"Cô tới làm gì?" Cô ta tới lúc nào? Cuộc đối thoại giữa cô và mặt trắng nhỏ cô ta nghe được bao nhiêu? Cho dù cô và mặt trắng nhỏ không nói lời gì phải xấu hổ nhưng không có ai lại thích bị người khác nghe trộm cả.
Hác Đình nở nụ cười, dưới ánh mặt trời hàm răng như phát ra ánh sáng trắng, môi hồng tạo ra một độ cong duyên dáng, cười đến mức phong khinh vân đạm, "Tôi tới làm gì cũng không quan trọng chứ hả?"
"Đúng là không quan trọng, thế nhưng cô nghe lén người khác nói chuyện thì đã là chuyện vô sỉ rồi."
"Tôi cho tới giờ chưa từng nói mình là một người phẩm đức cao thượng."
"Đây cũng là lời thực, cử chỉ của cô từ trước đến giờ cùng với thái độ làm người thật khiến người ta khinh thường." Cô cũng cười theo, sau đó rất thành công thấy biểu tình không vui dần hiện ra trên mặt của Hác Đình, song không vui ấy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh cô ta đã lấy lại vẻ phong khinh vân đạm*, bộ dáng phong tình vạn chủng**.
"Tôi không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với cô, cô cứ tuỳ tiện đi." Cô thực không muốn tốn thời gian với cô ta ở đây nữa, thanh danh trước kia của Hác Đình cũng không tốt, trong công ty không có tường nào gió không lọt qua được, dạng bát quái gì hay việc bí mật gì đều bị người có quyết tâm moi ra, có người nói cô ta sở dĩ bỏ công ty trước đây, không phải là bởi vì sơ xuất của chức vụ, mà là có tin tức truyền ra giữa cô ta và tổng thanh tra hành chính công ty trước mập mờ không rõ, thậm chí bị người ta bắt tại trận ở khách sạn Hilton, có người nói cô ta cũng có quan hệ không muốn thấy với một nhân viên cao cấp của Hoa Tinh, lời đồn đãi bay đầy trời, nhưng Hác Đình vẫn một vẻ phong khinh vân đạm, cứ như là chuyện không hề liên quan tới cô ta.
Mà những cái này với Dương Dương mà nói lại càng là chuyện râu ria, mấy cái lời đồn vô căn cứ đó vào tai trái lại ra tai phải, không có để ở trong lòng, thế nhưng cô ta lại cứ quanh quẩn bên cạnh cô, coi cô như kẻ địch, điều này làm cho cô rất phiền, cùng làm việc tại một công ty không nhất định chỉ có con đường liều mạng một mất một còn, kỳ thực bất luận cuộc chiến nào thì kết cục tốt nhất là hai bên đều thắng.
"Cô muốn đuổi theo Phan thiếu sao? Không cảm thấy quá muộn rồi ư? Cô cuối cùng coi hắn là gì? Một cái gân gà ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc ư?" Hác Đình một tay nắm lấy cánh tay của Dương Dương, không cho cô đi.
"Tôi có đuổi theo anh ấy hay không thì có quan hệ gì với cô chứ? Tôi coi anh ấy là gì cũng không có nghĩa vụ báo cáo cho cô đi?" Cô hất tay cô ta ra.
Trên tầng thượng gió rất to, thổi bay mái tóc quăn của Hác Đình khiến nó không ngừng đung đưa trong gió. Cô ta vén lại những sợi tóc dính trên trán, trong sát na ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ màu cà phê lóe ra ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vậy, "Đương nhiên là có liên quan."
Ánh mắt sắc bén ấy như một con rắn độc khiến cả người cô run lên.
"Tôi nói với cô, mặc kệ là chức vụ hay là người đàn ông này, tôi đều phải có!" Miệng nhếch lên nụ cười lười biếng nhưng quyến rũ làm cho Dương Dương đang đứng dưới ánh mặt trời không nhịn được cảm thấy sau lưng từng trận gió lạnh.
"Cô đúng là nhàm chán!" Cô nhất thời không tìm được lời để hình dung cô ta.
"Tôi nhàm chán sao? Ha ha... Đúng là một từ mới mẻ, còn chưa có ai hình dung tôi như thế đâu, từ trước đến nay mọi người đều tán dương tôi là độc hạt mỹ nhân*** đấy." Trong gió, Hác Đình cười có chút khoa trương.
"Người điên!" Đưa ra câu kết xong cô lại muốn đi.
"Mặc kệ cô có tiếp chiến thư của tôi hay khong, mũi tên này đã trên cung rồi, cô bắt buộc phải phát. Cô có thể mắng tôi điên mắng tôi bệnh thần kinh, những người phụ nữ độc hơn gấp trăm gấp nghìn lần tôi cũng đã gặp qua, huống chi cô mới chỉ là một tay mơ mới ra xã hội, mới chỉ là một bé con còn chưa có trưởng thành, đánh bại cô dễ như trở bàn tay, nhưng mà trước đó cô có thể dựa vào vận may nào đó, nhưng vận may cũng sẽ có lúc xài hết thôi."
"Đáng giá không? Luôn coi mình là thần, một mình cô độc, không mệt mỏi sao?" Cô thật không biết phải hình dung cô ta thế nào, nỗ lực tiến thủ không có sai, nhưng dựa vào việc đả kích người khác mà giành thắng lợi cũng không phải rất vẻ vang, nhất là dùng thủ đoạn không quang minh chính đại.
Sắc mặt của Hác Đình biến đổi, có phần phát cáu thành thẹn thùng, "Vở kịch cũng tốt mà câu chuyện cũng tốt, chỉ cần một ngày cô ở Hoa Tinh thì cô chính là kẻ địch của Hác Đình tôi, Hác Đình tôi một khi vừa ý cái gì, tuyệt không dễ dàng buông tha!"
"Cô hận tôi đến vậy sao?" Nghĩ lại cô và cô ta trước đo chưa từng gặp mặt, theo lý thuyết thì không có thù sâu oán nặng gì cả, nhưng từ khi vào đây đến giờ, cô đều có thể cảm giác được hận ý của Hác Đình với cô.
"Cô sai rồi, tôi không có hận cô, tôi căn bản cũng không hận cô, chẳng qua cô là kẻ địch của tôi mà thôi, tất nhiên tôi cũng không thích cô, đối thủ cạnh tranh thì trước đến giờ tôi đều không thích." "Cho nên cô khắp nơi đối nghịch với tôi chỉ là vì đả kích, có được địa vị?"
"Không sai. Chỉ cần cô ở Hoa Tinh thêm một ngày, vị trí của tôi thì tùy lúc sẽ bị cô thay thế, cô là chướng ngại vật cho chỗ đứng của tôi ở Hoa Tinh."
"Hoa tinh có hơn một nghìn nhân viên, chỉ một bộ tiêu thụ mà ở những khu vực hành chính khác nhau đã có hơn 300 người, đánh bại tôi, cô cũng không nhất định có thể đứng vững ở Hoa Tinh."
"Đúng là vậy, nhưng kẻ địch cũng bớt đi được một, mà trước mắt cô là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi, có cô làm bàn đạp, tôi mới có thể tiếp tục leo lên!"
"Tôi chết hoặc cô chết, đúng không?"
"Người không vì mình trời tru đất diệt, con người ai chẳng ích kỷ, tôi làm bất quá là để bảo vệ cho chính tôi. Người là dao thớt, nếu tôi với cô đã định trước có một người trở thành cá thịt, vậy tôi cũng chỉ có thể ném cô lên dao thớt, chỉ đơn giản như vậy."
"Đúng, cô nói rất đúng, người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ là cuối cùng ai sẽ thành cá thịt giờ kết luận còn quá sớm đi?" Không thể không thừa nhận, cô vẫn luôn lấy trái tim đà điểu để đối đãi với đối thủ cạnh tranh này, cho rằng chỉ cần làm tốt bổn phận nhiệm vụ của mình là tốt rồi, giờ xem ra cô đích thực đã quá ngây thơ, thật đương nhiên, kỳ thực từ lúc cô bước vào Hoa Tinh thì cô đã quấn vào vòng xoáy cạnh tranh này, bất kể cô có nguyện ý hay không, bọn họ phải đối mặt!"
"A?" Hác Đình nhướng mày, vẻ mặt dường như có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại cười khinh bỉ, "Vậy chúng ta cùng cưỡi lừa xem hát..."
"Cùng chờ xem!" Dương Dương tiếp lời, sau đó xoay người bỏ đi.
*Chú thích*
*phong đạm vân khinh: mây nhạt gió nhẹ
**phong tình vạn chủng: có vạn phong thái quyến rũ
***độc hạt mỹ nhân: người đẹp nhưng lại giống một con bò cạp có độc
Cô không quay đầu lại mà đi thẳng xuống, ai đó đã nói, nếu không trốn tránh được vậy thì trực diện đối mặt thôi! Lần này cô sẽ không làm con rùa đen rúc đầu nữa, cô từ trước đến nay luôn là nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng có ngày ép đến cô, cô sẽ không tùy ý để người ta khi dễ!
Về Phan Thừa Hi, trong lòng cô rấy áy náy, bản thân vô cớ phát tiết cơn giận lên người hắn, người chính là vậy đó, người đối với mình tốt thường bị coi là cái thùng rác tâm tình của chúng ta, bởi vì chúng ta cho là, mặc kệ chúng ta làm gì, bọn họ cũng sẽ không để ý, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ chúng ta, chỉ là chúng ta đã quên, bọn họ cũng là người, bọn họ sẽ để bụng, sẽ đau lòng, chỉ bởi yêu chúng ta, cho nên mới bao dung cho chúng ta.
Chạy xuống tầng 7 lại phát hiện ra rằng cô chưa bao giờ biết công tác bộ môn của mặt trắng nhỏ cụ thể là ở đâu, chức vụ cụ thể là gì? Là cô đã xem nhẹ hắn! Hác Đình nói đúng, cô suy cho cùng đã coi hắn là gì chứ? Một người theo đuổi không liên quan ư? Bản thân một chút cảm giác với hắn cũng không có ư? Nếu như không có, vậy vì sao khi hắn bỏ đi, trái tim cô lại khó chịu vậy chứ?
Lúc đang muốn tìm một người để hỏi thì di động vang lên, họp bộ môn, cô phải quay lại ngay.
Về lại văn phòng, tất cả mọi người không sai biệt lắm đã chờ trong phòng họp, vừa vào liền cảm giác được đủ loại ánh mắt phóng thẳng tới cô.
Có mấy người xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lúc nói chuyện lại nhìn thoáng cô, sau đó lại cười cười nói nói.
"Emma, cô thật lợi hại, mới một ngày thôi mà đã cầm được đơn đặt hàng, ngay cả tôi vào công ty được một năm cũng phải đố kỵ với cô đấy, này, truyền cho tôi chút kinh nghiệm đi." Nói chuyện là Phạm Tĩnh khóa hai bộ tiêu thụ, Emma là tên tiếng Anh của Hác Đình.
"Cũng không có kinh nghiệm gì đâu, tôi còn phải học hỏi nhiều hơn từ tinh anh bộ tiêu thụ như mọi người nữa, tôi còn cần nhiều kinh nghiệm lắm, chỉ là gặp vận khí tốt lại vừa khéo đụng trúng ấy mà." Hác Đình che miệng cười, mái tóc lượn sóng đung đưa trước sau, nhưng lại lặng lẹ liếc về phía Dương Dương.
Cô hé miệng cười, đây là đang diễn trò cho cô coi sao? Hình như không cần thiết, tính cách của cô nói dễ nghe là không ham danh lợi, nói khó nghe là không biết tiến thủ, nhưng vô luận nói như thế nào, tính cách này của cô có một đặc điểm rất lớn là sẽ không tùy tiện bị đau mắt đỏ (ghen ghét đến đỏ cả mắt), mấy lời như thế thì vẫn chưa kích thích được cô.
Mấy cô gái còn đang líu ríu to nhỏ, nhưng tim cô lại bay đâu mất, chỉ chốc lát sau, Mary Lý đi vào, mọi tiếng động đều ngừng bặt.
"Hôm nay chúng ta mở cuộc họp này là để tổng kết thành tích và tình huống tiêu thụ tháng này." Hôm nay là cuối tháng, đây là cuộc họp theo thông lệ, chỉ là mỗi khi đến lúc này cũng đều có người vui người buồn.
Tiếp theo, khóa trưởng hai bộ môn thay nhau báo cáo thành tích tiêu thụ và khó khăn cùng vấn đề gặp phải trong tay mình, khóa hai có thành tích tốt trông có vẻ rất đắc ý, mỗi thành viên đều mặt mày tươi tỉnh, mà thành tích khóa một hơi kém, cho nên mỗi người đều thất vọng chán chường.
Kỳ thực đây là sự thực không thể chối cãi, khóa một tuy thành lập lâu nhưng từ khi khóa hai thành lập thành tích ngày càng sa sút, đến bây giờ lại càng không thể tiếp tục giữ vị trí long đầu (người đứng đầu).
Nói đến khóa hai, nhất định phải nói một chút về Lâm Phong khóa trưởng khóa hai, Lâm Phong 30 tuổi, còn trẻ nhưng đã phụ trách một bộ, mỗi một nhân viên dưới sự quản lý của hắn đều tâm phục khẩu phục, mà Trương Doanh khóa trưởng khóa một, một bà xử nữ 40 tuổi, người như thế thường thường tính cách rất khó ở chung, tính tình lại quái gở, khiến khóa một bộ tiêu thụ bằng mặt không bằng lòng, thành tích tự nhiên cũng không khá hơn chút nào, trong công việc, tinh thần tập thể và lực lượng là rất quan trọng.
Mary Lý nói một số tổng kết, biểu dương và cổ vũ một ít thành tích nổi bật của thành viên tiêu thụ, một người trong đó chính là Hác Đình.
"Tiếp theo chúng ta phải phân công và sắp xếp nhiệm vụ tiêu thụ của tháng chín." Mary Lý giao cho hai khóa hai phần nhiệm vụ bất đồng.
Nhiệm vụ tiêu thụ tháng chín rất nặng, theo tổng thể mà nói, nhiệm vụ hai khóa dường như không sai biệt lắm, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, nhiệm vụ khóa hai rõ ràng dễ xử lý hơn nhiều, khóa một bị phân phối rất nhiều khách hàng rất khó dây dưa, tiếp tục như vậy, khóa một đến khi nào mới có thể trở mình được đây?
"Mọi người có ý kiến gì với sự sắp xếp này không?"
"Mary, tôi có lời muốn nói." Trương Doanh đẩy đẩy gọng kính kiểu cũ, giơ tay nói.
Mary Lý làm một tư thế mời, ra hiệu cô ta nói ra.
"Bộ môn chúng tôi lần trước sau khi thiếu đi vài người vẫn không đủ nhân thủ, tháng 7 dù rằng đã tuyển thêm 2 người, nhưng đều là lính mới, tôi xin điều động từ khóa hai mấy người."
"Cái này tôi cũng không có ý kiến, chỉ là phải hỏi khóa trưởng khóa hai rồi, Lâm Phong, anh nói thế nào?"
"Mọi người đều cùng một công ty, có khó khăn chúng tôi tự nhiên phải giúp, chỉ là nhân thủ khóa chúng tôi cũng không phải rất dư dả, nếu phải điều động thì e rằng công trạng tháng sau sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa nhiệm vụ trong tay mỗi thành viên cũng không phải nói bỏ là bỏ, như vậy đi, để cho bọn họ lựa chọn, mấy người có người nào muốn tới giúp khóa một một tay không?" Lâm Phong cười nói, đem củ khoai lang nóng bỏng tay ném ra.
Hay ột cách làm dân chủ! Mọi người đều biết khóa hai có thành tích tốt, có tiền đồ phát triển, đừng bảo là thăng chức, khen thưởng cuối năm cũng nhiều hơn khóa một rất nhiều, ai lại ngu chạy tới khóa một làm chúa cứu thế làm chi? Một chiêu này của Lâm Phong thực sự rất cao, không hổ được người ta sau lưng gọi là cáo già.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, khóa hai không ai mở miệng sẵn lòng qua giúp. Mặt Trương Doanh đỏ lên, đôi mắt phù thũng trừng lên, sau cùng chỉ có thể chuyển sang cầu cứu Mary Lý.
"Nếu đã không có ai tự nguyện đi, vậy phần nhiệm vụ trên tay Lâm Phong chị cùng tham gia cũng được, trống đi một hai người chắc không sao chứ, mọi người cảm thấy thế nào?"
Mọi người tự nhiên là không có ý kiến, mặc dù có chút khó chịu nhưng cũng sẽ không ngu đi làm chim đầu đàn, chỉ hy vọng bản thân sẽ không xui xẻo như vậy, bị đá sang khóa một.
"Nếu quản lý đã lên tiếng, vậy chúng ta cứ quả quyết làm theo! Chỉ là muốn công nhân viên kỳ cựu nhất thời bỏ khách hàng trong tay chắc hẳn bọn họ sẽ nóng nảy, không bằng chọn một trong hai người mới trúng tuyển đi thì thế nào?" Nói xong, ánh mắt của mọi người lập tức tụ tập trên người Dương Dương và Hác Đình.