Mặt Trăng Nhỏ Đứng Sang Một Bên!


Có người nói, tình yêu có lúc giống như chờ xe buýt, không muốn hoặc có những chiếc xe buýt có cùng phương hướng dừng lại vì bạn hay không; còn chân chính muốn ngồi thế nào cũng không đợi được. Nhưng khi xe tới, nhất định phải quyết định thật nhanh, quả quyết nhảy vào, bằng không mất đi cơ hội thì không biết phải chờ tuyến xe tới đến bao giờ.
Dương Dương quay đầu lại, ngây ngẩn cả người, nét mặt thì càng đờ đẫn giật mình, không thể nào? Ông trời ông đang đùa con sao vậy?
"Xin hỏi cô có phải Dương tiểu thư?"
Dương Dương chần chờ 30s mới gật đầu, giọng yếu ớt hỏi: "Anh có phải họ hàng xa của em họ của bạn học của bạn anh họ của con gái của chị họ của bác Lâm - Hoàng tiên sinh không?" Những từ vừa rồi cũng thật quá dài, Dương Dương nghe xong mà mặt đầy hắc tuyến.
"Đúng vậy, cô gọi tôi Hoàng Dung là được rồi." Kỳ thực hắn tên Hoàng Vinh, Dương Dương quá kích động.
Phì, Dương Dương nhìn "Nam trung âm" trước mắt, triệt để sụp đổ!
Anh tốt nhất nên là một người đàn ông, anh tên gì không gọi lại gọi Hoàng Dung, lại còn hết lần này tới lần khác lớn lên lại trông như cái diện mạo này, Dương Dương trước khi tới đã âm thầm hạ thấp giới thiệu của bác Lâm, nhưng không nghĩ tới cô vẫn còn đánh giá rất cao, cô cho 6,5 nhưng sự thật trước mắt nói cho cô biết, ít nhất phải gập lại (3,25).
Bác Lâm nói, Hoàng tiên sinh là nhân trung chi long, bản thân cũng 1m8 mặc kệ đứng ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà, hôm nay lúc tới Dương Dương sợ bản thân sẽ mặc cảm khi đứng trước mặt "1m8" nên cố ý đi giày cao gót cao tới 7cm, nhưng quả này, 囧, "1m8" được tung tin nhảm ấy vậy mà mới cao tới tai cô.
Bác Lâm nói a, đối tượng xem mắt Hoàng tiên sinh kia lớn lên rất tuấn tú lịch sự này, tướng mạo tuấn lãng, Phan An của hiện đại này, chỉ có trên trời không có trên mặt đất, nói xong Dương Dương chảy nước miếng, Phan An đó nha, cô gần đây đang theo dõi "Ô Long Nữ Ngỗ Sai", bên trong có nói đến Phan An, thật muốn cô chết mà, cho nên vừa nghe tới hai chữ Phan An, mắt Dương Dương ngước thẳng lên, nước chảy vào đầu. Nhưng bây giờ, Phan An thì không thấy đâu, Phan Trường Giang Đảo hiện đại lại có một.
Kiểu tóc "Địa phương ủng hộ trung ương", tóc ở địa phương được chải tới trung ương, dùng gôm kém chất lượng xịt vào cho cứng đơ, tạo thành một hình lưới thưa thớt; khuôn mặt cũng coi như trắng, chỉ là trắng bóng đến mức cũng có thể làm gương soi, hàm răng cũng chỉnh tề gọn gàng, nhưng trên cái răng thứ năm lại dính chút rau cải con, Dương Dương nhìn thoáng qua mà muốn phun ra hết thức ăn vừa ăn tối qua. Kết hợp với một thân thể thao đạo bản của Adidas, nhưng dưới chân lại là giày da màu đen, bên trong giày da thì là tất trắng.
Phan Thừa Hi trong quán cà phê thấy đối tượng của Dương Dương như vậy thì cực kỳ không phúc hậu cúi gằm mặt cười, nhưng nghĩ lại thì có chút hờn dỗi, cô gái này vì cái tên cực phẩm kia mà cự tuyệt hắn? !
