…You still shine like a sun and guide me all the way…
…I’m just like a sunflower following you all day…
…I don’t know what’s wrong with me but after my heart started calling your name…
…I know all of me can’t live without you…
Ngồi tàu hơn hai tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Kyoto. Tôi có chút khó hiểu chính mình, bình thường đến kỳ nghĩ đông tôi thường chỉ đi Hokkaido hoặc Osaka, bây giờ lại bỗng nhiên thay đổi ý định chạy đến Kyoto, lại còn chạy đến dưới chân núi đi thăm đền Fushimi Inari.
Bình thường, các gia tộc thờ thần chúng tôi sẽ không chủ động liên lạc với nhau, nếu có việc cần giúp đỡ thì cũng chỉ gởi thư cho nhau là hết mức. Việc gặp mặt và trao đổi sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết sau này.
“Cửu Ngọc, vẫn ổn chứ?”
Tôi nhìn anh Hanzawa, trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu dập rất nhanh. Không tránh né cũng không từ chối, thụ động đứng im tại chổ để anh ấy chạm vào.
“Em không sao đâu ạ.”
Tôi kéo lại áo khoác ngoài, đeo lại balo rồi theo mọi người di chuyển đón chuyến tàu JR Nara để di chuyển đến ga Inari.
“Nhận phòng xong rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi nhé. Buổi tối chúng ta gặp lại.”
Tôi nhìn theo bóng dáng anh Yoshiki đang đẩy em gái mình rời đi, đợi đến khi họ lên thang máy rồi thì tôi mới rời khỏi dãy ghế ngồi chờ mà vươn vai một chút. Cũng quên mất bên cạnh bản thân vẫn còn một người, cứ như vậy mà đem theo balo đi thang máy lên phòng.
Phòng của tôi phòng đôi, phải đến sáng mai anh trai mới đến, xem ra tối nay tôi chỉ có thể ngủ một mình rồi.
Tôi nằm dài trên giường suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra nhắn cho anh ba một tin báo bình an. Còn nói thêm, tối nay tôi phải ngủ một mình, không có anh ấy bên cạnh, tôi chút không quen.
Tôi để điện thoại ở tủ đầu giường, sắp xếp quần áo một chút rồi đi tắm. Tuy là thay đổi môi trường, nhưng sinh hoạt cá nhân không thể vì như vậy mà thay đổi được.
Buổi tối lại cùng mọi người ra ngoài ăn tối, do không thể ăn quá nhiều nên tôi cũng chỉ có lệ, ăn uống qua loa một chút cho có gì đó trong bụng là được rồi.
Ngày mai anh trai tới thì tôi cũng không cần phải quá lo lắng về những chuyện ăn, uống đau đầu này nữa.
Ăn xong bữa tối chúng tôi lại đi dạo chợ đêm. Vì nằm bên cạnh đền thờ của Thần Inari, nên có khá nhiều gian hàng bày bán các loại bùa khác nhau. Tôi xem qua một chút, ở các ngôi đền khác cũng rất thịnh hành kiểu bán bùa như thế này.
“Cửu Ngọc, cho em.”
“Cái này…”
Tôi nhìn ly oden nóng hổi đang bốc khói nghi ngút trong tay anh Hanzawa. Thân nhiệt bình thường của tôi rất thấp, cho nên tôi lúc nào cũng đều cảm thấy cơ thể bị lạnh. Nhưng mùa đông đến thì tôi lại không cảm nhận được mấy, có khi cơ thể đã bị bỏng lạnh đến nứt nẻ, vậy mà tôi vẫn không cảm nhận được gì.
“Lúc nãy em cũng không ăn được bao nhiêu… nếu không ăn thì em cầm cho ấm tay cũng được. Đừng để bị lạnh.”
Anh Hanzawa không để tôi nói hết câu, nhanh chóng để ly oden nóng vào trong tay của tôi. Đầu ngón tay tiếp xúc với nhiệt nhanh chóng nóng lên, lúc này tôi mới cảm thấy mấy đầu ngón tay của mình có chút đau.
Chắc lại nứt da nữa rồi, lát nữa về phòng phải nhớ bôi thuốc mỡ mới được.
Tôi nhìn chằm chằm vào túi đậu phụ màu vàng đẹp mắt đang nổi trên mặt nước dùng nóng hổi, mùi thơm của củ cải và rong biển bốc lên khiến tôi không kiềm được mà trộm nuốt nước bọt.
Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được mà ăn túi đậu phụ đó và uống thêm một ít canh. Miếng đậu phụ dai nhẹ nhưng thấm đẫm nước dùng, củ cải trắng rất mềm, chả cá cũng có vị rất khác với loại mà tôi thường ăn.
Ấm áp quá, thật sự cảm thấy cơ thể ấm lên rất nhiều.
“Sáng mai muộn một chút chúng ta sẽ đi thăm đền Inari. Lát nữa về phòng, mọi người nghỉ ngơi đầy đủ để ngày mai còn có sức đi nhé. Nhất là em đấy Cửu Ngọc.”
“Anh có thể thôi cái việc chọc ngoáy người khác đi được không?”
Tôi nhìn anh Yoshiki đang vô cùng hào hứng phát biểu ở phía đối diện. Bên cạnh là anh Hanzawa, đang nói chuyện với em gái của anh Yoshiki.
Tôi bỗng nhiên, cảm thấy lạc lõng vô cùng.
“Được rồi Ishi, còn ghẹo Cửu Ngọc nữa là ngày mai Phong Diệt đến sẽ cho mày ăn hành đấy.”
Anh Hanzawa ném cho anh Yoshiki cái gì đó, nó khá nhỏ, tôi cũng không kịp nhìn. Sau đó, lại nhân lúc tôi không chú ý, nhét vào miệng tôi viên kẹo.
Không ngọt lắm, còn có chút chua.
Là vị cam-quýt, giống như anh ấy vậy.
Tôi giả vờ tập trung vào bấm điện thoại, nhưng toàn bộ sự chú ý lại đang dồn vào bàn tay của anh ấy đang gác trên vai tôi. Đầu ngón tay trỏ cứ mơn trớn phía sau mang tai.
Tôi hoàn toàn có thể cảm thấy, nhiệt độ cơ thể của tôi đang không ngừng tăng lên.
Tối hôm đó, dù cho tôi cố gắng làm mọi cách nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được. Tôi lăn thêm vài vòng nữa trên chiếc giường rộng, cuối cùng hạ quyết định sẽ đi dạo một chút, hi vọng sau đó sẽ dễ ngủ hơn. Nghĩ là làm, tôi ngồi bật dậy lấy áo khoác mặc vào rồi rời khỏi phòng.
Tôi đi vòng ra khu rừng nhỏ phía sau lưng khách sạn. Tôi cứ như vậy hướng về phía trước mà đi đến khi nhận thức được mọi thứ xung quanh thì tôi đã cách khách sạn một khoảng khá xa rồi.
Tôi thở dài, chân đã có chút mỏi, chỉ đành tìm một gốc cây cạnh đó ngồi nghỉ một chút rồi lát nữa sẽ về khách sạn. Tôi bắt đầu suy nghĩ vẫn vơ, về mọi thứ, về mọi chuyện mà tôi có thể suy nghĩ được.
Với độ tuổi này của bản thân thì tôi có thể làm gì?
Tôi nên suy nghĩ thế nào thì sẽ đúng với độ tuổi mười lăm này của mình nhỉ?
Tôi cũng không biết nữa, có quá nhiều thứ khiến tôi suy nghĩ, giống như… ngày mai sẽ như thế nào?
Tương lai của tôi sẽ ra sao?
Tôi sẽ là con người như thế nào?
Tôi sẽ cứ âm thầm sống như thế này hay là tôi sẽ thay đổi?
Tôi không biết nữa, thế giới này lúc nào cũng vội vàng chuyển động, còn con người thì lúc nào cũng vô cùng vội vã.
Tôi dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ rối loạn, đứng dậy nhìn xung quanh một chút rồi quay lưng trở về khách sạn.
Tôi phải nhanh chóng tìm cách gì đó mà tiến lên thôi, bởi vì nếu tôi cứ tiếp tục dậm chân tại chỗ như thế này tôi nhất định sẽ bị xã hội lãng quên mà như vậy thì thật không tốt một chút nào hết.
Rạng sáng hôm đó, tôi bị mấy tiếng lạch cạch không rõ từ đâu làm cho tỉnh ngủ. Trong lúc mơ màng tôi đã nhìn thấy có người đang bước vào trong phòng, doạ tôi sợ đến mức trái tim muốn rớt ra ngoài.
“Không có anh em ngủ không được à?”
Sau khi tôi nghe được giọng nói quen thuộc và cả cái cách vò đầu luôn khiến tôi phát cáu lên, thì bản thân mới bình tĩnh lại một chút.
Tôi uể oải nằm lại xuống giường, nhích vào phía trong một chút. Đợi sau khi anh ba cất xong đồ rồi mới nhìn anh ấy, bàn tay vỗ nhẹ vào khoảng trống giường bên cạnh.
“Ngủ thêm lát nữa đi, bọng mắt của em sưng lên rồi kìa.”
“Tại anh í…”. Truyện Phương Tây
Tôi theo thói quen cũ rúc vào lòng anh ba tiếp tục giấc ngủ đang dang dở lúc nãy. Anh ba đã tới, ngày mai tôi không cần phải chịu đựng cái cảnh lạc lõng kia nữa rồi.
Tôi cũng không biết vì lý do gì mình tâm trạng lại trở nên cáu kỉnh như vậy. Rõ ráng lúc ngủ dậy tâm trạng cũng không đến nổi nào, lúc xuống dưới sảnh khách sạn để tập trung thì tâm trạng lại tuột dốc không phanh.
“Anh trai của em đã tới rồi mà em vẫn khó chịu như vậy à, Cửu Ngọc?”
“Em cần anh quản em đang cảm thấy như thế nào chắc?”
Tôi cố gắng tránh bàn tay đang đưa đến của Yoshiki, tôi không hiểu, tại sao bọn họ hết người này đến người khác đều tranh thủ tìm cách xoa đầu tôi. Tóc tôi rất dễ rối, đến mùa đông nếu không để dài một chút thì sau ót của tôi rất dễ bị lạnh.
Nếu không để dài một chút… thì sẽ không che được dấu vết kia.
“Đừng xù lông nữa, lát nữa anh mua khoai lang nướng cho em.”
Anh ba đưa tay xoa đầu tôi, còn vuốt mấy cái giống như đang an ủi thú cưng. Tôi không trả lời, càng ôm chặt lấy cánh tay của anh ba hơn. Chuyện mà anh ấy không thích, tôi lại càng muốn làm. Giống như việc sau khi anh ấy lên cấp ba thì đã không còn thích việc tôi luôn dính chặt lấy anh ấy nữa
“Cũng đâu có ai giành người yêu với cậu, ôm sát anh Phong Diệt như vậy làm gì?”
Tôi khó hiểu nhìn em gái của anh Yoshiki. Chẳng lẽ tôi nói chuyện chưa đủ rõ ràng, hay là bộ phận tiếp nhận thông tin của cô ấy xảy ra vấn đề?
“Tôi ôm anh trai của tôi mà cậu cũng có ý kiến nữa à? Rõ ràng lúc cậu ôm anh trai của cậu tôi đâu có nói tiếng nào đâu?”
“Tôi và anh trai của tôi không có giống với mối quan hệ của cậu!”
“Làm gì không giống? Đều là anh em trong nhà, đâu phải chỉ ôm nhau? Chúng tôi còn ăn chung, ngủ chung mười mấy năm rồi cũng đâu thấy ai nói gì?”
“Tần Cửu Ngọc! Không nói nữa!”
Cả người tôi giống như bị điện giật sau khi nghe thấy tiếng anh ba lên giọng. Tôi nhanh chóng thu lại bộ dáng nhe nanh, múa vuốt chuẩn bị nhảy vào ăn thua đủ kia lại rồi ngoan ngoãn trốn sau lưng anh Hanzawa.
Anh ba khi nổi giận… thật sự rất đáng sợ.
“Reina, Cửu Ngọc và Phong Diệt là anh em trai ruột. Hơn nữa, Cửu Ngọc là con trai.”
Anh Hanzawa đẩy tôi sang chỗ của anh ba, tôi đành ngoan ngoan qua dỗ anh ấy một chút. Dù sao thì tôi cũng là đứa em trai đáng yêu duy nhất của anh ấy, không dỗ dành anh ấy một chút thì lát nữa lại không có khoai lang nướng để ăn.
Mất một lúc mọi người mới giúp tôi và Reina giải quyết được mâu thuẫn phát sinh từ đầu chuyến đi. Tôi cũng chỉ làm cho có lệ, dù sao thì thái độ của tôi cũng không đúng, cũng chỉ là xin lỗi một câu, làm quen một câu.
Làm cho có hình thức thôi, không cần quá để tâm. Dù sao thì mối quan hệ này, ngay từ đầu tôi đã không hề nuôi dưỡng ý định sẽ duy trì nó.
Phải đến hơn chín giờ cả nhóm chúng tôi mới rời khách sạn đi thăm đền.
Hiện tại đang là mùa đông nên lượng khách đến tham quan cũng không đông lắm. Tôi lặn lẽ tách khỏi mọi người, tùy ý chạy đi chổ khác ngắm nhìn một chút. Trước khi rời đi, tôi có nói lại với anh Hanzawa, ít nhất anh ấy sẽ giúp tôi kiềm chế cơn giận của anh ba sau khi tôi rời khỏi.
Con đường dẫn lên núi đỏ rực giữa nền thời tiết lạnh lẽo. Tôi nghe nói, trên con đường dẫn lên đỉnh núi cũng phải có hơn mười ngàn cổng Tori.
Tôi đi loanh quanh một lúc, cũng chụp được khá nhiều hình. Con đường bằng cổng Tori kéo dài không thấy điểm dừng, tượng cáo được đặt rải rác khắp nơi. Ở lưng chừng núi còn có một cửa hàng bán đồ lưu niệm và một quán trà nhỏ để nghỉ ngơi.
“Cậu trai trẻ, có muốn xem bói không?”
Trong lúc đang chọn quà lưu niệm để đem về thì tôi nghe thấy tiếng gọi. Trong tiệm không có bao nhiêu người, nhìn xung quanh cũng chỉ có tôi là có độ tuổi phù hợp mà thôi.
Tôi nhìn đối phương, không đoán được gì cả, cảm giác cũng chỉ giống như người dân bình thường sống quanh đây.
Tôi xoay hẳn người lại nhìn, cuối đầu chào, qua một lúc liền lắc đầu ra hiệu không cần rồi lại tiếp tục chọn đồ. Tôi vẫn cứ nghĩ chỉ cần như vậy là xong, nhưng mà mọi chuyện lại không giống như ý tôi muốn.
“Không muốn xem thật sao? Dì nhìn thấy sao Hồng Loan của cháu rất đẹp, ba kiếp làm người đều chỉ yêu một người. Bây giờ vẫn một lòng, một dạ như vậy… thật hiếm thấy.”
Tôi vô thức nắm chặt chiếc bùa vải trong tay. Vận mệnh của tôi không thể nào dễ dàng bị nhìn thấu như vậy. Nhà tôi thờ thần, được thần bảo hộ, vận mệnh của mọi người trong nhà cũng chỉ có Đại Tư Tế và vị ấy mới có thể xem được.
Người đứng trước mặt tôi, cuối cùng lại là người như thế nào?
“À… Thì ra cháu chính là đứa trẻ đó của nhà Jinja. Cháu ngoan, nhân quả này không phải chỉ một vết cắt là sẽ đứt đoạn đâu. Đứa trẻ kia vẫn luôn chờ đợi cháu, tuy là sẽ có chút hiểu lầm nho nhỏ. Nhưng cuối cùng hai đứa sẽ hạnh phúc thôi.”
Người kia bước đến trước mặt tôi, dáng vẻ mờ ảo, giọng nói cũng vô cùng không chân thật. Tôi không dám di chuyển, lá bùa bình an vẫn còn đang nắm chặt trong tay. Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, mùi lúa chín rất thơm, gió thổi tới từng đợt mát rượi.
Tôi vội vàng lục tìm trong túi đồ ăn mà tôi vừa mua được lúc nãy, tìm đến gần cuối túi đồ mới thấy được một gói aburaage, hai tay thành kính dâng lên “người” đang đứng đối diện.
“Đúng là đứa trẻ ngoan, lại còn rất xinh đẹp. Đứa trẻ kia đang tìm cháu rồi, đừng nói là đã gặp dì nhé. Dì không thích con rắn lớn đó một chút nào cả.”
Đối phương vui vẻ nhận lấy, cây quạt nhỏ che nữa khuôn mặt nhưng cũng không che được nụ cười tươi sáng kia.
Tôi ngẩng người một lúc, giống như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, cả cơ thể thanh tỉnh lạ thường.
“Cửu Ngọc? Em đang nhìn gì vậy?”
“A… em, em chỉ đang xem đồ lưu niệm mà thôi.”
Tôi nhìn lại chiếc bùa đang nằm trong lòng bàn tay, bây giờ mới nhìn rõ là bản thân đã cầm nhầm rồi.
Đây còn chẳng phải là bùa bình an nữa.