Xa Minh Vũ đã đưa Ninh đi, trong căn nhà chỉ còn lại một mình cô, vắng vẻ cô quạnh, sau khi tan việc, không còn ai nói chuyện, không còn ai cướp toilet hay cướp ti vi với cô nữa, mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, lăn lộn khó ngủ, cô chạy tới phòng Ninh, nhìn mọi thứ cảnh còn người mất mà không nén nổi xót xa, nhẹ nhàng nhảy lên giường ôm chăn mền của Ninh, trong chăn vẫn giữ lại mùi hương nước hoa mà Ninh hay dùng, là mùi hoa oải hương rất dễ chịu, rồi sau đó thì cứ thức tới tận hừng đông, đến hôm sau thì mang đôi mắt gấu mèo đi làm.
"Em xem em kìa, mắt gấu mèo hết cả, lại không ngủ được sao?" Mặt trắng nhỏ thân mật bóp mũi cô, trêu chọc cô có vòng mắt đen thật to.
Cô bĩu môi đẩy tay hắn ra, "Đáng ghét, đừng có động thủ động cước, cẩn thận bị người khác thấy đó."
Nghe thế hắn liền không vui, cái gì mà cẩn thận bị người khác thấy? ! Hắn chẳng lẽ không thể để người khác thấy được sao? Nói thế nào thì hắn cũng là Phan thiếu được phụ nữ hoan nghênh nhất ở Hoa Tinh đấy! Muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn xuất thân có xuất thân, làm sao mà đến tay cô thì không đáng giá như vậy? Càng nghĩ lại càng tức à.
Thật ra thì lời vừa ra khỏi miệng cô cũng biết là mình nói sai, dè dặt nhìn hắn, quả nhiên! Lại tức giận rồi! Lập tức cúi đầu ăn cơm, cái gì cũng không nói, ăn cơm, ăn cơm là an toàn nhất!
"Khụ khụ..." Là ai nói ăn cơm là an toàn nhất! Lần sau cô phải bóp chết Mộc Mộc, cái chiêu thức thối gì không biết, cô ho khan.
Hắn "lạnh lẽo" nhìn cô, nhìn cô lén quan sát sắc mặt hắn, nhìn cô như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ cúi đầu ăn cơm, sau lại vì ăn quá mau mà nghẹn, tức thì tức, tay vẫn đưa ra nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.
"Cảm ơn, khụ khụ... Không sao." Cô thật sự theo thói quen nói cám ơn, nhưng không nghĩ tới lời kia vừa thốt ra lại khiến hắn mất hứng, xem đi, mặt lại dài ra rồi, thật khủng bố, làm hại cô ho khan thôi mà cũng không dám.
Hắn hai mắt trắng dã, thật là không có biện pháp với cô gái này mà!
Ăn xong hai người đi về công ty, cô muốn đi xa nhau ra, hắn lại kéo cô vào lòng, một tay vòng ở eo, giữ chặt lấy làm cô muốn trốn cũng trốn không thoát.
Dọc theo đường đi, người của công ty ở sau lưng chỉ trỏ, xì xào bàn tán, hắn cũng không ngại, ngược lại tư tâm mong muốn cái tin đồn này truyền ra. Tối hôm qua Phan lão thái mới gọi điện bảo hắn mau tìm một cô cháu dâu về, bà muốn ôm cháu, nói người nào đó của Lâm gia lại có thêm được một tiểu công chúa đáng yêu, chỉ có bà là không có phúc khí, tuổi đã à lại lẻ loi hiu quạnh, cả ngày phải nhìn mỗi một ông già (lão Phan), một chút sức sống cũng không có, càm ràm làm phiền hắn tới hơn một tiếng đồng hồ mới bỏ qua.
Thực ra hắn cũng mới 28, sự nghiệp có, lập gia đình cũng không xê xích gì nhiều đi? Chẳng qua là trước vẫn không muốn quyết định, luôn cảm thấy hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, đầu tiên là sau khi kết hôn, tình yêu sẽ thành tình thân, cuộc sống cũng sẽ dần trở nên tẻ nhạt vô vị, nghĩ tới đây lại nhìn sang Snoopy đang bĩu môi bên cạnh, nhưng mà... Nếu có thể cùng cô gái nhỏ này ở chung, có lẽ cũng không tệ lắm, chí ít lúc buồn chán thì có thể chọc cô ấy một chút, nghĩ rồi miệng cong lên làm Dương Dương thấy mà nổi da gà, cảm giác mình như chú dê con đang đợi làm thịt, nguy hiểm, rất nguy hiểm!
Từ lần trước sau khi hoàn thành hợp đồng với công ty TB, vị trí của cô ở công ty cũng hoàn toàn khác biệt, cô vẫn ở khóa một tiêu thụ, chỉ là thái độ của khóa trưởng Trương Doanh đã có cách biệt một trời một vực, trước thì châm chọc khiêu khích mà giờ lại tươi cười với cô, vừa nhìn thấy cô liền gọi Dương Dương, bảo cô tiếp tục keep contact với công ty TB, cô gật đầu trả lời, cô cũng biết công ty TB là một đơn đặt hàng lớn, đơn lần trước là tiểu thí ngưu đao [1], nếu hợp tác thật tốt, sau này hợp đồng nhất định sẽ lớn hơn nữa, khỏi cần Trương Doanh dặn dò cô cũng sẽ giữ liên lạc với công ty TB, hơn nữa Thích Thiên hòa Thích lão tiên sinh đều rất tốt, bình thường còn gọi điện trò chuyện việc nhà với cô, chỉ là trước bởi chuyện của Ninh, cô từ chối mọi cuộc hẹn với họ, hôm nay Thích lão tiên sinh lại tự mình gọi điện tới, nói mới tìm ra một chỗ ăn rất ngon, sau khi tan việc bảo Thích Thiên tới đón cô, cô cười cười, ông lão này vẫn cứ vui vẻ như vậy, sau đó đáp ứng.
Không ngờ cô lại quên mất bên cạnh có một tên bụng dạ hẹp hòi.
"Cái gì? Em muốn đi hẹn hai người với hắn?" Phan Thừa Hi nhướng mày, cô gái này cố tình khiêu chiến cực hạn của hắn hay sao? Chẳng nhẽ cô ấy không nhìn ra tên kia có ý với mình ư? Hay là nói cô ấy chơi trò lạt mềm buộc chặt?
"Đâu chỉ có hai người thôi, Thích lão tiên sinh cũng đi nữa mà, hơn nữa cũng không tính là hẹn gì cả, chỉ là khách hàng muốn liên hệ chút tình cảm thôi, anh cũng biết, làm tiêu thụ quan trọng nhất là quan hệ, giữ liên lạc tốt với khách hàng là chuyện rất quan trọng đó."
"Anh biết chứ, những người khác thì có thể, nhưng tên kia lại không được!" Hắn có chút chuyên chế.
"Nào có người như vậy, vì sao người khác được mà Thích Thiên lại không được?" Chuyên chế, chủ nghĩa đại nam tử! Làm sao mà đàn ông ai cũng thế vậy?
"Dù thế nào cũng không được." Cô gái đáng chết, chẳng lẽ cô gái ngốc này không biết tên họ Thích kia căn bản là một con chồn, nói chuyện làm ăn, cũng chỉ có cô mới tin, hắn căn bản là túy ông chi ý bất tại tửu[2]!
"Anh không giảng đạo lý!" Cô lông mày dựng ngược rét lạnh nhìn mặt trắng nhỏ, có chút mất hứng.
Cảm tình mà nói đạo lý á? Chẳng qua là thấy mặt cô xệ xuống, cũng không muốn phá hư mối quan hệ vừa mới tốt lên, vẫn là nhịn, có câu nói: Đàn ông trước khi cưới là nô lệ, sau khi cưới là hoàng đế, cho nên hắn tạm thời làm nô lệ đi, hắc hắc, chờ sau khi lừa cô kết hôn xong sẽ dạy cho cô ấy biết cái gì gọi là đạo làm vợ!
"Vậy anh đưa em đi." Hắn lấy lòng hạ thấp giọng.
Dương Dương nghi ngờ nhìn hắn trở mặt như trở trời, nhưng tục ngữ nói xuất thủ không đánh người mặt cười, hắn cũng đã cúi đầu rồi, cô cũng không thể tiếp tục làm mặt đen nữa, chỉ là ngoài miệng vẫn không có ỵ́ buông lơi, "Anh đi theo làm gì chứ."
"Đi cùng thôi chứ sao, mọi người cứ thỏa thích nói chuyện làm ăn, anh ở một bên ăn gì đó, chúng ta là đồng nghiệp cùng công ty, lại thêm quan hệ này nữa, cho nên cũng không lo lắng lộ bí mật thương nghiệp đi?"
Lời là nói như vậy nhưng cô cứ cảm thấy không thích hợp, "Vậy anh đảm bảo không làm chuyện gì chứ?" Lần trước tình cảnh hắn thiếu chút nữa là đánh nhau với Thích Thiên còn sờ sờ ra trước mắt.
"Anh đảm bảo đó!" Mặt trắng nhỏ trịnh trọng giơ ba ngón tay lên thề.
Nếu đã vậy thì cô không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, sau đó gọi Thích Thiên không cần tới đón, cô sẽ ngồi BMW của mặt trắng nhỏ tới đó.
*Chú thích*
[1] tiểu thí ngưu đao: giết gà dùng dao mổ trâu
[2] túy ông chi ý bất tại tửu: có dụng ý khác
Nhưng lời đàn ông nói mà đáng tin thì đúng là heo mẹ cũng biết leo cây! Nói là không gây chuyện, nhưng vừa vào đã cùng Thích Thiên "gây gổ" rồi! Trước thì chọi mắt làm trong không khí vang lên những tiếng điện nổ tạch tạch, sau đó một người hừ một tiếng kéo ghế ra cho cô ngồi, người kia cũng hừ một tiếng rồi kéo cái ghế khác ra cho cô, cô liếc mỗi người một cái rồi ngồi xuống cái ghế thứ tư.
Cảnh vật chung quanh nhà hàng không rồi, bố trí rất thanh nhã lãng mạn, đèn treo tường màu vàng, bàn ăn thì màu hồng, cực kỳ thích hợp cho các đôi yêu nhau, dõi mắt nhìn lại mới thấy là mọi bàn đều là từng đôi một, chỉ có bàn này của bọn họ là số lẻ, trông có vẻ rất kỳ quái.
"Dương Dương, cô sao lại..." Ý Thích Thiên là sao cô lại dẫn theo một cái bóng đèn tới làm gì vậy, hơn nữa lại còn là một cái bóng đèn rất đáng ghét.
"Đây là đồng nghiệp của tôi..."
"Kiêm bạn trai, chào anh, tôi là Phan Thừa Hi." Cô còn chưa nói xong thì hắn liền cực kỳ tốt bụng giúp bổ sung thêm vào sau.
"Chào anh, Thích Thiên." Hai người bắt tay nhưng cũng đồng thời tỉ thí lực tay, tôi bóp tôi bóp tôi bóp chết anh.
"Thất Thiên (bảy ngày) [1]? Tôi nhớ là có một khách sạn cũng tên là 7 Ngày, nhưng mà chỉ là một khách sạn ba sao thôi." Ngụ ý nói đúng là khách sạn ba sao, kèm thêm cái tên của Thích tiên sinh đây cũng không cao cấp như vậy thôi, dám bóp tôi? Tôi cũng bóp, bóp chết anh, bất quá sau này phải tăng cường rèn luyện, lực tay tên nhóc con này đúng là không phải lớn bình thường, Phan Thừa Hi mắng thầm một câu trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ ung dung thoải mái.
Thích Thiên tức quá siết chặt, nhưng lại không có lời nào để đáp trả, trong lòng đã ra quyết định - về nhà phải mời một giáo viên dạy tiếng Trung để dạy riêng cho hắn cái môn "chửi người" này mới được.
Hai cái người này còn muốn nắm tay tới khi nào đây? Dương Dương ngoảnh mặt làm thinh, 5 phút trôi qua rồi mà bọn họ vẫn còn nắm, chẳng lẽ hai người đều là ẩn hình đồng chí, vừa thấy nhau thì gien ẩn hình liền bộc phát, sau đó liền yêu đối phương, nghĩ vậy cô cười ha ha.
"Em (Cô) cười cái gì?" Hai người đồng thời hỏi, nhưng chiến tranh trên tay vẫn không có dừng lại.
"Từng nghe qua đam mỹ chưa?"
Phan Thừa Hi gật đầu lại không hiểu ý cô.
Thích Thiên lắc đầu, lý giải về tiếng Trung của hắn còn chưa đủ, vừa rồi không phải đã bị mất một quân trước cái bóng đèn này sao?
Cô bĩu môi ám chỉ cái bàn bên cạnh cửa sổ.
Hai người nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đang đút ột người đàn ông khác ăn cái gì đó, lúc mà người kia ăn bánh pút-đinh thì cũng ăn luôn tay người đàn ông đút cho, thấy cảnh này, Phan Thừa Hi và Thích Thiên đồng thời làm ra động tác nôn mửa, nhưng vẫn không hiểu cô đang cười cái gì, đồng tính luyến ái mặc dù không có được luật pháp cho phép, nhưng cứ theo số lượng gia tăng thì trong lòng mọi người cũng ngầm thừa nhận chuyện như vậy, tối đa cũng chỉ là cảm thấy buồn nôn, nhưng tức cười thì không biết ở đâu.
"Nếu hai người cũng có loại quan hệ đó vậy thử nói xem ai sẽ là công, ai là thụ?" Cô rất hứng thú nhìn bọn họ nắm tay nhau.
Hai người như bị điện giật lập tức buông tay ra, sau đó dùng khăn ăn lau tay như vừa tiếp xúc với ôn dịch.
Cô ở một bên nhịn cười mà cũng sắp nghẹn.
"Thích lão tiên sinh đâu, sao lại không tới?" Thấy sắc mặt của hai người đều không tốt, cô rất thức thời nói sang chuyện khác.
"Ông tối nay trong người không được khỏe, uống thuốc xong liền đi nghỉ rồi." Lúc nói ra lời này, Thích Thiên vẫn vò tóc, mắt không dám nhìn Dương Dương.
Cô một mực nhìn thực đơn nên cũng không chú ý nhiều lắm, nhưng Phan Thừa Hi lại thu hết vào mắt, muốn nói dối cũng phải có bản lĩnh, mượn cớ dở như vậy vừa nhìn cũng biết là xạo! Nhất là trước mặt Phan thiếu đây, muốn nói dối cũng phải xem mình nặng được bao nhiêu!
"Vậy đã tới bác sĩ chưa? Có nghiêm trọng không?" Cô đặt thực đơn xuống, quan tâm hỏi.
"Bác sĩ đã xem cho rồi, ông... bị ốm chút, nghỉ ngơi... liền không sao." Dưới cái nhìn soi mói từ cặp mắt lấp lánh của Phan Thừa Hi, Thích Thiên đỏ mặt, càng nói càng không thuận, may là tiếng Trung của hắn vốn không tốt, Dương Dương cũng không có phát hiện chỗ nào không đúng.
"Vậy thì tốt rồi." Cô tiếp tục xem thực đơn.
"Dương Dương, ông nói ở đây có món gà nướng khá ngon, cô có muốn thử không?"
"Thật sao? Vậy được." Vừa nhắc đến ăn thì tinh thần của cô đã tới rồi.
"Ai nói, ở đây nổi tiếng nhất là thăn vai bò (Ribeye), waiter."
Người phục vụ mặc bộ đồng phục tím đen, bên hông thắt một cái nơ con bướm lớn tươi cười đi tới.
Phan Thừa Hi cực kỳ thuần thục nói ra hàng tá tên thức ăn, sau đó xoay qua lại hỏi Dương Dương, "Có muốn thêm gì khác nữa không?"
Cô lắc đầu, "Không cần đâu, chúng ta chỉ có ba người hẳn đủ rồi, Thích Thiên, còn anh?"
Thích Thiên có chút bực mình lắc đầu, tối nay vốn hắn làm chủ, hắn ta làm khách, thế nào mà mọi thứ hiện tại trái ngược hết cả? Thua cả hai keo, giờ cho hắn ăn gì cũng chả còn vị nữa.
Thức ăn được mang lên rất nhanh, khẩu vị Dương Dương mở rộng ra, hai người đàn ông tâm hoài bất quỹ liếc nhau một cái rồi cũng ăn.
"Thích Thiên, những món này thật sự rất ngon nha." Cô ngẩng lên, miệng thì phình ra do nhét quá nhiều.
Thích Thiên cười gật đầu lộ ra hàm răng trắng toát đẹp mắt, sau đó lấy khăn ra định lau giúp thì nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
"Hay là để tôi đi." Phan Thừa Hi nhận lấy khăn giấy trên tay Thích Thiên, mặt cười nhưng mắt lại đang cảnh cáo đối phương, Dương Dương là bạn gái của tôi, cái công việc này cũng nên do tôi làm.
Shit, shit, shit!
Thích Thiên mắng vô số lần trong lòng, nhưng vẫn cười đưa khăn cho Phan Thừa Hi.
Phan Thừa Hi nhận lấy, "Lớn vậy rồi mà ăn còn dính vào mép, thiệt là."
Dương Dương rùng mình một cái, cái vẻ dịu dàng này thật khiến cô sởn gai ốc a, bữa tối tiếp tục thì càng ăn càng thấy buồn bực, bầu không khí gì mà quái dị thế này?
*Chú thích*
[1] Thất và Thích đều đọc là [qī]