Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lăng Phong tức gần chết, hóa thân thành "chanh tinh" trợn mắt nhìn Giang Lãng: "Lão Giang! Cậu là đồ khốn kiếp! Cậu không cần thì cũng không nghĩ đến anh em hả? Anh em của cậu vẫn còn ế đấy! Tớ cũng muốn yêu đương đấy!"
Giang Lãng liếc anh ta: "Nghĩ gì mà nghĩ! Tớ là phó bang chủ của Liên Minh Cẩu Độc Thân, cậu là đại trưởng lão đấy! Tiểu tử, chẳng lẽ cậu muốn phản giáo à?"
Tô Tiểu Đường kéo tay áo Kỳ Nguyệt, kích động nói nhỏ với cô: "Nguyệt bảo Nguyệt bảo! Sao tớ cảm giác giữa Giang Lãng với Thu Thu có gì đó không bình thường ý!". truyện đam mỹ
Kỳ Nguyệt: "Không bình thường chỗ nào?"
Tô Tiểu Đường: "Nghĩa là không thích hợp đó! Là cái kiểu... Cái bầu không khí đó... cậu hiểu không?"
Kỳ Nguyệt mờ mịt: "Bầu không khí gì cơ? Vừa rồi chẳng phải Giang Lãng sợ bị quấy rầy, nên cố ý nói vậy, lấy Thu Thu làm lá chắn cho cậu ấy sao?"
Tô Tiểu Đường bày ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Quên đi quên đi, coi như tớ chưa từng hỏi cậu vậy! Cậu nên nghe lời Thu Thu đi, ra ngoài nhìn trời cao biển rộng!"
Không biết nhìn thấy gì, Tô Tiểu Đường chợt mở to mắt, hưng phấn nhìn sang hướng nào đó: "Oa! Nguyệt bảo! Cậu mau nhìn sang bên kia đi! Thật nhiều soái ca!"
Không đợi Kỳ Nguyệt đáp, Tống Thu Thu đã xen vào: "Soái ca đâu soái ca đâu? Chỗ nào đâu?"
Tô Tiểu Đường: "Bên kia bên kia! Hình như là kiểu sinh viên thể thao!"
Mấy nam sinh kia đều ăn mặc theo phong cách vận động, đường cong cơ bắp trên người rõ ràng có chút chênh lệch với người bình thường, vừa nhìn đã biết đã từng tập luyện.
"Đúng vậy đúng vậy! Quả thật rất đẹp trai!"
Một trạch nữ trầm mê trong thế giới 2D như Tống Thu Thu cũng không thể phủ nhận mấy chàng trai ấy đúng là rất đẹp, có loại sức sống và cảm giác nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Có vẻ như ra ngoài nhìn ngắm thế giới vẫn có thu hoạch, cô cũng chợt có thêm linh cảm cho khâu thiết kế nhân vật rồi!
Kỳ Nguyệt nhìn thoáng qua hướng đó, ánh mắt hơi ngừng một chút, sau đó mở miệng: "Là người luyện đấu kiếm."
Tô Tiểu Đường kinh ngạc: "Không phải chứ, đến cả việc này mà cậu cũng có thể nhìn ra sao?"
Giang Lãng và Lăng Phong cũng khiếp sợ: "Bạn học khoai tây, cậu có hỏa nhãn kim tinh à?"
"Không phải, là vì tôi..."
Còn chưa kịp nói xong, mấy nam sinh kia hình như cũng chú ý đến hướng bên này, họ ghé đầu nói với nhau gì đó rồi cùng nhau bước nhanh sang bên này.
"Sư tỷ!"
"Sư tỷ! Đúng là sư tỷ rồi! Em còn cho rằng Hạo Tử nhận nhầm người!"
"Ê! Ông đây mà nhận nhầm sư tỷ được à? Cậu sẽ nhận nhầm ánh trăng sáng trên cao sao?"
"Còn không phải bởi vì sư tỷ càng ngày càng xinh đẹp ư! nhất thời không dám nhận bừa! Sư tỷ sư tỷ, chị cũng đến đây chơi sao?"
Mấy nam sinh mồm năm miệng mười chào hỏi Kỳ Nguyệt, miệng người sau lại ngọt hơn người trước.
Tô Tiểu Đường nhìn đến không chớp mắt. Tống Thu Thu thì đần mặt ra, nhìn đám nam sinh có nhan sắc hơn người đang xum xoe với Kỳ Nguyệt, cô ấy ngớ người một hồi mới lấy lại tinh thần: "Nguyệt bảo, các cậu... quen nhau sao?"
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, gật đầu: "Quen."
Chuông cảnh báo vang lên trong đầu Giang Lãng, anh ta ghé vào tai Lăng Phong: "Ôi đệch! Có tình địch! Mau thông báo cho lão Cố!"
Lăng Phong gật đầu: "Hơn nữa hỏa lực không yếu! Lão Cố nguy rồi! Khoan, từ từ! Lão Cố bất nghĩa thoát ế trước chúng ta, cậu phải nên vui vẻ khi nhìn người khác gặp họa chứ? Thế mà cậu còn kêu tớ mật báo?"