Ngay khi Dương Dương quẫn bách không biết làm thế nào thì giọng gã con trai phiên bản Hoàng Dung lên tiếng: "A, trong mộng tìm em đã trăm ngàn, em ở nơi ngọn đèn dầu rã rời, em là chiếc hàng không mẫu hạm kia, anh chính là con tàu bảo vệ; em là con gà con yếu đuối, anh chính là chú gà trống ấp trứng của em, em là U Lan trong sơn cốc, anh là quân tử đi tìm hoa, anh nguyện hóa thành cỗ gió mát, thổi bay mái tóc em, a . . . Anh nguyện hóa thành không khí, được em hít vào trong bụng! Dương tiểu thư, đây là thơ anh sáng tác tặng em, em là nữ thần linh cảm của anh, anh vừa thấy em liền sáng tác. . . "
"Cám ơn, cực kỳ hay." Khuôn mặt Dương Dương tuyệt vọng trông như trời sắp sụp, vội vàng chặn hắn tiếp tục "a", còn thêm mấy cái "a" nữa chắc cô cũng "a" luôn, cô sắp điên rồi, có người khoe mẽ như thế ư, cô là hàng không mẫu hạm, cô là con gà con yếu đuối, Dương Dương nghĩ tới việc hút hắn vào bụng liền muốn mổ bụng tự sát.
"Dương tiểu thư, nay đã là buổi trưa, ngày nắng chiếu mặt hồ, chúng ta sao không tìm chỗ nào đó có bóng mát nghỉ chân, uống trà, mặc sức tưởng tượng cuộc sống này như thế nào?"

Dương Dương lại 囧 lần nữa, bác Lâm nói rốt cục có chỗ nào không phải giảm thấp không, hắn quả nhiên là thư hương thế gia, miệng đầy chi, hồ, giả, dã, nhưng Dương Dương rất muốn cầm chiếc giày cao gót 7cm đập lên mặt hắn, nhưng hắn vẫn là do bác Lâm giới thiệu, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, Dương Dương không làm gì khác hơn được là gật đầu đáp ứng, "lệ tràn ướt mi".
Nhưng gã phiên bản Hoàng Dung này vẫn chê thứ này thứ kia đắt đỏ, cả quảng trường vậy mà không có nơi nào vừa rẻ vừa xinh đẹp để hắn tha hồ suy nghĩ về đời người, thế là hai người hết đi từ tây tới đông, rồi lại đi từ đông tới tây, sau khi lượn lờ vài vòng, hai người lại trở về quảng trường Tây Môn, chân Dương Dương cũng rã rời luôn, mồ hôi trên mặt đã "làm sạch" một nửa phấn trang điểm, nhưng Dương Dương cũng không quan tâm, thật muốn nhanh chóng tìm chỗ nào ngồi, thật hay là cái gã cực phẩm này lại thủy chung không muốn thỏa hiệp.
"A. . . " Gã phiên bản Hoàng Dung bất thình lình nhảy dựng lên, Dương Dương bị dọa sợ đến cả túi cũng rơi xuống đất, cho là hắn lại đại phát hứng làm thơ mà cảnh giác nhìn hắn.
"Coi kìa." Dương Dương nhìn theo ánh mắt hắn, thấy được một quán cà phê tên là "Năm tháng", Dương Dương không hiểu, "Ý của Hoàng tiên sinh là chúng ta vào. . . " "Đúng vậy, anh và em mỗi người mua một chai nước khoáng cùng đi vào đó, chúng ta không cần phải phí tiền bạc vào mấy cây cà phê đó."
Dương Dương phun máu, mua nước vào hưởng thụ máy điều hòa miễn phí, mệt cho hắn nghĩ ra, bủn xỉn đến trình độ này cũng coi là cực phẩm, nhưng Dương Dương cô da mặt dày còn chưa được đến trình độ đó, vì vậy cô quyết định cô bỏ tiền mời hắn: "Hoàng tiên sinh, nếu không thì chúng ta cùng vào uống cốc cà phê đi, tôi nghe nói cà phê bên trong rất ngon, tôi. . . "
"A! Rõ là thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay! Nghĩ tới trên dưới 5000 năm văn hóa lịch sử mênh mông của Trung Hoa, từ Hạ Thương Chu đã rơi xuống, có Tần chuyên Hán ngõa, Đường phong Tống vận, lãnh thổ bao la, vật phụ dân phong, thực lực quốc gia lớn mạnh, ngoại tộc chỉ có thể ngước lên nhìn. Năm nghìn năm qua, Trung Quốc đã trở thành nền văn minh trung tâm của thế giới, song Trung quốc dần dần suy bại, văn hóa tàn lụi, chỉ ngã mà không đứng! Sử học gia Tư Mã Quang "Huấn kiệm kỳ khang" thời Bắc Tống viết: Từ tiết kiệm tới xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ tới tiết kiệm thì khó. Quốc dân đắm chìm, xa xỉ thịnh hành, cứ tiếp tục vậy thì nước không còn là nước, người. . . "
"Tôi trả tiền." Cô 囧,thế nào mà cảm thấy đoạn "Nghĩ tới trên dưới 5000 năm văn hóa lịch sử mênh mông của Trung Hoa" rất là quen tai, bây giờ cô có thể khẳng định, đó là văn chương của một giảng quốc sỉ, để ngăn cản hắn tiếp tục học thuộc lòng, cô không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng hô lên.
"Nếu Dương tiểu thư đã mời, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, mời." Nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo Dương Dương tới quán cà phê "Năm tháng" kia.
Phan Thừa Hi ban đầu còn tức giận Dương Dương đi theo gã đàn ông kia, không nghĩ tới chẳng bao lâu nữa lại gặp lại bọn họ, càng không nghĩ tới là bọn họ dĩ nhiên đi tới quán cà phê "Năm tháng", khóe miệng Phan Thừa Hi nâng lên một nụ cười đẹp mắt.
"Hi, cậu muốn hạ thủ?" Xa Minh Vũ và Phan Thừa Hi từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, so với anh em ruột còn thân hơn, cho nên chỉ cần một động tác của Phan Thừa Hi là hắn có thể đoán được bước tiếp theo Phan Thừa Hi muốn làm gì.
Phan Thừa Hi từ chối cho ý kiến, hành vi tác phong của hắn luôn là trăm phần trăm, chỉ cần nhận định một thứ gì đó sẽ lập tức hành động đoạt lấy nó, tuy rằng cảm tình hắn với Dương Dương còn chưa tới tình trạng không phải cô thì không lập gia đình, nhưng hắn chưa bao giờ thích mất đi sau mới đến hối hận, như việc chờ xe, hắn không muốn đứng xa chờ xe rồi mới tỉnh ngộ bản thân lại bỏ lỡ.
Bên cạnh có mấy cô gái vẫn luôn len lén nhìn hai người đàn ông xuất sắc này, nhưng đối với bọn họ mà nói đã thành thói quen, thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác này.
Dương Dương lê chân vào quán, đầu cúi thật thấp, rất sợ đụng phải người quen, hai người chọn một chỗ ngồi xuống, Dương Dương gọi một phần tiramisu và một cốc cà phê Blue Mountain, gã phiên bản Hoàng Dung thì muốn một phần bánh ngọt chè xanh cùng một ly Cappuccino cỡ lớn.
Điểm tâm vừa lên, gã con trai phiên bản Hoàng Dung cúi đầu ăn, Dương Dương xoa xoa bắp chân, vừa mới uống được ngụm cà phê, gã cực phẩm kia đã xử lý xong đồ ăn, sau đó mắt vẫn nhìn phần tiramisu kia của Dương Dương, Dương Dương bị nhìn đến xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là hỏi hắn có muốn gọi thêm một phần nữa không, nhưng gã con trai phiên bản Hoàng Dung lắc đầu, Dương Dương đành phải ăn của mình. Nhưng vừa mới ăn một miếng nhỏ, gã con trai cực phẩm ấy lại lên tiếng:
"Kiếm tiền như ăn phân, tiêu tiền như tiêu chảy, thực sự là đáng buồn đáng tiếc a."

Dương Dương nghẹn hơi liền bị sặc, dùng sức ho khan, gã con trai phiên bản Hoàng Dung lập tức chạy tới vỗ lưng cho cô, Dương Dương bị dọa sợ đến mức lông măng dựng đứng hết cả lên.
"Không cần, khụ khụ. . . Hoàng tiên sinh, anh không cần qua đây. . ."
"Em là hoa hồng là tình yêu của anh, vì em, dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng vui vẻ chịu đựng, huống chi là việc nhỏ như này?" Nói xong nhe hàm răng còn dính rau cải ra.
Dạ dày Dương Dương lại lần nữa phiên sơn đảo hải, mặt trắng bệch vội đứng lên lấy cớ đi rửa tay.
Mãi đến khi quay lại hành lang, Dương Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cô sao mà xui xẻo như vậy, Dương Nguyệt người ta đâu có gặp nấm mốc như vậy đâu, ít nhất Dương Nguyệt còn gặp được tuyệt sắc mỹ nam tử Phan An như thế, nhưng còn cô? Cũng là Hoàng Dung cực phẩm như vậy, do đó mà cô so với Dương Nguyệt trong "Ô Long Nữ Ngỗ Sai" còn dính phải nấm mốc gấp vạn lần, rõ là cùng họ nhưng không cùng mệnh mà, Dương Dương thở dài.
Có nên trốn đi hay không đây? Dương Dương nhìn lông mày đã co cụm thành nắm trong gương, do dự chần chừ. Sau lần hít thở thứ N, Dương Dương cuối cùng quyết định quay về, bằng không lúc về cô không biết nên làm thế nào giải thích với nhóm phụ nữ kia.
Dương Dương cúi đầu đi, không ngờ tới đụng vào một người phía trước đang đi tới, Dương Dương vội vàng xin lỗi, người nọ không có phản ứng, Dương Dương muốn đi sang phải, người nọ cũng sang phải, Dương Dương đành phải sang trái, nhưng người nọ lại cũng sang trái, Dương Dương tức giận ngẩng đầu, kháo, lại là mặt trắng nhỏ trong công ty!
Dương Dương trợn mắt nhìn hắn một cái, ngay cả chào hỏi cũng không liền đi sang bên cạnh, Phan Thừa Hi cũng không giận, xoay người lại nhìn bóng lưng chán chường của Dương Dương mà nở nụ cười, nếu như Dương Dương thấy nhất định sẽ không rét mà run.
"Em là hoa hồng là tình yêu của anh, vì em, cho dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng. . . "
Dương Dương giật mình một cái, toàn thân đều nổi da gà, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng của gã con trai phiên bản Hoàng Dung, nhưng cái giọng kia vẫn còn đang lặp đi lặp lại, Dương Dương dừng chân nghe ngóng, hình như là từ phía sau lưng truyền tới, vội vàng xoay người, vừa nhìn, ngay cả tâm cùng mặt trắng nhỏ đồng quy vu tận cũng có.
Phan Thừa Hi cầm điện thoại di động xa hoa thời thượng Meridi­ist đang chiếu một màn kia, Dương Dương đại 囧, xông lên muốn hủy thi diệt tích.
Nhưng do người thì lùn, Phan Thừa Hi giơ tay lên thật cao, Dương Dương nhảy tới nhảy lui cũng không bắt được.
"Xóa nó đi!" Người này đúng là cặn bã, để làm chi mà quay lén cô!
"Không được." Phan Thừa Hi nhìn vẻ mặt tức giận của Dương Dương, khuôn mặt ửng đỏ, môi đỏ mọng tươi đẹp như hoa.

Phan Thừa Hi đột nhiên cảm giác được tim đập nhanh hơn, cặp môi đỏ mọng kia đánh thẳng tới ngực, cũng vào giờ khắc này, hắn càng thêm kiên định, cô gái này hắn muốn.
"Vậy anh muốn làm gì?" Dương Dương cơ hồ nổi đóa, tên mặt trắng nhỏ này sao cứ như âm hồn không tiêu tan vậy chứ? !
"Muốn em làm bạn gái anh." Tâm tình Phan Thừa Hi ngược lại không tồi, mặt cười hì hì lộ ra hàm răng đẹp mắt.
"Nằm mơ!"
"Vậy anh không thể làm gì khác hơn là mang cái này tới công ty, em nói nếu người công ty xem được thì sẽ thế nào?"
Uy hiếp! Uy hiếp trần trụi! Dương Dương siết chặt tay trừng mắt nhìn mặt trắng nhỏ trước mặt, thật muốn đấm một phát, "Hừ! Anh hèn hạ vô sỉ!" "Anh cho tới giờ chưa từng nói mình cao thượng!" Phan Thừa Hi nhún vai công nhận.
"Anh!" Dương Dương hất đầu quay đi, "Tùy anh, anh muốn thế nào cũng được." Cùng lắm thì lại trở thành nữ hoàng tai tiếng trong công ty thêm lần nữa thôi, hơn nửa tháng cô vào công ty, lời đồn đãi về cô cũng chưa từng chấm dứt.
Dương Dương tức giận trở lại chỗ ngồi, gã con trai phiên bản Hoàng Dung đang nhìn chằm chằm đến nhập thần ngực cô gái ngay bên cạnh, Dương Dương cũng không muốn quấy rầy hắn, cúi đầu nhấp một hớp cà phê, muốn ăn thêm một miếng tiramisu, lại phát hiện tiramisu cô mới ăn một miếng đã chỉ còn lại một muỗng rất nhỏ, đây là có chuyện gì?
Ngẩng đầu đã thấy gã con trai phiên bản Hoàng Dung quay đầu lại, cười với cô, bên trong răng lại thêm món khác, thị lực của Dương Dương là 5.2, liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó là thi thể tiramisu, Dương Dương đại 囧, tại sao lại có một gã như thế chứ, còn có thể ăn vụng bánh ngọt của cô.
Bỗng nhiên hơi độc ùn ùn kéo đến, Dương Dương buồn nôn, vội vàng bịt mũi, tay hoài nghi chỉ đối tượng cực phẩm đối diện, bởi vì hướng hơi độc thổi tới, Dương Dương nghe được bên hắn có âm thanh kỳ dị phát ra, nhưng cô tốt bụng xấu hổ bóc trần người ta, nhưng người ta không những không cảm kích, còn cắn ngược lại cô một cái.
"Em thả khí ra à?" Gã con trai phiên bản Hoàng Dung giọng không nhỏ, lời này vừa nói ra, người chung quanh đều dùng ánh mắt chinh phạt Dương Dương.
Như thiên lôi đánh tới, Dương Dương bị lôi điện đánh cho ngoài khét trong sống, kinh ngạc không thôi nhìn gã cực phẩm trước mắt, ngay cả phản bác cũng quên luôn, chuyện kỳ lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, người này cũng quá không có thưởng thức đi? Tự mình tạo ra hơi độc, còn muốn đổ tội danh lên người cô.
"Khí trong cơ thể là một hỗn hợp khí, phần lớn là khí mê-tan, thuộc về tự nhiên, song em là tiểu thư khuê các lại bất nhã, nhà anh là danh môn vọng tộc, không cho phép hành động như thế, nếu còn có lần sau, anh thấy em nên thả trong WC."
Không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa! Cô muốn điên rồi! Nào có người tự đánh rắm còn đổ tội lên người khác! Dương Dương nghẹn đỏ mặt, ở một góc khác thấy mặt trắng nhỏ đáng ghét kia còn đang quay bọn họ, chợt nhảy dựng lên: "Hoàng tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên từ biệt từ đây, tôi phải về nhà, sau này sẽ không gặp lại." Sau đó cầm túi muốn đi.
"Em muốn đi đâu?" Gã con trai phiên bản Hoàng Dung níu lấy túi Dương Dương, không cho cô đi.
"Hoàng tiên sinh, anh buông tay ra trước, tôi nghĩ chúng ta không hợp, cho nên. . . "
"Em lo lắng anh ghét bỏ việc em thả khí trong cơ thể sao, đừng lo lắng, anh không ngại em đâu."

Dương Dương phun máu, ngay cả lời cũng không muốn giải thích với hắn, cố sức muốn kéo túi lại, ấy mà gã cực phẩm ấy không thả.
"Anh đã nói không ngại rồi, em cần gì canh cánh trong lòng nữa?" Gã cực phẩm dứt khoát cả người nhoài tới túi Dương Dương, chết cũng không thả.
"Hoàng tiên sinh, anh đứng lên trước, anh không nên như vậy." Dương Dương xoa thái dương, liếc tới mặt trắng nhỏ và bạn hắn hai người cười đến mức chết đi sống lại, người chung quanh cũng dùng ánh mắt như xem trò vui, cái đầu Dương Dương thật muốn to lên.
"Không thả không thả, em muốn vứt bỏ chồng con, em sao có thể như vậy!" Gã cực phẩm toát ra những lời kinh người, tóm chặt túi Dương Dương khóc lóc kể lể.
"Anh đừng có nói lung tung, tôi hôm nay mới gặp anh lần đầu tiên."
"Nhưng anh đã nhất kiến chung tình với em, tình định ba đời, kiếp này không phải em thì sẽ không lập gia đình."
"Anh đừng có làm như thế, tôi đã có bạn trai."
"Em nói dối." Gã cực phẩm rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Dương Dương, vẻ mặt không tin.
"Tôi không có, tôi thật sự có bạn trai, chỉ là mẹ tôi không biết, cho nên mới buộc tôi đến xem mắt."
"Như vậy, anh muốn gặp bạn trai em, bằng không anh sẽ không buông tay!"
Tại sao có thể có người như vậy! Hắn có phải từ bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài không vậy, Dương Dương khóc không ra nước mắt, bỗng nhiên di động vang lên, Dương Dương mở ra nhìn, là mặt trắng nhỏ gởi tới: Anh có thể giúp em, nhưng em phải đáp ứng điều kiện của anh.
Thừa cơ đánh cướp! Nghĩ thật đẹp, Dương Dương hừ một tiếng không có trả lời, kéo túi muốn đi nhưng gã cực phẩm cứ kêu lớn lên: "Em sao không muốn anh, trời ạ, anh nên thế nào mới xoay chuyển được lòng của em?"
"Anh đừng có ồn ào nữa!" Dương Dương thấp giọng quát lên, cái mặt này thật là đã vứt xuống Thái Bình Dương rồi!
"Em còn chửi anh, anh thật đáng thương quá mà!!"
Dương Dương thực sự muốn phun máu! Khẽ cắn môi, cầm di động bấm bấm, sau đó gửi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui