Mặt Trăng Nhỏ Đứng Sang Một Bên!


Mặt trắng nhỏ đi liền hai ngày cũng không có gọi điện về, cô lại bắt đầu cảm thấy không bình thường.
"Dương Dương, Phan thiếu với Hác Đình cùng đi công tác mà em không thấy lo lắng chút nào sao?" Vu Lỵ lại bắt đầu giảm béo lần thứ N, không ăn cơm chỉ uống nước chanh, đúng ra Vu Lỵ cũng không mập chút nào, theo Dương Dương thấy, cô ấy cũng coi là gầy. Ấy vậy nhưng Vu Lỵ nói cái mà cô ấy theo đuổi không phải là gầy thôi, mà chính là cốt cảm (gầy trơ xương)! Cô cũng bó tay.
"A, cái gì?" Trong nhất thời cô không phản ứng kịp.
"Em không phải là không biết chuyện Phan thiếu và Hác Đình cùng đi công tác đấy chứ?" Vu Lỵ vẫn cười hỏi cô, cho là cô đang giả bộ, nhưng thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì liền cau mày, cái này không phải là bị cô nói trúng rồi chứ?
Dương Dương trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
"Kỳ thực cũng không sao, có lẽ Phan thiếu thấy rằng không có gì lớn nên không nói cho em, miễn cho em phải lo lắng đấy thôi!" Thấy sắc mặt của Dương Dương Vu Lỵ liền cảm thấy không ổn, cho nên quay lại an ủi cô, "Nhưng mà giữa em và Phan thiếu không có chuyện gì thật chứ?" Vu Lỵ cẩn thận hỏi rồi lại quan sát sắc mặt cô.
Cô lại thở dài
"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Thực ra đi công tác cùng với đồng nghiệp trong công ty cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là người nào đó khác thì không vấn đề thật. Đằng này người kia lại chính là xà mỹ nữ, dụng ý của xà mỹ nữ với Phan thiếu ai ai cũng biết, cùng đi công tác thì tỉ lệ ngoại tình là rất cao, ai biết giữa cô nam quả nữ bọn họ có phải như lửa gần rơm phát sinh ra chuyện gì đó không? Loại người như Hác Đình mà sẽ buông tha cho cơ hội tốt vậy sao? Cô nghe nói lần đi công tác này không tới phiên Hác Đình, là cô ta vận dụng quan hệ tranh thủ được, đương nhiên những lời này cô chỉ dám nói trong lòng, thấy vẻ mặt u ám của thái điểu ái tình Dương Dương là cô lại không dám nói.
"Em cũng không biết chuyện giữa em và anh ấy có coi là chiến tranh không nữa, anh ấy đi hai ngày cũng không có gọi cho em, mà em cũng không gọi cho anh ấy."
"Không phải chứ?" Vu Lỵ miệng há thật lớn, cứ như là cô đang nói dối vậy.
"Thật đấy, trước khi anh ấy đi công tác thì quan hệ giữa bọn em cũng đã có chút căng thẳng rồi."
Vu Lỵ dùng ánh mắt khích lệ cô nói tiếp, thế là sau đó cô đem chuyện gặp ba mẹ từ đầu đến cuối nói hết ra, Vu Lỵ bình thường tuy là tương đối bát quái, nhưng cảm tình với cô lại là thật, cũng rất đáng tin tưởng.
"Em là đầu gỗ hả dzời, Phan thiếu người ta đối với em thành tâm như thế mà bị cái thứ lang tâm cẩu phế như em dẫm đạp."
"Chị đừng nói em nữa, em cũng cảm giác được mình rất đang khinh bỉ rồi."
"Vậy em rốt cuộc có yêu Phan thiếu không?"
Miệng Dương Dương giật giật, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc. Vấn đề này cô vẫn không dám hỏi bản thân.
"Em đừng có nói với chị là một chút ý tứ với Phan thiếu em cũng không có đấy nhé?" Không có ý mà lại chấp nhận người ta, cô vốn không phải loại phụ nữ này.
"Không phải, em thích anh ấy." Cô vội vàng giải thích, cô thật sự thích mặt trắng nhỏ.
"Vậy không phải được rồi sao, tính xem lúc nào thì gọi điện cho anh ta đi, anh ta sẽ rất vui đấy. Đàn ông ấy à, dễ dỗ lắm."
Cô gật đầu, trong lòng oán thầm, hắn mà dễ dỗ! Có mà là cái gã hẹp hòi nhất ấy!
Dùng xong bữa cơm, hai người liền quay về, nhưng mà cả buổi chiều Dương Dương cũng không có lòng mà làm việc.
Cô có yêu mặt trắng nhỏ không, yêu? Hay là không yêu? Thực ra vấn đề này cô đã hỏi mình rất nhiều lần, từ lúc quen biết tới nay, cô đều yên tâm thanh thản mà tiếp nhận tình yêu và sẹ chăm sóc của mặt trắng nhỏ, còn về tâm ý mình dành cho hắn, cô vẫn chưa từng chính thức hỏi qua bản thân, cô có hảm cảm với hắn, hơn nữa có thể rất khẳng định là thích, nhưng mà thích là yêu sao? Vậy vì sao cô không có cảm giác tim đập nhanh ấy? Đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà cô vẫn không muốn gặp gia trưởng quá sớm, cô không phải sợ mình hối hận, mà là sợ không công bằng với mặt trắng nhỏ.
Sau khi tan ca liền tìm một thời gian gọi điện thoại, lần đầu tiên không ai nhận, lần thứ hai nghe điện thoại lại là nữ, cô sửng sốt liền cúp luôn điện thoại. Sau đó vẫn cứ cầm điện thoại đờ người ra, nếu cô không lầm thì giọng nói kia là của Hác Đình!
Không lâu sau thì chuông điện thoại vang lên, cô đang nghĩ ngợi quá nhập tâm nên sợ hết hồn, nhìn dãy số thì là bên Mỹ, do dự một lúc mới ấn nghe.
Cô vốn muốn làm nũng với hắn một chút, sau đó nói cho hắn biết Snoopy nhớ Tiểu Bạch lắm, muốn hắn về sớm một chút. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lời đến miệng thì không thốt ra được, cuối cùng hai người toàn nói chuyện đâu đâu rồi sau đó thì im lặng, cô rất muốn hỏi, vì sao ban nãy lại là một cô gái nghe điện thoại, nhưng trong lòng cô lại hi vọng hắn chủ động giải thích, nhưng hắn vẫn không nói, cô không thể làm gì khác hơn là giả ngu. Hai người không có gì nói, kiên trì một lúc thì cúp máy.
Cô la to, ném điện thoại lên sô pha, sau đó như phát điên vò đầu loạn xạ, đây là sao, bọn họ rốt cuộc là thế nào? Nhưng mà vò bứt tóc mà cũng không nghĩ ra được nguyên do, cứ thế nằm lăn ra sàn nhà, nhìn bầu trời bên ngoài qua ô cửa sổ.
Bầu trời một mảnh u ám, ô nhiễm quá nghiêm trọng, bầu trời màu xanh như khi còn bé bây giờ rất ít thấy được. Trước kia thì thấy không có đẹp đẽ gì cả, nhưng bây giờ không thấy nữa thì lại thấy màu xanh da trời là thứ không gì có thể thay thế được.
Cứ như vậy suy nghĩ miên man, vậy mà nằm ở trên sàn nhà một đêm, may là không có cảm mạo, nhưng mà hôm sau dậy thì mỏi eo đau lưng, so với đêm đầu thì còn khó chịu hơn. Chít ít khi đó đau nhưng cũng vui sướng, hơn nữa... Hơn nữa cái rắm a, cô vỗ mạnh vào đầu mình, nhảy dựng lên, vọt vào toilet hất nước vào mặt.
"Mặt trắng nhỏ có gì hơn người chứ, không phải chỉ là một tên mặt trắng thôi nhỏ sao, hừ!" Nhìn vào gương, nước chảy dọc theo má xuống làm ướt đồ ngủ, áo ngủ trông rất hấp dẫn, là tơ tằm thật hẳn hoi, chính hắn mua cho cô. Hắn còn nói thiết kế vậy thì cởi sẽ dễ hơn, hắn còn nói...
Hắn còn nói cái rắm, lại gõ đầu mình thêm cái nữa, còn nhớ tới hắn làm gì, nói không chừng người ta đang cộng độ đêm xuân với mỹ nữ bên nước ngoài kìa! Càng nghĩ càng bực bội, tức giận cởi áo ngủ vứt xuống đất, giẫm cả hai chân lên rồi trần truồng chạy về phòng ngủ thay bộ quần áo khác mới đi ra ngoài.
Đã tới cuối tuần, bình thường cô vẫn luôn mong đợi đến cuối tuần, nhưng giờ lại muốn đi làm, một mình vào cuối tuần thì làm gì chứ? Mộc Mộc vẫn phải bồi bạn trai, làm một người bạn gái tốt, Vu Lỵ thì vẫn phải đi xem mắt - việc mà cứ đến cuối tuần nhất định phải làm, Vu Lỵ nói chờ khi nào cô ấy già thì sẽ viết một tập hồi ký xem mắt, khẳng định rất đặc sắc, cô ấy còn nói cô ấy sẽ ghi danh trở thành người xem mắt nhiều nhất trên thế giới trong kỷ lục Guinness, cô ấy nhất định sẽ thành công. Vốn còn muốn về nhà một chuyến, nhưng mà mẹ cô lại đang thu xếp chuyện xem mắt, sau khi có vết xe đổ của anh Hoàng Vinh lần trước, cô trở nên rất sợ mấy bác gái đại thẩm trong tiểu khu. Về phần Thích Thiên, cô tạm thời không dám gọi, nếu bị mặt trắng nhỏ biết khẳng định sẽ lại ghen, nghĩ vậy lại ném điện thoại lên ghế, sau khi ném xong lại không nhịn được mắng mình là loại hèn nhát!
Bạn bè không rảnh, nhà lại không về được, tâm tình lại phiền muộn, cô ở nhà lăn qua lăn lại, sau khi lăn một ngày đêm thì hôm sau rốt cuộc không nhịn nổi nữa, trang điểm xong thì quyết định tới triển lãm tranh.
Cô đọc báo thấy chủ nhật này có một triển lãm tranh, hình như là một họa sĩ người Hoa, theo như giới thiệu thì người họa sĩ này rất trẻ lại được rất nhiều lời khen, cực kỳ có triển vọng.
Bình thường cô cũng khá thích triển lãm kiểu này, chỉ cần có thời gian là sẽ đi. Trước kia Lý Ninh thường cười cô cổ hủ, giả vờ làm người có văn hóa, khi đó cô sẽ đá cô ấy một cước rồi nói, giả vờ văn hóa cũng phải có đẳng cấp, người như cậu thì không được đâu, không học thức đã đành, đến giả vờ mà cũng không giống, có câu gì như là mặc long bào không giống Thái Tử? Tiếp đó hai người lại ẩu đả với nhau.
Ai, thở dài, hà hơi, nhìn khói trắng toát ra từ miệng, cô chà xát hai tay, nếu Lý Ninh ở đây thì tốt quá.
Có thể là do liên quan tới tâm tình nên cô đi một vòng trong triển lãm cũng không thích cái gì. Trong lúc đang đi thì lại thấy một bức vẽ.
Là một bức vẽ cỏ bốn lá, hình ảnh rất đơn giản, chỉ dùng cọ tuỳ ý phác họa cỏ bốn lá quanh sườn núi, ở đó có một thiếu niên và một cô gái đang cùng ngắm sao.
Bỗng nhiên ký ức phủ đầy bụi chợt thoát ra.
"Bà giáo bọn anh thật biến thái, cuốn tuần nào cũng bắt bọn anh viết hai trang nhật ký." Hắn bứt một cọng cả cắn cắn.
Cô không đáp lại, có chút cảm giác hả hê.
"Có gì hay mà viết chứ, một tuần có sáu ngày cũng chỉ có làm hai việc, chẳng lẽ muốn anh ghi lại bảng giờ mỗi ngày ăn cơm với đi vệ sinh cho bà ấy xem sao?" Hắn tức giận bất bình.
"Đúng là rất biến thái." Lần này cô hùa theo ý hắn, nói ra ý kiến mà hắn muốn nghe.
"Nếu không thì anh viết cô nữ sinh ở sát vách nhà anh nhé?" Hắn đột nhiên nhìn cô cười không có ý tốt.
"Viết em sao?" Cô chỉ mình kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế, viết về cô gái ở sát vách nhà anh, nhưng mà rất dữ, ha ha..."
"Anh... Anh ám chỉ em là Mẫu Dạ Xoa hả?!" Hừ, cô chống nạnh, thật sự làm một động tác của Mẫu Dạ Xoa.
"Em xem em xem, anh nói có sai đâu chứ!" Chàng trai vừa nói vừa tránh thoát tập kích của cô gái.
Hai người chạy mệt liền cùng nhau nằm trên bãi cỏ trong vườn hoa công viên, lúc này màn đêm đã phủ xuống, bầu trời hiện đầy những ánh sao.
Gió thổi tới, thổi bay tóc và áo hắn, cô nghiêng mặt đi, không biết là lần thứ mấy nghe được tiếng trái tim mình đập.
Thịch thịch thịch, cô nghĩ tim mình mà cứ nhảy như vậy có phải quá tải không?
"Em xem, kia là sao Đại Hùng đó."
Cô nhìn theo tay hắn, quả nhiên thấy 7 ngôi sao sắp thành hàng, tạo thành một hình cái muôi.
"Chòm sao này thường xuất hiện ở 40° vĩ độ Bắc, cho nên có nơi một năm bốn mùa đều có thể thấy được chòm sao Đại hùng."
"Còn chỗ chúng ta?" Cô biết hắn rất thích thiên văn học, cũng hiểu rất nhiều, cô rất thích nằm yên như thế, để hắn dẫn cô vào một thế giới thần kỳ.
"Ở chỗ chúng ta không được, một năm bốn mùa không phải lúc nào cũng thấy, thủ đô của chúng ta thì được. Nhưng mà, chòm sao Đại hùng vào mùa xuân cũng chính là sao Bắc đẩu của Trung Quốc ở phía bắc, khi đó sẽ dễ quan sát nhất trong bốn mùa."
"Vậy chẳng phải mùa xuân khi trời tối là chúng ta có thể thấy rồi ư?"
"Ừ, nhưng mà phải sau tám giờ mới được."
"Tại sao phải sau tám giờ?" Cô không hiểu, sau khi mặt trời lặn thì trời sẽ tối, không phải là có thể thấy được sao?
"Đó là về vấn đề Trái Đất tự quay..."
Cô cứ nghe hắn giải thích như thế, nhưng mà trong lòng vẫn nghĩ nếu có một ngày cô chết, cô sẽ mong trở thành một ngôi sao trên bầu trời, như vậy thì mỗi khi trời tối, hắn ngẩng đầu là có thể thấy được cô.
Khi đó cô 17 tuổi còn hắn 18, hai người cùng học cao trung, hắn cao hơn cô một cái đầu. Bọn họ chính là thanh mai trúc mã, rất vô tư, từ tiểu học đã quen biết nhau. Khi đó nhà cô dời đến sát vách nhà hắn, sau đó ngày hôm sau liền cùng nhau chơi đùa.
Sau khi trưởng thành nghĩ lại ngay cả chính bọn họ cũng cảm thấy kỳ lại, trong viện có rất nhiều cô bé cùng cậu bé khác, sao bọn họ lại không có tìm người cùng giới tính chơi đùa mà chỉ thích chơi chung với nhau? Hoặc chơi cờ, hoặc chơi game, hoặc cùng đọc sách, cứ như đã biết thật lâu, rồi cùng học cùng tiến. Sau khi đến tuổi dậy thì, trong những đứa bạn cùng tuổi luôn truyền ra một chút quan hệ mập mờ, hai người bọn họ không có nói gì, chỉ là những ai biết bọn họ cũng rất tự nhiên coi bọn họ thành một đôi.
Còn nhớ khi lần đầu tiên hắn nắm tay cô rồi đỏ mặt, mặt cô cũng hồng như quả cà chua, còn hồng hơn cả hắn, mấy đêm sau đó cô đều mất ngủ, tay được hắn nắm cứ để lên miệng, nhưng mà sáng hôm sau thì nước miếng đã ra đầy tay.
Sau đó... Sau đó hắn dọn đi, sau đó nữa thì bọn họ không còn liên lạc.
Cô không biết đó có tính là mối tình đầu hay không, nhưng đích thực đã có một nam sinh vào năm ấy đi vào lòng cô.
"Cô cũng thích bức họa này sao?" Một giọng nam đột nhiên vang lên, Dương Dương từ trong ký ức tỉnh lại, nghiêng đầu phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh đã có một người con trai trẻ tuổi.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, người đó mái tóc dài tới vai, đội chiếc mũ nghệ thuật, ăn mặc có phần không giống những người khác, đây không phải là chủ nhân của triển lãm tranh này chứ? "Vâng, tôi rất thích."
"Đáng tiếc bức tranh này không thể bán."
"Vì sao?" Mặc dù cô không có dự định sẽ mua, nhưng hắn vừa nói vậy co ngược lại muốn biết nguyên nhân.
"Bởi vì bức vẽ này là do tôi vẽ vì một người bạn, cho nên không bán."
"A?"
"Ừ, cậu ta đang tới đây, nếu cô thích thì cứ cùng cậu ta thương lượng, có thể cậu ta đồng ý nhường cho cô cũng không chừng, nhưng mà khả năng này gần như là số không, cậu ta đã cầu bức tranh này của tôi mấy năm rồi." Nói xong liền khoát tay về sau lưng cô, cười ha ha.
Cô nhìn theo tay hắn, sau đó liền đơ như tượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui