Mặt Trăng

Sáng sớm tôi muốn âm thầm trở về. Vốn dĩ tôi định sẽ lén lút rời khỏi nhưng vẫn bị anh tóm được rồi đưa tôi về nhà.

Vẫn tưởng trong nhà sẽ không có ai, hoặc ít nhất cũng chỉ có anh ba. Nhưng mà, người tính không bằng trời tính. Cả nhà tôi đều có mặt đầy đủ không thiếu một ai, thậm chí còn có thêm hai người.

“Chà, lớn rồi, biết đi chơi cả đêm không về rồi nhỉ, Tần Cửu Ngọc.”

Trong lúc tôi đang loay hoay bấm mật khẩu thì cửa chính đã tự động mở ra. Tôi nhìn người đứng trước mặt, bỗng chốc cảm thấy gió lạnh lùa vào sống lưng.

“Chị… chị Tử Ngọc…”

Tôi vô thức lùi lại vài bước, nếu Asahi không đứng ở phía sau để chặn tôi lại thì tôi đã bước hụt chân xuống bậc thềm trước nhà rồi.

“Chị Tử Ngọc, mẹ em nói đã đáp máy bay rồi bây giờ chúng ta… Chị Tử Ngọc…”

Sau lưng chị Tử Ngọc bỗng nhiên xuất hiện thêm một chàng trai, vẫn còn khá trẻ, đoán chừng chắc là bằng tuổi với anh ba của tôi.

“Được rồi, em nhanh vào nhà đi. Còn nhiều thứ cần phải chuẩn bị lắm. Cảm ơn em đã đưa Cửu Ngọc về nhà.”

“Không có gì đâu ạ. Em xin phép về trước.”

Chị Tử Ngọc nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi vào trong nhà. Asahi sau khi chào hỏi thì cũng rời đi. Tôi nhìn chị Tử Ngọc, rồi lại nhìn sang người lạ mặt đang đứng bên cạnh chị ấy, trong đầu lại nhảy ra một đống câu hỏi chờ được giải quyết.

“Vào trong nhà rồi nói.”

Chị ấy giống như hiểu được tôi đang nghĩ gì, vội vàng nắm lấy cổ tay của tôi rồi kéo tôi đi vào trong phòng khách. Và cả người kia nữa, nhưng mà cái nắm tay đó lại có chút kì lạ.

“Chịu về nhà rồi à, con cá nhỏ?”

Tôi ngoan ngoãn đi vào phòng khách, sau khi chào ba mẹ thì ngồi xuống sofa đợi nghe mắng.

“Được rồi, xem em kìa trong nhà có ai nỡ mắng em hay sao?”

Anh ba từ trong bếp bước ra, trên tay còn cầm theo một lý nước. Anh ba bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi, sau khi vò rối mái tóc của tôi thì mới đưa ly nước cho tôi cầm, nước trong ly vẫn còn khá nóng, mấy đầu ngón tay của tôi nhanh chóng lấy lại được nhiệt độ bình thường.

“Buổi chiều ba mẹ còn có việc nên sẽ đến buổi tiệc trễ một chút. Mấy đứa cứ đi chung với nhau đến buổi tiệc của nhà Senjou trước, có Tử Ngọc và Aki đi cùng, con và Natsu cũng không cần phải lo lắng quá đâu.”

“Vâng ạ…”

Tôi ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh mẹ, ai nói gì thì nghe đó, không dám phản kháng quá nhiều. Sau khi ăn sáng xong, tôi lặng lẽ trở về phòng, bây giờ tôi còn có một việc khác quan trọng hơn cần phải giải quyết.

Nhưng mọi hành động của tôi, từ trước đến nay đều không qua được mắt của chị Tử Ngọc.

Tần Tử Ngọc là chị họ của tôi, ba chị ấy và ba tôi là anh em ruột. Mối quan hệ của ba tôi và ông bà nội không tốt lắm, tôi chỉ biết như vậy qua những lần nói chuyện với chị Tử Ngọc.

Bác của tôi đã kết hôn hai lần và có bốn người con. Chị Tử Ngọc là con út trong nhà, cũng là cô con gái duy nhất của bác tôi.

Nhà nội của tôi không có truyền thống thờ thần, trong nhà chủ yếu chỉ thờ tổ tiên. Nhưng nhà ngoại của chị Tử Ngọc lại không như vậy. Mẹ chị ấy họ Huyền, ở Trung Quốc họ Huyền chính là hậu duệ của thần thú Bạch Hổ.

Chị ấy, cũng là người kế thừa trách nhiệm thờ thần của gia đình, giống như tôi.

“Cửu Ngọc, không có gì muốn nói với chị hay sao mà lại nhanh chân trốn lên phòng thế?”

“Chị…”

Mọi người trong nhà luôn nói, tôi và chị Tử Ngọc rất giống nhau.

Giống nhau về tính cách, cả vẻ bề ngoài cũng nhìn từa tựa nhau một cách kỳ lạ.

Tôi cũng không rõ, chúng tôi bắt đầu thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào. Đa phần đều là bác dẫn theo chị qua Nhật Bản thăm gia đình tôi.

Còn tôi, chưa từng một lần trở về Việt Nam thăm chị ấy.

“Em sao thế? Sao lại tổn thương đến mức này rồi?”

Năng lực của chị Tử Ngọc chính là bói toán và đọc ký ức. Khi còn nhỏ, nhiều lần chị ấy đã đọc qua ký ức của tôi. Cái cách chị ấy nhìn tôi, giống như đang nhìn một con thú nhỏ đang run rẫy với những vết thương chồng chéo lên nhau cùng sự thương xót.

Sau này, khi mà chị ấy đã kiểm soát được năng lực của bản thân, thì cách chị ấy đối xử với tôi giống như một người mẹ vậy.

“Em ngoan, khóc được là tốt, khóc được là tốt rồi. Đừng đứng ngoài này, chúng ta vào trong phòng đã nhé, vào trong phòng rồi nói chuyện.”

“Chị có thể đừng hỏi gì hết mà hãy cứ đọc ký ức của em thôi được không? Em không chắc là bản thân sẽ đủ bình tĩnh để kể lại hết cho chị nghe những chuyện từng xảy ra với em đâu…”

Tôi gục đầu lên vai chị, thật sự rất mệt mỏi.

Về mối quan hệ này, tôi hoàn toàn không thể xin được ý kiến từ ai. Anh hai không thể, mẹ tôi thì lại càng không được. Ngay lúc này chị gái của tôi lại xuất hiện ở đây, thật tốt.

Tôi giống như đã nắm được cái phao cứu mạng vậy.

Hành lang hôm nay yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe được tiếng nấc rất nhỏ của tôi, còn chị gái thì vẫn rất dịu dàng an ủi giúp tôi bình tĩnh lại.

Tôi hoàn toàn không phát giác ra được còn có người khác đang bước lên lầu.

“Chị Tử Ngọc, em không muốn có ý kiến đâu nhưng mà… không phải chị đã hứa với em rồi hay sao?”

Chị Tử Ngọc hơi đẩy tôi ra, sau đó lại đứng chắn trước mặt tôi. Chị ấy chỉ cao hơn tôi một chút, tôi vẫn có thể len lén quan sát người đối diện qua vai của chị ấy. Sau đó chị ấy còn len lén đẩy tôi đi lùi vào trong phòng.

“Chu Trọng Mưu, em ấy là em trai của chị!”

“Em biết, nhưng mà đó cũng đâu phải là lý…”

“Về sau cũng sẽ là em trai của em.”

Tôi nhìn ra được sự khó chịu trong ánh mắt của người đối diện, cũng nhìn thấy được sự bất lực của anh ấy khi đứng trước mặt chị gái của tôi.

Anh trai họ Chu này, ngoại hình thật sự quá nổi bật rồi, nhất là mái tóc màu đỏ rực kia, không biết phải tẩy tóc bao nhiêu lần mới có thể nhuộm được màu đỏ rực rỡ như vậy.

“Tóc của tôi là màu tự nhiên, là di truyền đấy!”

Bỗng nhiên anh ấy di chuyển tầm mắt nhìn thẳng vào tôi. Câu nói đó rõ ràng là đang trả lời cho thắc mắc mà tôi vừa nghĩ đến trong đầu.

“Ấy… em xin lỗi ạ…”

“Trọng Mưu…”

Thì ra, anh ấy còn có thể đọc suy nghĩ của người khác.

Bầu không khí đang ồn ào bỗng nhiên lại yên lặng đến lạ thường,

“Chị…có phải chị hết thương em rồi không?”

Ôi trời, sao lại khóc rồi?

Chị Tử Ngọc giống như cũng đã bị chuyện này doạ cho giật mình, mất đến hai giây chị ấy mới nhanh chóng phản ứng lại với tình huống này.

“Được rồi, được rồi, chị xin lỗi. Trọng Mưu của chị, em đừng khóc. Chị thương, em đừng khóc.”

Tôi nhìn chị Tử Ngọc đi đến dỗ dành người trước mặt. Chị ấy đã thay đổi rồi, còn thay đổi rất nhiều.

Cảm giác chị ấy trở nên mềm mỏng hơn, điềm tĩnh hơn và cũng dịu dàng hơn. Thì ra, thật sự có người có thể giúp chị ấy thay đổi nhiều đến như vậy.

Vậy còn tôi?

Liệu có ai đó có thể giúp tôi thay đổi được bản thân mình hay không?

[Bởi vì em vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, nên anh không dám làm quá nhiều. Anh sợ bản thân mình sẽ vô thức làm những việc khiến em lún vào quá sâu…rồi sau đó lại là chính mình làm tổn thương đến em…]

Đúng là không thể tin tưởng được bất kỳ ai mà.

“Giới thiệu với em, Chu Trọng Mưu. Hiện tại em ấy đang là bạn trai của chị. Nhưng mà tụi chị đã đính hôn rồi, đợi em ấy tốt nghiệp xong là có thể kết hôn.”

Tôi mở tròn mắt nhìn chị Tử Ngọc, trong ký ức của tôi chị ấy vốn dĩ không hề giống với hiện tại. Chị ấy trong trí nhớ của tôi trước đây luôn là một người tự do, phóng khoáng, đôi khi cũng rất tùy hứng nhưng lại luôn tuân theo quy tắc của bản thân.

Rốt cuộc anh trai họ Chu này có bản lĩnh gì mà lại có thể khiến cho chị gái của tôi phá vỡ quy tắc của bản thân mà yêu đương với anh ấy thế này?

Vốn dĩ chị Tử Ngọc đã nói anh Trọng Mưu về phòng đợi, nhưng tôi nhìn anh ấy cứ nhìn chị gái của tôi mà chần chừ không thôi nên chỉ đành để anh ấy vào phòng đợi trong lúc hai chị em nói chuyện.

“Hai người…quen nhau bao lâu rồi ạ?”

Trong phòng tôi có một cái ghế lười bằng hạt khá lớn, sau khi để anh Trọng Mưu ngồi xuống ghế thì chị ấy đã ngồi vào trong lòng của anh Trọng Mưu.

“Nếu tính thì, là từ lúc Trọng Mưu học cấp ba, chị vào năm nhất. Chia tay hai năm sau đó quay lại, nếu tính thời gian quen biết là bảy năm, yêu nhau thì năm năm.”

“Ôi mẹ ơi…”

Tôi hơi choáng váng trước mớ thông tin mà chị gái cung cấp cho tôi, cảm giác quá tải này khiến tôi có chút khó chịu. Trong lúc tôi đang cố gắng tiêu hoá mớ thông tin ấy thì tôi bất giác lại nghĩ đến anh Hanzawa.

Cảm giác thân thuộc đến lạ thường, nhưng mà cũng xa lạ đến khó tin.

“Được rồi, đừng nói chuyện của chị nữa. Chị nghe Phong Diệt nói sơ qua rồi, chị cảm thấy vấn đề phần lớn đều đang nằm ở phía em. Nếu chị là em thì chị cũng sẽ hành động như vậy. Thật sự thì, khi chị quen Trọng Mưu chị cũng đã từng lựa chọn như vậy.”

“Tử Ngọc…đừng nhắc lại khoảng thời gian đó được không?”

“Sao vậy? Em không muốn nghe?”

“Cũng không hẳn, chỉ là thời gian đó em đã làm tổn thương chị rất nhiều, thậm chí còn suýt chút nữa đánh mất chị…”

Tôi nhìn cái cách anh Trọng Mưu đang nâng niu chị gái của tôi trong tay thì cũng phần nào hiểu được tại sao, chị lại chọn anh ấy.

Giống như cách mà ba tôi trân trọng mẹ vậy, toàn bộ đều là sự bảo bọc và cưng chiều, cho dù là lúc đối phương mềm yếu, hay là mạnh mẽ thì sự ân cần đó vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.

Anh Hanzawa trước đây, cũng đã từng chăm sóc tôi như vậy.

“Cửu Ngọc, chị cũng không biết phải khuyên em như thế nào… Nhưng nếu em muốn chị có thể cho em xem qua khoảng thời gian vừa rồi của chị, sau đó thì quyết định như thế nào, là nằm ở em.”

“Chị cảm thấy chuyện của chúng ta giống nhau hay sao?”

“Không giống nhau hoàn toàn, nhưng vẫn đủ để cho em tham khảo.”

Chị ấy lấy ra một cây nến nhỏ màu trắng từ bên trong túi áo khoác của anh Trọng Mưu, đây chính là thứ giúp chị ấy kết nối đến ký ức của người khác, cũng như để đối phương bước vào ký ức của chính mình.

“Em giúp chị hộ trận một lúc nhé. Chỉ cần rút tia ký ức thôi, không mất nhiều thời gian đâu.”

“Em biết rồi. Thần lực của chị vẫn chưa hồi phục đủ, chị nhớ chú ý an toàn.”

Trong đầu tôi ngay lập tức chạy đi, chạy lại những đoạn ký ức rời rạc khác nhau của tôi và anh Hanzawa. Từ lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, cho đến những lần anh ấy âm thầm chăm sóc tôi, bảo vệ tôi, hôn tôi và ôm lấy tôi.

Toàn bộ, đều lướt đi rất nhanh, giống như một cuộn phim vậy.

“Cửu Ngọc, thả lỏng nhé em.”

Trong lúc tôi thất thần thì chị gái đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết rồi.

“Anh rễ đâu rồi ạ?”

Ngay khi nghe thấy câu hỏi của tôi chị Tử Ngọc đã dừng lại vài giây nhưng rồi cũng rất nhanh trở lại bình thường. Chị đặt cây nến trắng xuống cái tủ đầu giường rồi ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy bàn tay của tôi mà vỗ nhẹ vài cái.

“Trọng Mưu ở ngoài giúp chị lập kết giới. Đợi có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết hơn. Bây giờ em nghỉ ngơi một lúc đi nhé, buổi tối sẽ rất bận rộn đấy.”

Chị Tử Ngọc đẩy tôi nằm xuống giường, cây nến trắng được đặt trên bàn đã tự mình bùng cháy. Mùi dây bấc cháy đượm hoà cùng mùi sáp nến toả đều trong không khí.

Chị Tử Ngọc đưa tay lên xoa đầu tôi, chỉ một lúc sau đó tôi liền cảm thấy rất buồn ngủ, đến mức không thể nào chống lại được. Tôi cứ như vậy mà thiếp đi trong vô thức.

Hoàn toàn không nắm được chút ý thức tỉnh táo nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui