Mặt Trăng

Đã bao giờ, bạn từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ thích hợp với bất kỳ ai đó chưa?

Khi bản thân bạn thích một người, đối với người đó, ngoại trừ đem chính mình đặt bên cạnh người ta thì cho dù có đem siêu sao quốc tế ghép đôi với người bạn thích, bản thân ngàn vạn lần sẽ chẳng thấy họ hợp nhau một chút nào.

Tôi đối với anh Masato chính là như vậy.

Trước đấy, khi ở bên cạnh anh ấy, bản thân vốn chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Chỉ là, giống như những người bạn hết sức bình thường. Tình cảm cũng không có nhiều, nhưng tôi đối với anh ấy vẫn là vô cùng quý trọng.

Nhưng mà, lửa gần rơm thì lâu ngày cũng cháy.

Gặp nhau nhiều, tiếp xúc nhiều, tình cảm trong lòng cũng thuận theo lẽ tự nhiên này mà nhiều lên. Tôi trong khoảng thời gian đó, chỉ cần là đứng bên cạnh anh Masato, liền sẽ bắt đầu tâm loạn như ma.

Những lần anh Masato hướng về phía tôi mà làm chuyện mờ ám, trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu đánh trống liên tục. Cảm giác giống như nó muốn nhảy bung ra khỏi lòng ngực tôi để chạy đến trước mặt anh ấy, đứng trước mặt anh ấy mà nhảy cẩng lên, để cho anh ấy thấy, nói cho anh ấy nghe, tôi thích anh nhiều đến thế nào.

Hanzawa Masato nhìn như vậy nhưng thật ra lại chẳng phải như vậy.

Giống như con mèo con, bên ngoài nhìn có vẻ hiền lành, vô hại. Nhưng thật ra bên trong lại là một con tiểu yêu chuyên nghịch ngợm, quậy phá.

Đối với những hành động luôn mang điểm mờ ám của anh Masato, tôi ngoài mặt luôn bày ra bộ dạng không chú ý đến, nhưng trong lòng sớm đã bị chọc cho đến nhảy loạn cào cào.

“Tần Cửu Ngọc.”

Tôi thích cách anh Masato gọi tên tôi.

Nghe có vẻ bình thường nhưng mỗi lần nghe thấy anh ấy gọi tên mình, khóe môi của tôi lại bất giác cong lên.

Anh Hanzawa, tôi thật sự đã thích anh ấy quá nhiều rồi.

Hằng ngày, đều là một vòng tròn quen thuộc. Thức dậy, đến trường, sau đó sẽ đến lớp học nâng cao, rồi lớp năng khiếu, đến hơn chín giờ tối thì trở về nhà. Xem như, toàn bộ hoạt động từ thứ hai đến thứ sáu đều sẽ diễn ra ở bên ngoài.

Cuối tuần cũng không thể dung túng cho bản thân lười biếng. Đem toàn bộ bài tập được giao về nhà trong ngày nghỉ giải quyết cho bằng hết.

Twitter cũng chỉ có thể xem, không thể đăng.

Một phần vì tôi thật sự rất bận.

Một phần vì tôi cũng không biết phải đăng gì.

Tôi vẫn là theo thói quen đăng nhập vào tài khoản riêng đi xem tin tức. Bộ phim mới của ca sĩ mà tôi yêu thích, bộ phim ra rạp đầu tiên của anh ấy, ngày công chiếu đang ngày một gần. Cũng đồng nghĩa với việc, kỳ thi vào cấp ba của tôi cũng đã ngày càng gần rồi.

Bỗng nhiên, lại nghĩ đến những thứ này lại tự khiến mình càng thêm mệt mỏi.

Hằng ngày, mọi việc đều là tự mình hoàn thành. Không nhiều cũng không ít, vừa đủ để kết thúc một ngày.

Ừ, mọi thứ tất cả đều vừa đủ.

Tất cả thật sự rất vừa vặn, mọi thứ chỉ đều vừa đủ để kết thúc, không thừa cũng không thiếu.

Vừa vặn một cách kỳ lạ.

Ban đêm, khi đã nằm yên vị trên giường, trong đầu tôi bỗng dừng lại suy nghĩ đến rất nhiều thứ.

Về hiện tại, về tương lai và về cả mầm non đang xao động trong lòng tôi.

Anh Masato…

Nên nói như thế nào cho đúng nhỉ?

Anh ấy, thật sự rất hoàn hảo, không có gì có thể làm khó anh ấy.

Có thật là không có gì có thể làm khó anh ấy không nhỉ?

Theo tôi nghĩ chắc là sẽ có những mà với tính cách của anh ấy nhất định sẽ có cách vượt qua được.

Tôi tin chắc như vậy.

“Con cá nhỏ.”

A~ Tần Phong Diệt chết tiệt, anh ấy luôn thích gọi tôi như vậy.

Nếu không phải vì anh ấy là anh trai của tôi, thì anh ấy nhất định sẽ bị tôi đánh cho vài cái.

“Đang chuẩn bị cho buổi thi thể dục ngày mai sao?”

“Phải, em muốn chuẩn bị tốt một chút.”

Tôi rời máy tập chạy, bước về phía anh trai khóe môi hơi cong lên một chút. Cảm giác anh trai có chút kì quái, hình như là lại cao thêm một chút

“Cho em.”

“Em…cảm ơn.”

Tôi nhận lấy chai nước từ tay anh Masato, so với lần gặp gần đây nhất, anh ấy lại cao lên không ít rồi. Anh trai của tôi cũng cao lên không ít…

Nhưng đứng gần nhau vẫn là anh ấy cao hơn anh trai tôi một chút, chỉ một chút.

“Em gần đây thế nào rồi?”

“Vẫn tốt, nếu là tính đến thời điểm này.”

“Về sau sẽ không tốt sao?”

“Về sau… Về sau … Vẫn chưa nghĩ đến.”

Tôi cầm chặt chai nước trong tay, không mở ra cũng không để nó xuống sàn phòng tập. Cứ như vậy mà cầm nó trong tay, lăn qua lăn lại.

Tôi không biết chai nước này anh ấy đã cầm nó bao lâu rồi nữa. Lúc tôi cầm lấy chai nước này, trên thân chai vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Tôi có lẽ lại bắt đầu suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bản thân đã tự mình nhiều lần nhắc nhở, sẽ không bao giờ quan tâm nữa. Nhưng mà, trong lòng lại luôn âm thầm lo lắng.

Hanzawa Masato, anh ấy… Đối với tôi mà nói thật sự ảnh hưởng rất nhiều.

“Em có hồi hộp không?”

“Một chút. Nhưng chắc sẽ không sao.”

Tôi cuối đầu nhìn chai nước trong tay. Ngồi bên cạnh anh ấy có thể không hồi hộp được sao?

Hanzawa Masato, mỗi lần ngồi bên cạnh anh, em đều có cảm giác bản thân giống như sắp bị ép đến chết tới nơi rồi.

Trong nhà tôi vẫn có phòng ngủ riêng dành cho khách, nhưng mà … Rất ít khi sử dụng. Bởi vì bình thường anh ấy đều sẽ ở trong phòng của anh trai.

Từ trước đến giờ đều như vậy.

Từ trước đến giờ đều như vậy…

Tôi mơ hồ tỉnh lại từ giấc mơ, cảm giác những chuyện trong mơ giống như chỉ vừa mới hôm qua thôi vậy.

Lúc đó, anh ấy vẫn còn là anh Hanzawa mà tôi yêu, thích nhất.

Là bông hoa mà tôi dốc lòng chăm sóc nhất.

A, nhìn mà xem, thì ra chúng tôi đã ở bên cạnh nhau một khoảng thời gian dài như vậy rồi đấy.

Thì ra, đã ở bên cạnh nhau lâu đến như vậy rồi sao?

Đôi khi tôi tự mình nhìn lại khoảng thời gian này, trong lòng bỗng dưng lại có chút sợ hãi. Nỗi sợ hãi mơ hồ đến mức bản thân chẳng thể nào tự mình giải thích cho rõ ràng được.

Tôi rời khỏi giường, xỏ chân vào dép đi trong nhà rồi đi xuống lầu. Bây giờ có muốn thì cũng chẳng thể nào ngủ lại được.

Tôi lại theo thói quen, đưa tay chạm vào dấu vết đau rát phía sau gáy. Thật sự rất đau. Đi đến ban công trong nhà của tầng một, tôi vô thức bước đến nhìn xuống dưới.

Bên dưới không mở đèn nhưng lại phát sáng một cách kì lạ.

“Em vẫn chưa ngủ sao?”

“Em khát nước.”

Thì ra là chị gái của tôi.

Mấy ngày gần đây, chị ấy phục hồi khá tốt. Cảm giác chị ấy vẫn còn đang tức giận nhưng vẫn đối xử với tôi rất dịu dàng. Chỉ là đôi lúc nhìn thấy chị ấy thở dài, thì lòng tôi lại bắt đầu thấp thỏm không yên.

“Lại không ngủ được rồi đúng không? Qua đây với chị.”

Tôi nhìn chị Tử Ngọc đang ngồi trên sofa ở phòng khách, cả cơ thể phát ra thứ ánh sáng màu trắng xanh dìu dịu đầy u buồn. Tôi nhanh chóng chạy đến phía chị, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh rồi gối đầu lên đùi chị ấy.

Chị Tử Ngọc một tay xoa đầu, một tay lại vỗ nhẹ lên vai, giống như cách anh trai của tôi thường làm khi lúc nhỏ tôi đòi được ngủ chung phòng với anh ấy.

“Bé cưng của chị vất vả rồi.”

Tông giọng chị Tử Ngọc rất trầm, nhưng đôi lúc cũng thoáng nhẹ qua như cơn gió của mùa hè. Tôi co chân lại, hai lòng bàn chân liên tục cọ xát vào nhau cho đến khi phần da bị ma sát bắt đầu cảm thấy đau rát.

Tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

“Nếu em đã khướt từ đối phương như vậy… thì tại sao lại còn yêu đương với người ta?”

“Người em yêu không phải người đó…”

Tôi hít vào một hơi thật sâu, nhưng dù có cố gắng thế nào thì không khí vẫn không đủ để lấp đầy hai lá phổi. Lồng ngực của tôi cứ phập phồng như người bị ngạt khí.

“Ý của em là sao?”

Giọng nói của tôi cứ càng về sau thì lại càng nhỏ dần. Nếu không phải do thính giác của chị Tử Ngọc vô cùng tốt, thì hẳn tôi sẽ bị chị ấy hỏi vặn lại tới mấy lần.

“Người em yêu không phải là Asahi Senjou. Tuy đều là cùng một người, nhưng mà hiện tại không phải anh ấy.”

“Nghe giống như là anh em sinh đôi ấy… phải không?”

“Cũng có thể xem là như vậy ạ…”

Tôi xoay người nằm thẳng lại, ở góc độ này hoàn toàn có thể nhìn thấy được sự mệt mỏi hằn trên khuôn mặt của chị ấy. Không lẽ, chị ấy lại cãi nhau với anh rễ rồi hay sao?

“Hai anh chị cãi nhau ạ?”

Chị Tử Ngọc dừng lại hẳn việc đang dỗ tôi vào giấc ngủ mà hơi cúi đầu xuống nhìn tôi. Ánh mắt ngạc nhiên của chị khiến tôi có chút bất ngờ.

Thì ra không có cãi nhau.

Không có cãi nhau thì tốt rồi.

“Tụi chị không có cãi nhau. Chỉ là hôm nay Trăm rằm, nên cảm thấy khó chịu mà thôi.”

“Chị không thích ngày Trăng rằm ạ?”

“Chị thích ngày Nhật Thực hơn. Nếu lúc đó đánh dấu thì sẽ đỡ đau hơn những ngày khác. Nhưng mà đối phương lại phải chịu đựng sự đau đớn gấp ba lần bình thường.”

Tôi tròn mắt nhìn chị Tử Ngọc, chị ấy cũng trực tiếp nhìn thẳng vào mắt tôi. Cả căn phòng khách chìm vào sự yên tĩnh lạ thường, không hề có tạp âm nào, hoàn toàn có thể nghe thấy rất rõ tiếng thở của cả hai.

Linh hồn của tôi gần như bị hút vào đôi mắt màu hổ phách đang phát sáng đó, tôi thật sự rất muốn chạm vào.

“Cửu Ngọc, linh hồn của em đã thay đổi rồi…”

Ngay khi ngón tay của tôi sắp chạm vào con ngươi xinh đẹp đó thì chị ấy lại lên tiếng khiến tôi bừng tỉnh. Động tác cũng ngừng lại giữa chừng.

Chỉ còn cách một chút xíu nữa, chỉ một chút xíu nữa. Chị Tử Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế, hoàn toàn không có ý muốn tránh đi.

“Chúng ta đều đã thay đổi rồi, linh hồn thay đổi, thể xác cũng thay đổi. Chỉ có ký ức là vẫn nguyên vẹn theo dòng thời gian, với chị là như vậy.”

“Chị…đang nói cái gì vậy?”

“Cho dù là Bạch Ngọc Túc hay là Tần Tử Ngọc thì đều không thay đổi được mối quan hệ họ hàng của chúng ta. Nếu em đang tự hỏi bản thân em là Tần Cửu Ngọc hay là Cửu Huyễn Ngọc Diệt thì để chị nói…”

Chị Tử Ngọc còn chưa nói hết câu thì giống như bị ai đó bắt lấy ném vào tủ kính đựng rượu của ba tôi. Tủ rượu bị đụng trúng bắt đầu nghiêng ngả rồi đổ ập xuống sàn nhà, tiếng thủy tinh vỡ vang lên giòn giã.

“Chị…”

Trước khi chị ấy bị ném đi, thì tôi đã bị ai đó nắm tay kéo đi, rời khỏi người chị ấy. Rõ ràng ban đầu trong phòng khách chỉ có hai chúng tôi, vậy mà bây giờ lại xuất thêm rất nhiều người.

“Anh… anh Tử Thanh…”

“Em tránh xa một chút đừng lại gần Tử Ngọc.”

“Trọng Mưu sao rồi?”

“Chỉ bị thương nhẹ thôi, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”

Tôi nhìn ba người anh họ đang đứng nói chuyện với nhau, bây giờ lại xuất hiện thêm hai người nữa. Hai người này, cũng có mái tóc màu đỏ rực như anh Trọng Mưu vậy.

“Cửu Ngọc, lại đây.”

Anh ba kéo tôi đứng lui về phía hành lang dẫn về phía cửa ra vào cùng với anh hai. Ba của tôi đang đỡ anh Trọng Mưu, còn mẹ thì đang thảo luận gì đó cùng với ba người anh của chị Tử Ngọc.

Người bình thường nếu bị cả tủ rượu cao hơn hai mét ngả vào người thì chắc chắn không thể nào sống nổi. Nhưng mà chị gái của tôi, vốn cũng chẳng phải người bình thường.

“Ra tay với em gái cũng nặng thật đấy, Tần Vọng Thư. Dù sao vẫn là anh em ruột cùng một cha sinh ra mà.”

Tủ rượu bị hất sang một bên, mùi cồn nhanh chóng lấp đầy trong không khí. Dưới sàn nhà ngoài rượu đang chảy khắp nơi còn có cả những mảnh thủy tinh nhọn hoắt, rải đầy trên sàn.

“Ngậm miệng lại đi Huyền Vân Dạ. Linh hồn của Ngọc Túc ở đâu?”

“Ha, linh hồn của Ngọc Túc tất nhiên là đang ở bên cạnh ta rồi. Chậc, hai con chim nhỏ khác của Chu Hi Hoà cũng ở đây kia à…”

Tôi cảm nhận được linh hồn bên trong cơ thể của chị tôi không còn là chị ấy nữa. Huyễn Diệt giúp tôi mở con mắt thứ ba, vậy mà lại nhìn thấy sợi linh hồn của người khác đang điều khiển cơ thể của chị ấy.

“Chị Tử Ngọc bị làm sao vậy?”

“Vào ngày rằm, nếu như thần lực của chị dâu cạn kiệt thì sẽ bị người khác chiếm đoạt cơ thể, linh hồn sẽ bị giam lại. Trước khi hừng đông mà không kéo được linh hồn của chị ấy về thì chỉ có thể nhốt lại đợi đến ngày rằm tháng sau. Xin chào, tôi là Chu Trọng Dương, em sinh đôi của anh Trọng Mưu. Còn kia là Chu Tôn Cẩn, anh trai lớn của chúng tôi.”

“Xin chào…”

Tôi trốn sau lưng anh ba vừa nhìn đối phương cũng vừa quan sát tình huống trước mắt. Nếu thật sự phải đánh nhau thì cơ thể của chị gái tôi phải làm thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui