kiệt, bọn họ cuối cùng cũng giải quyết hết đám zombie ở trung tâm thương mại.
- Nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm vật tư.
Hùng vừa dứt lời, Nguyễn Quốc Cường liền ngồi ngay xuống đất thở hổn hển.
Mấy ngày nay, cả đội lựa chọn tiêu diệt từng bầy nhỏ zombie trong các công trình kiến trúc để không làm kinh động đến đám zombie bên ngoài.
Chỉ là ngày ngày phải chém giết, mọi người có chút không chịu nổi.
Hùng vẩy mạnh thanh đao khiến máu và thịt vụn của zombie dính trên đó rơi đầy xuống đất.
Rồi anh lại cẩn thận lấy một tấm vải lau sạch lưỡi đao yêu quý.
- Đội trưởng, ăn chút gì đi.
Thanh Ngọc vừa nói vừa đưa cho Hùng nửa cái bánh mì.
Vận động với cường độ cao như vậy, miếng bánh mì này chẳng thấm vào đâu, nhưng cả đội chỉ còn chút đồ ăn này.
Hùng nhận lấy bánh mì trên tay Thanh Ngọc rồi liếc nhìn cô một chút.
Anh biết cô vẫn chưa ăn gì.
Hùng nghĩ vậy liền xé đôi miếng bánh mì vốn không to lắm kia đưa cho Thanh Ngọc một nửa.
- Cầm lấy, đừng để đói bụng.
Lục soát trung tâm thương mại này xong, có lẽ chúng ta sẽ không phải đau đầu vì vật tư nữa.
- Được.
Thanh Ngọc nhìn vào ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Hùng, cô gật đầu, nhận lấy một phần bánh mì rồi đưa nó lên miệng cắn.
Bánh mì rất khô, thậm chí còn có cả mùi của nấm mốc.
Cô cố gắng chịu đựng hương vị là lạ của nó, nhắm mắt nuốt xuống.
Hiện tại có cái để mà ăn đã là tốt lắm rồi, còn để ý đến hương vị làm gì chứ!
Không khí xung quanh im lặng đến nghẹt thở, ai nấy đều trầm tư, lẳng lặng làm nhiệm vụ của mình.
- Chúng ta đã rời khỏi hơn một tháng, cũng không biết mọi người trong căn cứ thế nào rồi.
Trong lòng Triệu Hải Phong tràn đầy lo lắng.
Dường như không thể tiếp tục kìm nén được cảm xúc của mình, Phong đấm mạnh vào bức tường bên cạnh để phát tiết, khiến nó lõm xuống một lỗ sâu, xung quanh là những đường nứt như mạng nhện.
Đôi mắt cậu nổi lên những đường tơ máu chằng chịt.
Phong đang lo lắng cho mẹ.
Mẹ là người thân duy nhất của cậu.
Nếu mẹ xảy ra chuyện, cậu cũng không thiết sống nữa.
Đáp lại Phong là sự im lặng.
Không ai trong số họ biết được kết cục của bọn họ sẽ ra sao, sẽ chết lúc nào.
Bọn họ cũng không biết có thể tìm được vật tư rồi an toàn rời khỏi đây không.
Mạt thế năm thứ năm, có lẽ đây chính là thời gian cuối cùng của loài người, bọn họ chỉ đang gắng gượng kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
Thanh Ngọc cúi đầu không nói, cô cẩn thận cất miếng bánh mì chỉ bé bằng hai đầu ngón tay vào trong túi, không nỡ ăn hết nó trong một lần.
Một cảm giác lạnh sống lưng bỗng ùa đến khiến Thanh Ngọc nổi hết da gà.
Cô có cảm giác bản thân đang bị theo dõi bởi một cặp mắt đầy hưng phấn như muốn nuốt chửng lấy cô.
Chưa bao giờ, Thanh Ngọc lại thấy bất an như lúc này.
Cô nhìn chằm chằm vào tầng cao nhất của khu chung cư đối diện.
Không có gì cả!
Thanh Ngọc cảnh giác đề phòng xung quanh.
“Ở đây rất nguy hiểm! Mọi người phải lập tức rời khỏi nơi này”
- Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?
Thanh Ngọc đột nhiên quay ra tiếng hỏi mọi người.
Cô giống như nghe thấy tiếng gì đó.
Tiếng bước chân dồn dập? Tiếng mặt đất rung chuyển? Thanh Ngọc cố lắng tai nghe.
Nhưng dường như những âm thanh đó chỉ chợt đến lại chợt đi, giống như đó chỉ là ảo giác của cô vậy.
- Nơi này ngoài tiếng zombie rống ra chị cũng không nghe thấy tiếng gì khác.
Có lẽ do em quá lo lắng nên nghe nhầm chăng?
Lý Ngọc Vân lên tiếng, xua tan bầu không khí căng thẳng trong đội.
Thật sự là ngoài tiếng zombie vang vọng ở xung quanh, cô không nghe thấy âm thanh nào khác.
Hơn nữa mọi người cũng đã quan sát rất lâu.
Không có gì bất thường xảy ra!
“Chả lẽ cô nghe nhầm rồi?” Thanh Ngọc thầm nghĩ.
Nhưng cảm giác nguy hiểm cùng bất an ngày một mãnh liệt.
Mà xung quanh lại không có gì cả!
Nãy giờ, mí mắt của cô giật liên tục không ngừng.
Nghe nói mí mắt giật liên tục báo hiệu điềm xấu sẽ xảy ra.
Thanh Ngọc không yên tâm lấy ống nhòm ra tiếp tục quan sát.
Thấy vậy, Vân cũng không nói gì, cô bắt đầu xử lý vết thương ở tay.
Vết thương sâu đến nỗi nhuộm đỏ một mảng lớn băng gạc y tế quấn trên tay.
Nhưng mặt Vân vẫn bình tĩnh như thường, giống như vết thương đó không phải ở trên người cô vậy.
Đối với Vân, chút vết thương này cũng chẳng là gì cả.
Trong đội của cô, người nào không có vài ba vết thương trên người.
Có thể sống đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi.
Nghĩ cũng phải, mạt thế đối với con người quá khắc nghiệt, quá khó khăn.
Thậm chí ngay cả người có thực lực mạnh mẽ như Ngọc và Hùng cũng còn đang bị thương rất nặng đâu.
Tuy hai người họ giấu rất kỹ, không muốn để cho mọi người lo lắng nhưng đừng tưởng cô không biết, lưng đội trưởng Hùng bị thương do tránh né đòn tấn công của con zombie cấp sáu mà ngã vào đống vật liệu xây dựng, bị một thanh sắt trong đó đâm trúng.
Còn Thanh Ngọc, cô ấy bị thương ở chân rất nặng.
Dù đã cố gắng đi lại như bình thường nhưng Vân biết cô ấy đang không thể ngồi xuống.
Hơn nữa vết thương đang có dấu hiệu nứt ra, dưới mặt đất nơi cô ấy đứng còn nhỏ xuống không ít máu.
- Zonbie đang đến gần chúng ta!
Từng đàn zombie đông nghịt hiện ra trước mắt Thanh Ngọc.
Cô nắm chặt tay, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Thanh Ngọc hét lên:
- Lập tức rời khỏi nơi này.
Vân bị giật mình trước tiếng hét của Thanh Ngọc.
Cô hoảng hốt vứt luôn cuộn băng gạt xuống đất.
Âm thanh của đàn zombie mỗi lúc một gần.
Là zombie triều!
Dựa vào tiếng zombie vang vọng, Vân ước lượng số zombie đang đến.
Phải có ít nhất vài nghìn con!
Điều này không có khả năng! Rõ ràng zombie ở xung quanh đều đã bị bọn họ tiêu diệt hết.
Theo lý mà nói, dù có zombie từ chỗ khác đến thì số lượng cũng sẽ không nhiều đến mức này.
Nhận thấy tình hình không ổn, mọi người lập tức bật dậy, cầm vũ khí lên chạy ra ngoài.
Vân nhìn đàn zombie đông nghịt bên ngoài, chân cô giống như bị ghim chặt trên mặt đất, không thể cử động.
Bỗng có một bàn tay nắm chặt lấy tay Vân, kéo cô chạy về phía trước.
Đó là Thanh Ngọc!
- Còn không mau chạy! Zombie sắp đến đây rồi.
Lúc này Vân đã bình tĩnh trở lại.
Cả cô cùng Thanh Ngọc chạy nhanh đuổi theo sau mọi người.
Hùng dẫn đầu cả đội chạy về phía cửa chính.
Đập vào mắt anh là từng bầy zombie đang lũ lượt kéo đến, ước chừng khoảng năm nghìn con, đứng chật kín cả con đường dài.
Đám zombie giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, trở nên vô cùng điên cuồng.
Hùng thậm chí có thể mơ hồ thấy sự hưng phấn và kích động trên khuôn mặt chúng.
Khoảng cách giữa đàn zombie và cả đội càng lúc càng gần.
Phía sau lưng mọi người, một vài con zombie cấp bảy đã đập vỡ cửa kính đuổi theo.
Mặt trước mà mặt sau đều có zombie.
Bọn họ đã không còn đường lui!
Một suy nghĩ đáng sợ xẹt qua đầu Hùng.
Zombie lại tiếp tục tiến hoá! Trong đám zombie này chả lẽ có có một con zombie vương trong truyền thuyết? Nếu không, từ khi nào, đám zombie lại biết ẩn thân, tập kích bất ngờ, thậm chí còn biết bài binh bố trận bao vây bọn họ chứ?
Nghĩ như vậy, Hùng không khỏi rợn người.
Anh căng da đầu nhìn đám zombie trước mặt.
Chúng ngày càng áp sát.
Đám zombie bao vây mọi người trong vòng tròn, hết lớp này đến lớp khác, chi chít không một kẽ hở.
Không kịp nghĩ nhiều, Hùng một tay vung đao chém nát đầu zombie, tay còn lại không ngừng điều động dị năng tiêu diệt zombie.
- Hùng, tôi cùng mọi người yểm hộ cho anh, anh dùng dị năng tạo tường đất cản trở zombie lại gần.
Chúng ta đi về phía tòa nhà kia.
Xe của cả đội đỗ ở đó.
Thanh Ngọc đánh giá tình hình rồi đưa ra quyết định.
Đây là cách duy nhất để mọi người có thể thoát khỏi sự bao vây của đàn zombie.
- Được.
Nhờ cả vào mọi người.