Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Nguyệt bảo, cậu nghĩ gì mà mất hồn vậy?"
Bên cạnh truyền đến giọng của Tô Tiểu Đường.
Kỳ Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi màn hình di động: "Hả? Không nghĩ gì hết! Sao vậy?"
Tô Tiểu Đường chớp chớp mắt: "Tớ vừa hỏi cậu lịch thi đấu, hỏi cậu khi nào chạy ba nghìn mét, kêu cậu mấy lần cậu đều không trả lời..."
"À, tớ thi ngày mai, chiều mai." Kỳ Nguyệt trả lời.
Tống Thu Thu nhìn cô với ánh mắt tìm tòi, ý vị thâm trường mà mở miệng: "Nguyệt bảo, đừng nói cậu thông đồng với Tề Thư Hàng sau lưng bọn tớ đấy nhé?"
Kỳ Nguyệt mờ mịt: "Cái gì? Tề Thư Hàng?"
Tống Thu Thu gật đầu: "Đúng vậy, đừng nói với tớ cậu không phát hiện cậu ấy thích cậu đó nha? Không phải mấy ngày nay các cậu đều chạy bộ chung với nhau sao?"
Kỳ Nguyệt khó hiểu: "Không có mà, mỗi ngày tớ đều chạy một mình."
Tống Thu Thu kinh ngạc: "Không thể nào? Lần trước hai cậu chạy chung mà! Sao lại thế này? Không đúng kịch bản! Đừng nói lần trước bị heo đâm nên bị dọa sợ rồi nhá?"
"Không biết... Tề Thư Hàng thích tớ? Rốt cuộc sao cậu nhìn ra thế?" Kỳ Nguyệt hơi câm nín. ngôn tình sủng
Tống Thu Thu càng câm nín hơn: "Việc này mà còn cần phải nhìn sao? Biểu hiện quá rõ rồi! Bổn tiểu thư tuy rằng không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng kinh nghiệm tích trữ tuyệt đối phong phú. Loại chuyện này, nhìn một cái tớ đã phát hiện! Cậu quên mấy nam sinh theo đuổi cậu hồi năm nhất rồi hả? Đều do tớ nhìn ra đầu tiên đấy!"
Kỳ Nguyệt trầm ngâm: "Hic, có thể lần này cậu nhìn nhầm thì sao? Tớ và Tề Thư Hàng chỉ nói nhiều hơn vài câu trong môn học tự chọn mà thôi..."
"Không phải chứ? Hôm trước cậu chạy bộ, tớ có cảm giác cậu ấy chuẩn bị theo đuổi cậu, chẳng lẽ mấy ngày nay cậu ấy không hề liên lạc với cậu?" Tống Thu Thu hỏi.
"Không có..." Kỳ Nguyệt lắc đầu.
Tống Thu Thu ngớ người: "Không phải Tề Thư Hàng, vậy đó là ai? Mấy ngày nay cậu nhìn chằm chằm di động chờ tin nhắn của ai thế?"
Kỳ Nguyệt sửng sốt: "Chờ tin nhắn... Tớ có sao?"
Tống Thu Thu: "Cậu còn hỏi? Mời cậu bỏ từ 'sao' hộ tớ!"
Bị Tống Thu Thu nhắc nhở như vậy, Kỳ Nguyệt mới phát hiện, quả thật tần suất nhớ tới Cố Hoài gần đây của cô hơi cao.
Cùng lúc đó, cô bỗng nhiên ý thức được...
Trong lúc bất tri bất giác, cô đã bắt đầu chú ý và để ý một người...
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Thật sự không có, có phải cậu nhạy cảm quá rồi hay không?"
Tống Thu Thu gãi gãi đầu: "Chắc thế rồi! Càng gần tới ngày tốt nghiệp, tớ càng sợ Liên Minh Cẩu Độc Thân của chúng ta tan rã, cô nhóc Tiểu Đường này không trượng nghĩa vào thời khắc mấu chốt chút nào! Nguyệt bảo, cậu không được vứt bỏ tớ..."
Tô Tiểu Đường vội đáp: "Tớ chỉ nói ngoài miệng thôi mà! Tớ thật sự có thoát FA đâu?"
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Tớ cũng sẽ không, việc tớ cần làm đếm nhiều không xuể, cậu đừng lo lắng..."
"Tớ biết cậu sẽ không mà! Xem ra do tớ sợ bóng sợ gió rồi!" Tống Thu Thu nhẹ nhàng thở ra, sau đó vui vẻ mà đề nghị: "Nguyệt bảo, Tiểu Đường, tối nay chúng ta đi ăn tôm hùm đất đi?"
"Được đó được đó!" Tô Tiểu Đường hoan hô.
Kỳ Nguyệt đang muốn nói "được", thì bị tiếng chuông di động cắt đứt.
Nhìn thấy tên người gọi, cô nhíu mày, do dự hồi lâu, tận đến khi chuông di động sắp cúp, cô mới bắt máy: "Alo?"
"Nguyệt Nguyệt..."
Lần này không đợi người bên kia nói xong, Kỳ Nguyệt đã cắt ngang: "Nếu mẹ vẫn muốn nói chuyện coi mắt, vậy thì không cần lãng phí thời gian."