"Ninh -!" Cô bật dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, cô nằm mơ, mơ thấy Ninh trong biển lửa, sau đó chiếc Audi của cô nổ tung dọa cô cả người túa mồ hôi, cô nhấc tay lau mặt lại phát hiện mặt mũi đều là "mồ hôi".
"Em tỉnh rồi?"
"Tiểu Bạch? Đây là đâu, sao em lại ở đây? Tiểu Bạch, em vừa nằm mơ, em mơ thấy Ninh xảy ra tai nạn xe cộ."
Hắn không nói gì, tới bên cạnh kéo cô vào lòng, "Dương Dương, không phải mơ đâu, là thật."
"Tiểu Bạch, anh gạt em đúng không?" Khẩn trương níu lấy tay hắn, nước mắt lại như gió bão tuôn ra.
"Dương Dương... " Việc hắn có thể làm bây giờ là ôm cô vào lòng.
"Không... Không đâu, Ninh thế nào rồi? Cô ấy thế nào rồi?"
"Em bình tĩnh lại đi, Dương Dương, em bình tĩnh lại, Lý Ninh giờ đang trong phòng cấp cứu." Cô kéo hắn loạn cả lên, sắc mặt hắn cũng ảm đạm, lúc mà xe cấp cứu chạy tới, chiếc xe đã hoàn toàn bị đốt trụi, chủ xe trên chiếc xe va chạm với Lý Ninh cũng bị thiêu đến biến dạng, tử vong ngay tại chỗ. Khi mà lửa được dập tắt cũng không thấy Lý Ninh ở trong xe, mà tìm được cô ấy ở khu vực cách xe mười thước, chắc hẳn sau khi va chạm cô ấy cũng không có bất tỉnh, sau đó tự bò ra ngoài, chỉ là khoảng cách mười thước quá gần, đầu Lý Ninh không chỉ va đập nghiêm trọng mà trên người cũng bị bỏng nhiều chỗ, cũng có chút biến đổi, nhưng may mắn là còn thở, lúc này đang trên bàn mổ, đã 4 tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa có ra.
"Có nghiêm trọng không? Cô ấy thế nào?"
Phan Thừa Hi lắc đầu không trả lời, Dương Dương giãy khỏi tay hắn chạy tới phòng cấp cứu.
Hắn lập tức đi theo.
Cô chạy lảo đảo, bên trong một gian phòng phát ra tiếng khóc thê lương, ban đêm yên tĩnh như này lại càng chọc lòng người, lúc chạy tới phòng bệnh, dưới ánh đèn cô thấy một người đàn ông nằm ở trên giường bệnh, nhiều chỗ trên người băng bó trông như xác ướp, một tay hắn vô lực rơi xuống khung giường, hiển nhiên sinh mệnh trên người hắn đã trôi đi...
Tiếng khóc của thân nhân càng khiến cô kinh hoảng mệt mỏi, cả người run lẩy bẩy như chiếc lá rụng trong gió thu.
Trên hành lang vắng vẻ yên ắng khiến cho người ta có cảm giác không thở nổi, chỉ có ánh đèn ở phòng cấp cứu vẫn còn tỏa ra ánh hồng quang.
Hai mắt cô vô thần nhìn hồng quang u ám, trước đây cô vẫn cảm thấy màu đỏ là sinh mạng, nhưng giờ cô lại thấy màu đỏ ấy như tượng trưng cho địa ngục, là màu của máu sợ hãi và đỏ tươi.
Hồng quang u ám chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Dương Dương làm cho sắc mặt cô càng trở nên khó coi, không thể đi vào nên cô chỉ có thể áp sát vào cánh cửa, nhìn xuyên qua ô cửa thủy tinh để thấy được những đường phập phồng lên xuống trên màn ảnh điện tâm đồ.
Trên giường bệnh, trên má phải Lý Ninh là một tảng thịt cháy, hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, mặt trắng không còn chút máu, hai tay cô ấy buông lỏng, màu đỏ thẫm trên móng tay tạo thành một sự đối lập rõ nét với sắc mặt tái nhợt.
Bên trong phòng cấp cứu, mọi người đang rất vội vã.
"Bác sĩ Lâm, tình huống người bệnh rất không ổn định, nhịp tim rất yếu!"
"Huyết áp cũng không có tăng."
"Tiểu Hoàng, anh đi liên lạc với khoa lâm sàng với kho máu, tiểu Trương, chuẩn bị kích điện!"
"Vâng, bác sĩ Lâm."
Bác sĩ Lâm cầm bản kích điện lên, "Được, chuẩn bị, 100." Sau đó đè lên ngực Lý Ninh.
"Bịch - -!", thân thể Lý Ninh bắn lên cao.
Nhưng huyết áp vẫn hạ thấp, nhịp tim cũng không có mạnh lên, điện tâm đồ cứ "tít tít -" không ngừng.
"200 Jun!" Bác sĩ Lâm lại hô.
"Bịch - -!", thân thể Lý Ninh lại bật lên cao, sau đó ngã xuống vạc giường.
Nhưng mọi thứ vẫn không có chuyển biến tốt lên.
"300 Jun."
"Bịch - -!"
"Mau tiêm vào 3 mg atropin!"
Bên trong phòng cấp cứu vẫn đang rất loạn.
Dương Dương cắn môi dưới, cắn đến mức không còn huyết sắc nhưng vẫn không ức chế được nước mắt, cô nắm chặt hai tay, hai chân cứ run rẩy không ngừng, trượt xuống co người lại, hai tay ôm đầu, ôm chặt lấy mình.
Mạng sống sao lại mỏng manh tới vậy? Sự việc sao lại trở nên thế này? Lý Ninh sẽ không chết, Lý Ninh sẽ không chết đâu! Các cô đã nói sẽ cùng kết hôn, cùng sinh con, sau đó nếu cùng là nữ hoặc cùng là nam thì sẽ để chúng kết nghĩa, còn nếu là một nam một nữ thì sẽ cho bọn chúng kết thân, các cô còn nói, cuối năm nay Lý Ninh và Mộc Mộc cả ba người sẽ cùng đi Pa-ri xem tháp Eiffel, mua cái danh bài thế giới, mọi thứ các cô còn chưa có làm, Lý Ninh sao có thể chết được?
Cô cuộn mình run rẩy, trong mắt hắn, cô lúc này giống như một đứa bé bị lạc mất phương hướng.
Phan Thừa Hi tới gần, ngồi xuống ôm lấy hai vai cô, nhẹ nhàng ôm cô.
"Đừng khóc, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, Ninh cô ấy sẽ không có chuyện gì hết."
"Tiểu Bạch, em sợ, em sợ lắm, đều là em hại cô ấy, đều là lỗi của em, nếu cô ấy..." Cô ngẩng đầu lên, sâu trong đôi mắt lộ ra sự tự trách và tuyệt vọng, nước mắt tí tách rớt xuống, rơi vào trên người hắn.
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, tim của hắn cũng đau đớn, "Có anh đây, sẽ không có chuyện gì đâu." Nhẹ nhàng ôm cô, ngồi trên băng ghế, vỗ về che chở cô như một đứa bé, vuốt nhẹ đôi tay cô cho đến khi cô ngừng khóc.
"Em ở đây chờ anh, anh đi mua đồ uống rồi về."
Cô gật đầu.
Phan Thừa Hi có chút lo lắng nhìn cô rồi mới đi, nhưng không nghĩ tới mới đi có một phút thôi mà lúc về đã không thấy người đâu!
********
"Anh là ác ma giết người! Anh mau mở cửa cho tôi!" Cô gắng gượng tới tận đây, sau đó giơ tay đập cửa phòng 305.
Xa Minh Vũ mở cửa, trong tay cầm một điếu thuốc.
"Anh là ác ma, anh mau trả Ninh lại cho tôi, anh trả Ninh lại cho tôi!" Cô kéo lấy áo, đánh hắn loạn xạ.
Hắn không nói, cũng không có động, cứ mặc cho cô đánh.
"Anh sao phải làm vậy? Vì sao?"
Hắn vẫn không động.
"Lẽ nào anh không biết Ninh rất quan tâm tới anh sao? Anh muốn chia tay cô ấy thì cũng đừng kéo tôi xuống nước chứ, Ninh rất quan tâm tới bạn bè, bạn tốt lại cùng bạn trai phản bội cô ấy, cô ấy sao có thể chịu đựng được cái đả kích này! Là anh, là anh hại chết cô ấy!"
"Cô vừa nói cái gì?" Nghe được câu này, hắn như một mô-tơ điện đột nhiên tỉnh lại, bắt lấy tay cô, kinh ngạc hỏi.
"Là anh hại chết cô ấy, anh bây giờ hài lòng chưa, cô ấy giờ còn đang nằm trên bàn mổ, có khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa!" Nghĩ đến Ninh sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, cô lại không chịu nổi ngã xuống đất.
Sấm sét giữa trời quang! Xa Minh Vũ đứng đực ra đó, thấy cô té xuống đất cũng không có đỡ, sau đó chạy ra ngoài.
Phan Thừa Hi đang nôn nóng chạy quanh tìm cô, gọi điện cũng không ai nghe, tìm quanh đây cũng không thấy bóng người, Lý Ninh còn chưa ra ngoài nên chắc cô sẽ không đi xa, hắn tưởng cô đi toilet, đợi hồi lâu mà cũng không thấy người đi ra, hắn đành phải quay lại, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đang lo lắng có nên đi báo án không thì Xa Minh Vũ lại chạy tới, trên người cũng mặc đồng phục bệnh nhân, trên mặt cũng có mấy vệt máu rõ ràng, những vết sước ấy còn có hơi sưng lên.
"Minh Vũ, sao cậu lại ở đây, cậu bị sao vậy?" Thấy sắc mặt hoảng hốt của Xa Minh Vũ, dường như hắn cũng không khá hơn chút nào.
"Hi, cậu cũng ở đây sao, người bên trong là ai? Là Lý Lâm ư?"
"Không phải, là một người tên là Lý Ninh." Hắn và Xa Minh Vũ quen biết nhiều năm nhưng chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn, một sự gần như đau đớn tuyệt vọng.
Đẩy Phan Thừa Hi ra, Xa Minh Vũ vội vã chạy đến cửa phòng cấp cứu, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, sau đó trên khuôn mặt hiện lên sự tuyệt vọng và hối hận, dường như trời sập xuống rồi vậy.
Hắn đang muốn tới đỡ Xa Minh Vũ thì lại thấy Dương Dương từng bước từng bước trở về, không do dự, hắn trực tiếp tới cạnh đỡ lấy cô.
"Em đã đi đâu vậy?" Ôm lấy cô, hắn lại cảm giác cô bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong tay hắn lần nữa, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Làm sao mà Minh Vũ cũng kéo vào chuyện này?
Trên hành lang chợt truyền tới một loạt tiếng vang, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân đang chạy tới hướng này.
Một nam sinh trên dưới 20 tuổi ở cuối hành lang lảo đảo chạy tới, đi bên cạnh hắn là một phụ nữ không tới 50, người cao gầy, chỉ là lúc này tóc tai rối bời, trên người mặc đồ ngủ, bên ngoài chỉ khoác có cái áo khoác, trên khuôn mặt còn hiện lên nước mắt chưa khô.
"Lâm Lâm, con gái của mẹ..."
Dương Dương đẩy Phan Thừa Hi ra bước lên gặp, "Dì Quyên, Ninh còn chưa có ra."
Người phụ nữ được gọi là dì Quyên kia là mẹ của Lý Ninh, nghe cô nói như thế, bà nhìn đèn đỏ trên phòng cấp cứu, nước mặt lại hung cuồng chảy ra, nắm chặt lấy cánh tay nam sinh bên cạnh đang đỡ bà, run rẩy cơ hồ đứng không vững.
"Dương Dương, Lâm Lâm nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy, chị Dương Dương, chị em đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra tai nạn xe cộ cơ chứ?" Nói chuyện là Tương Bình, em trai cùng mẹ khác cha của Lý Ninh, bình thường cảm tình giữa hai người cũng không tệ lắm.
"Dì Quyên, Ninh..."
"Người kia là ai?" Lâm Quyên không để Dương Dương nói tiếp, tay run rẩy chỉ người ngồi trước cửa phòng cấp cứu.
"Mẹ, lại là tên họ Xa!"
Mà lúc này Xa Minh Vũ cũng nghe được âm thanh bên này, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Quyên và Tương Bình, hiển nhiên, bọn họ quen biết nhau.
"Lâm Lâm chúng tôi rốt cuộc đã làm ra tội lỗi gì, vì sao một lần rồi hai lần xảy ra chuyện đều liên quan tới nhà họ Xa các người? Cậu trả lại con gái cho tôi..." Lâm Quyên dường như đã mất đi lý trí, chạy tới xé rách áo Xa Minh Vũ.
Xa Minh Vũ vẫn như trước, không hề động đậy, mặc cho bà ấy đánh, Tương Bình cũng chạy ra nện một quyền lên mặt hắn, Xa Minh Vũ ngã xuống đất, máu mũi lập tức chảy ra.
Phan Thừa Hi chạy tới ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh, Dương Dương cũng kéo lấy Lâm Quyên đang kích động.
"Dương Dương, con buông dì ra, dì chỉ biết Lâm Lâm cuối cùng sẽ có một ngày bị hủy trong tay họ Xa bọn họ thôi, dì..."
Đèn đỏ phía trên phòng cấp cứu chợt tắt, cửa "chi nha" một tiếng rồi mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...