Mặt Trăng Nhỏ Đứng Sang Một Bên!


"Tôi kiếm tiền..." Tiếng chuông đặc biệt của Dương Dương vang lên, ấn nghe xong mặt trắng nhỏ liền đưa đầu qua nhìn màn hình, sắc mặt sau đó liền thay đổi, cô nuốt nước bọt, cái tên mặt trắng nhỏ này lại bốc mùi chua rồi.
"Alo..."
"Dương Dương, Thích Thiên đây."
"Ừm, tôi biết." Lời mở đầu của Thích Thiên bao giờ cũng thẳng thừng thế này.
"Cuối tuần có kế hoạch gì chưa?" Giọng Thích Thiên luôn dễ khiến người ta nghĩ đến bầu trời trong xanh quang đãng, chỉ nghe thôi mà tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Cô vừa định bảo chưa nhưng nhìn mặt trắng nhỏ trông có vẻ rất nhàn nhã dựa vào xe mà tai với mắt dán chặt vào cô, đôi mắt to tà tà liếc mình, ánh mắt vậy thật khiến lòng cô chợt sinh ra cảm giác có tội và đầy nguy cơ, do vậy lập tức đổi giọng: "Có, tôi có kế hoạch rồi."
"Với cái anh tiểu Bạch kia sao?"
"Ừ." Kỳ thực cô và Thích Thiên chỉ là có quan hệ khách hàng thôi, nhưng mà anh ta lúc nào cũng lấy danh nghĩa Thích lão tiên sinh mà rủ cô ra ngoài, ban đầu có lẽ không khẳng định, nhưng nhiều lần cũng biết, Thích Thiên có cảm giác với cô mà cô cũng biết, chỉ là một mực giả ngu thôi.
"Dương Dương..."
"Ừ?" Thích Thiên lần đầu muốn nói lại thôi.
"Không có gì, lần tới tôi hẹn cô nhé."
"Được thôi." Cúp điện thoại xong, trộm nhìn mặt trắng nhỏ, sắc mặt của mặt trắng nhỏ dường như vẫn có chút khó coi, cả người dựa vào chiếc Ferrari "tỉ mỉ" nhìn cô, chiếc áo thể thao màu trắng cùng Ferrari màu đỏ tạo thành màu sắc rất cân đối, cô lại một lần nữa cảm nhận được người với người đúng là không công bằng, rõ ràng cùng một bộ quần áo, vậy mà mặc trên những người khác nhau lại không giống nhau, có người cho dù mặc hàng vỉa hàng thì cũng vẫn rất tiêu sái, lại có người dù ặc trên người những bộ đồ hàng hiệu thì vẫn có cảm giác mặc đồ vỉa hè, mà mặt trắng nhỏ chính thuộc về loại người trước, dáng đẹp khỏi chê, nhiều thêm một phần hay bớt đi một phần đều sẽ ảnh hưởng tới sự hoàn mỹ của hắn.
"Là thằng nhóc ABC kia hả?" Hắn mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, nhưng mà vẫn có thể từ trong giọng nói của hắn mà nghe ra được chút gì đó của sự bình yên trước cơn bão.
Cô gật đầu, mắt lại nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, nó tạo ra một vòng cung rất đẹp mắt như lưỡi liềm, cũng giống như nụ cười trên môi hắn khiến người ta có cảm giác được tặng thêm sữa và cà phê đường.
Tình yêu là sự thiên chuyển bách hồi và thỏa hiệp của hai người, hắn mỉm cười bao dung và hiểu ý, chỉ là lúc này cô còn chưa có lý giải.
Khi cô còn đang trù chừ có nên chủ động ôm mặt trắng nhỏ không thì mặt trắng nhỏ liền vươn tay kéo cô lại, hung hăng hôn lên cánh môi cô...
Nụ hôn này khác hẳn ngày hôm qua, nếu nói hôm qua là ôn nhu triền miên thì hôm nay là nóng bỏng mạnh mẽ mà hàm chứa sự ham muốn chiếm lấy làm của riêng cực mạnh, lực lượng rất lớn có phần làm đau cô, ngay sau đó cô liền cảm giác trong miệng có hơi tê tê cùng với sự tê dại chạy khắp người làm cô không còn lực chống đỡ bản thân, hai tay vòng ra sau cổ hắn...

Khi hắn rời ra, cả người cô cơ hồ dính vào người hắn, đầu tựa vào ngực hắn, có phần chật vật thở hào hển, hắn cầm cằm cô, đôi môi hồng hào rốt cục mang chút ý cười, giọng điệu tuy rằng vẫn còn hung hăng: "Lần sau còn dám vậy, trừng phạt không chỉ những thứ này thôi đâu."
Cô không đáp, chỉ kéo lấy bàn tay hắn nhìn, những ngón tay của hắn thon dài mà trắng ngần sạch sẽ, trông rất đẹp, sau đó bỗng cô kiễng chân cắn nhẹ vào bờ môi hắn, quở mắng: "Độc tài."
Hắn vuốt ve đôi môi bị cắn rồi cười, hai người lúc này mới chạy tới chỗ ở của Lý Ninh.
"Cái gì? Vì sao còn chưa xử lý?" Rõ ràng đã nói rõ với quản lý, vậy mà hôm nay tới xem tình hình mà bọn họ lại bảo quản lý còn chưa có giải quyết.
"Cô Dương, không phải chúng tôi không xử lý, chúng tôi đã mời người tới sửa rồi nhưng lại phát hiện vấn đề càng lớn hơn."
"Vấn đề gì vậy?"
"Cô Dương cô có biết ống nước sao lại vỡ không?"
Cô lắc đầu, chuyên tâm nhìn người quản lý, vì vậy lại không có phát hiện hai vai người phía sau vẫn luôn giật giật.
"Trong đường cống thoát nước ở toilet khu nhà cô chúng tôi phát hiện thấy mối."
"Mối?"
Sự nguy hại của mối ai cũng rõ, chúng gây thiệt hại tới công trình nhà cửa, đặc biệt là giàn khung bằng gỗ, sự thiệt hại của giàn khung gỗ khiến người ta sợ hãi, nghiêm trọng nhất sẽ tạo nên tình trạng tòa nhà bất chợt sụp đổ!
"Đúng vậy, chính là mối, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ, may là tạm thời chỉ phát hiện được có mối trong nhà cô Dương đây, cho nên mai chúng tôi sẽ tiến hành công tác thanh trừ toàn bộ, để đảm bảo an toàn của cô, e rằng tạm thời cô Dương không thể quay về đây ở được rồi."
Cô thấy khó xử, quay lại định cùng thương lượng với mặt trắng nhỏ, lại thấy mặt trắng nhỏ quay ra sau không biết làm gì mà hai vai run đến lợi hại, lúc này cô thật không ngờ tới tất cả là thủ đoạn "âm hiểm" của tên mặt trắng nhỏ bên cạnh.
"Về phần tổn thất trong thời gian này đã báo lên quản lý vật tư rồi, bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa."
"Vậy thật đúng là không còn cách nào khác, tôi bây giờ có thể lên lấy vài thứ được không?"
"Được chứ."
"Vậy mối có thể có ảnh hưởng gì tới vật dụng trong nhà không vậy?" Cô hi vọng giữ nguyên nguyên trạng của khu nhà, khi mà Ninh quay về, các cô vẫn có thể cùng sinh hoạt như trước kia.
"Cái này thì cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ diệt hết mối, thanh trừ cống thoát nước, đảm bảm an toàn lớn nhất cho chủ hộ." Nhân viên quản lý khí thế hiên ngang, một bộ vì dân phục vụ.

"Vậy được rồi, đến khi nào làm xong thì ông báo cho tôi một tiếng."
"Được, cô cứ yên tâm."
Cô không gọi mặt trắng nhỏ mà đi lên một mình, nghĩ lại trong phòng có mối không nhịn được nổi da gà, nhanh chóng cầm đồ rồi xuống ngay.
"Lấy được rồi chứ?" Thuận tay nhận lấy đồ của cô, mặt trắng nhỏ đã khôi phục lại như thường.
"Ừ, Tiểu Bạch, nhân viên quản lý nói tạm thời em không thể quay về đây được."
"Anh cũng vừa nghe."
"Vậy em..."
"Nếu em không ngại, cứ tiếp tục ở chỗ anh đi, dù sao chúng ta cũng có quan hệ đó mà." Mặt trắng nhỏ mập mờ ôm eo cô, tâm tình cực kỳ tốt.
Cô không có tâm vui đùa cùng hắn, cũng mặc cho hắn ôm.
Trên đường trở về, Phan Thừa Hi cố ý dừng lại trước một cửa tiệm trang sức, cứng rắn muốn tặng cô quà, cô hoài nghi hắn có phải làm chuyện gì có lỗi với cô không, hắn lập tức ra vẻ ủy khuất, nói chỉ là đơn thuần muốn tặng cô món quà thôi, làm sao mà cũng bị cho là hành vi chồn tới nhà gà chúc tết.
Cô xì hắn một tiếng, từ trước tới nay với những thứ vàng bạc châu báu co đều không có hứng thú lớn lắm, mua một hai lần liền vứt vào ngăn kéo, nhưng khi đi tới hàng cuối cùng góc tây nam thì ánh mắt liền bị hấp dẫn, đó là một chiếc bông tai hình cỏ bốn lá bằng bạc, không lớn lắm, nhưng mà lần đầu nhìn thấy liền thích, những hồi ức và chuyện cũ phủ đầy bụi sâu trong tim dần hiện về: "Em biết không? Trong truyền thuyết cỏ bốn lá là do Eve mang từ vườn địa đàng trên thiên đường xuống trần, bông hoa này chính là tượng trưng cho hạnh phúc. Thế nhưng cỏ bốn lá bình thường chỉ có 3 múi lá, cơ hội tìm được 4 múi là chỉ có một phần vạn, cho nên có thể tìm được cỏ bốn lá, cũng chính là tìm được hạnh phúc. Dương Dương, sẽ có một ngày anh sẽ tặng em cỏ bốn lá đó."
"Đang nghĩ gì vậy? Thích không?" Thấy cô nhìn một đôi bông tai tới ngẩn người, hắn ôm cô hỏi.
Cô không gật đầu, đúng là thích thật nhưng hình như quá mắc, một thứ nho nhỏ chỉ lớn bằng móng tay lại tới vạn đồng.
Hắn không nói hai lời gọi nhân viên phục vụ gói vào.
"Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà sao bà xã vẫn còn khách khí với ông xã thế?" Ngồi vào xe, hắn đặt đôi bông tai vào tay cô.
"Em trả anh tiền." Lời vừa ra khỏi miệng cô liền biết mình "gây họa", "Ý em là nói thứ này quá quý trọng, em..."
"Còn nói nữa anh sẽ giận thật đấy." Hắn xoay cô lại để cô nhìn thẳng vào mình, "Một người đàn ông chịu xài tiền vì một cô gái, cũng không thể đại biểu người đàn ông này thật lòng, nhưng một người đàn ông nếu như ngay cả một đồng cũng không tiêu vì một cô gái, vậy cũng khẳng định rằng, người kia tuyệt đối không thương cô gái ấy. Anh mua đồ cho em, là bởi anh muốn dùng tâm ý của mình truyền đạt cho em biết, làm sao bây giờ, Dương Dương, anh hình như là thật sự yêu em rồi."

Miệng cô hơi kéo ra, mắt nhìn thẳng hắn, tuy vẫn biết hắn thích mình, thế nhưng đây là lần đầu tiên nghe được ba chữ kia từ hắn.
"Dương Dương, anh sẽ cho em hạnh phúc của cỏ bốn lá." Mắt Dương Dương khép lại, hắn ôm chặt cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng ma sát trên đỉnh đầu cô.
Cô không trả lời, hắn cũng không ép hỏi, hai người cứ như vậy đi về.
Tặng em cỏ bốn lá là bởi anh mong muốn người cho em hạnh phúc là anh, hạnh phúc của em hãnh để anh gánh vác.
Chỉ là Phan Thừa Hi không biết, đã từng có người nói với cô như thế, anh mong muốn được gánh vác hạnh phúc của em, Dương Dương, có một ngày anh sẽ tặng em cỏ bốn lá.
********
Nếu đã quyết định ở lại, có những điều vẫn phải nói rõ ràng, sau khi quay về, cô liền trốn trong phòng không ra.
Bé thỏ ngoan à, mở cửa ra nào, mau mở cửa nào, anh muốn vào...
"Dương Dương, em mở cửa chút đi." Con sói lớn cụp đuôi kêu ở bên ngoài, nhưng con sói mất đuôi thì vẫn là sói.
"Làm gì chứ?" Thỏ trắng bé nhỏ không mở cửa cũng dường như không có tâm tư lý tới hắn.
"Một mình em làm gì bên trong vậy?" Vừa về liền trốn trong phòng, trong lòng hắn khó tránh khỏi làm ầm ĩ, ban nãy lời hắn cô không nói không rằng, bây giờ còn trốn tránh, bảo hắn sao ngồi yên đây?
Dương Dương không để ý tới hắn, tiếp tục công việc trong tay, sau khi viết xong, mở cửa, mặt trắng nhỏ lách người chui vào.
"Dương Dương, một mình em làm gì thế?"
"Này." Cô đưa hai tờ giấy cho hắn.
"Đây là cái gì?"
"Hiệp nghị ở chung."
Hiệp nghị ở chung
Hôm nay (Ngày X tháng X năm 0000), nhà trai (Phan Thừa Hi) và nhà gái (Dương Dương)chính thức ở chung, để đảm bảo an toàn nhà gái trong thời gian sống chung, nhà trai phải cam kết những điều sau đây:
Một, không có sự cho phép của nhà gái, nhà trai không thể vụng trộm ăn đậu hũ nhà gái, nhất là ban đêm;
Hai, nhà gái không đồng ý, nhà trai không thể bức bách hoặc sắc dụ nhà gái làm bất kỳ chuyện gì cô ấy không muốn, nhất là tình dục;
Ba, trong thời gian nhà gái ở đây, nhà trai phải chú ý hình tượng, như việc ở trần là chấm dứt, bằng không hiềm nghi là có sắc dụ nhà gái;

Bốn, khi nhà trai sai, nhà trai phải chủ động nhận sai cầu nhà gái tha thứ, nhưng khi nhà gái sai, nhà trai phải hào phóng một chút, chủ động tha thứ nhà gái;
Năm, quyền quyết định và quyền sửa đổi của hiệp nghị đều thuộc về nhà gái, nhà trai không được tự tiện sửa đổi hoặc là tăng thêm.
Nhà trai kí tên: Nhà gái kí tên: Dương Dương
"Đây là ý gì?" Phan Thừa Hi chỉ hai tờ giấy dở khóc dở cười.
"Mẹ nói, cô nam quả nữ sống chung một phòng, con gái thường bị thiệt, cho nên để đảm bảo an toàn và quyền lợi của em, em cố ý viết tờ hiệp nghị này."
"Nhưng cái này rõ là chỉ đảm bảo lợi ích của em mà." Hắn một bộ bất khả tư nghị.
"Không sai a, do em viết đương nhiên là để đảm bảo lợi ích của em." Cô cũng một bộ đương nhiên.
"Cái này thật không công bằng, thế còn bên nhà trai?"
"Nhà trai thì tuân thủ thôi."
"Vậy nhà trai có thiệt hại thì sao?"
"Theo như kinh nghiệm mà nói, điều này tuyệt sẽ không xảy ra."
"Anh không ký." Ký hợp đồng thì không thể ăn vụng đậu hũ của cô, thậm chí hi sinh sắc dụ cũng không được, cô gái này đúng là tuyệt!
"Không ký chứng minh trong lòng anh có quỷ!"
"Nếu trong lòng anh thật sự có quỷ thì thế nào?" Hắn áp sát cô, mập mờ thổi khí bên tai cô.
"Mau tránh ra, vậy em đương nhiên là lập tức rời khỏi đây."
"Em nói thật?"
"Thật còn hơn ngọc trai."
Phan Thừa Hi sau khi suy tính, cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn trước ổn định cô cho thỏa đáng, về phần những điều lệ này, hắc hắc, ai nói ký rồi thì nhất định phải tuân thủ? Đến lúc đó hắn sắc dụ cô chủ động tới cửa là được, không cho hắn để trần, ai nói sắc dụ thì nhất định phải lõa thể, cảnh giới cao nhất của mê hoặc không phải là lộ toàn bộ, mà là... Hắc hắc...
Trong đầu hai người có những suy nghĩ tính toán khác nhau, ký xuống hiệp nghị thư đối với Phan Thừa Hi mà nói là "Tang quốc nhục quyền", sau đó bắt đầu cuộc sống ở chung chính xác như ý nghĩa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui