Tần Cửu Ngọc mệt mỏi nằm lăn lộn trên giường, tiếng chuông điện thoại lại không ngừng vang lên bên tai. Cậu nhớ rất rõ, trước khi đi ngủ bản thân đã tắt chuông điện thoại, kéo kín rèm cửa sổ rồi mới chìm vào giấc mộng. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện tiếng chuông ồn đến váng đầu, không biết là từ đâu ra.
“Ai vậy?”
Tần Cửu Ngọc khó khăn ngồi dậy, mò mẫm trên giường cả một buổi, cuối cùng cũng chạm vào được chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi. Cậu mệt mỏi nghe máy, giọng nói khàn đặc vì cổ họng khô khốc gần như không thể phát ra tiếng.
“Xin hỏi, đây là số cá nhân của phó tổng Senjou đúng không ạ?”
Tần Cửu Ngọc nghe thấy trong đầu mình kêu lên một tiếng chói tai, cả cơn gắt ngủ cũng ngay lập tức bay mất. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà màu xám tro, cả đầu ong lên vì thiếu ngủ, điện thoại của cậu vẫn đang nằm đúng vị trí cũ như ban đầu.
Cậu hạ điện thoại trên tay xuống, mới phát hiện ra đây là máy cá nhân của Asahi. Lại nhìn quanh khắp phòng, trên ghế dựa có áo khoác nhưng người thì lại không thấy đâu.
“Anh ấy hiện tại không có ở đây. Xin hỏi, bạn là…”
“Tôi là thư ký mới của phó tổng. Tôi chỉ gọi để nhắc lịch trình, đã làm phiền rồi ạ.”
Đối phương nhanh chóng tắt máy ngay sau khi nói hết câu, bỏ lại Tần Cửu Ngọc vẫn đang mông lung tiêu hoá những chuyện vừa xảy ra.
Tần Cửu Ngọc đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại chầm chậm tối đi, cả người không có sức lực lại ngã xuống giường. Tiếng khoá an toàn từ cửa vang lên rất nhỏ, nhưng vẫn lọt được đến tai cậu. Tần Cửu Ngọc cũng không buồn liếc mắt nhìn một cái, chậm chạp mở khóa điện thoại của Asahi để xem cuộc gọi vừa nãy.
“Lúc nãy thấy em ngủ rất say mà, bây giờ đã tỉnh rồi?”
Asahi nhìn thấy cậu đang nằm nghịch điện thoại ở trên giường thì nhanh chóng bước đến bên cạnh, cả cơ thể đè xuống nệm khiến Tần Cửu Ngọc cảm thấy bản thân giống như đã rơi vào bãi cát lún vậy.
“Bị thư ký mới của anh làm cho tỉnh ngủ. Anh đổi thư ký lúc nào vậy? Shaytan đâu?”
“Thư ký mới? Em nghĩ với tính cách của Shaytan nếu anh tự ý đổi người thì cậu ấy lại không chạy đến chỗ em làm ầm lên à?”
Tần Cửu Ngọc mở lịch sử cuộc gọi rồi đưa cho Asahi. Giọng nói vẫn khàn đặc, cổ họng khô khốc khiến cậu ho khan mấy tiếng. Asahi để điện thoại xuống giường, ở hướng tủ đầu giường lấy một chai nước khoáng nhỏ mở nắp rồi đưa cho Tần Cửu Ngọc.
“Nói cũng phải, dù sao thì anh ấy vẫn là quản lý riêng của em. Sao anh lại về nhà giờ này, lúc này không phải nên ở công ty à?”
Tần Cửu Ngọc chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Asahi nhanh tay kê cho cậu cái gối sau lưng. Sau khi uống mấy ngụm nước mới bắt đầu tìm câu trả lời từ trên người bạn trai của mình.
“Nhớ em rồi, không nỡ để em ở nhà một mình.”
Asahi gối đầu lên đùi của Tần Tử Ngọc, chậm rãi xem lại số vừa gọi đến. Như bao người Asahi dùng hai chiếc điện thoại và hai số điện thoại khác nhau. Một cái cho công việc, một cái là số dùng cho các mối quan hệ cá nhân.
Nhưng dù là số nào thì cũng đều có sự hiện diện của Tần Tử Ngọc ở đó.
“Anh không biết người này, cũng không có tuyển thư ký mới. Có tuyển, cũng phải là em làm thư ký cho anh.”
Tần Cửu Ngọc mơ màng nhìn người đang nằm trên đùi của mình, bởi vì vẫn chưa ngủ đủ giấc nên tầm nhìn của cậu cũng vô cùng hạn chế. Cậu vỗ hai cái vào vai của Asahi để anh ngồi dậy, sau đó liền nằm xuống giường, vùi mình vào trong chăn.
“Em mệt quá…”
“Nào, anh ôm em ngủ. Bé con của anh vất vả rồi.”
“Em đã hai mươi tám tuổi rồi…”
“Vẫn chưa được ba tuổi mà.”
Giọng nói của cậu nhỏ dần rồi biến mất, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng máy lạnh đang chạy rì rì và tiếng thở đều của cậu. Asahi kéo Tần Cửu Ngọc nằm sát vào mình, với tay lấy điện thoại công việc, mở hòm thư điện tử xem văn kiện. Đồng thời cũng gửi số điện thoại vừa gọi tới cho trợ lý riêng của mình tìm hiểu một chút.
Màn hình của điện thoại cá nhân sáng thêm một lúc rồi tắt hẳn. Tấm ảnh chụp Tần Cửu Ngọc lúc mặc kimono cưới của hai năm trước, đến nay vẫn luôn ở đó.
Tần Cửu Ngọc ngủ bởi vì bị lệch múi giờ nên gần như cả ngày cậu đều ngủ rất say. Cho dù đã về nước gần nửa tháng cậu vẫn chưa điều chỉnh lại được đồng hồ sinh học của bản thân.
Cậu lăn thêm mấy vòng, rồi lại ưỡn người, sau đó mới uể oải ngồi dậy. Nhìn khắp phòng cũng không hề nhìn thấy sự hiện diện của Asahi.
“Lại đi đâu nữa rồi?”
Tần Cửu Ngọc vứt cái thắc mắc vừa rồi ra sau lưng, loạng choạng đứng dậy đi về phía tủ lấy ra một bộ quần áo sạch rồi rời khỏi phòng.
“Sếp, đã tra được rồi. Nhưng anh đừng có nói cho thiếu gia biết, với tính cách của thiếu gia nếu mà biết người gọi cho anh là ai thì thiếu gia lại lật trời lên mất.”
“Cậu tưởng chỉ cần không nói thì em ấy sẽ không lật cả thành phố này lên à?”
“Cũng phải… nhưng mà em thấy vẫn nên đừng vội nói với thiếu gia. Thiếu gia vừa mới về, các mối quan hệ vẫn chưa nắm hết. Tuy nhà Watanabe và nhà Jinja không qua lại mấy, nhưng ít nhiều cũng phải giữ thể diện.”
“Là ai cần giữ thể diện?”
Tần Cửu Ngọc tắm xong cũng không sấy tóc, để cả mái tóc dài quá vai còn đang ướt nước đi vào phòng làm việc tìm Asahi. Cửa phòng không khoá, cậu chỉ cần đẩy nhẹ thì đã mở được cửa, cũng vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của Asahi và thư ký.
“Thiếu gia… không phải, ý của tôi là muốn thiếu gia được nghỉ ngơi nhiều hơn. Dù sao thiếu gia cũng vừa mới về, đừng để bản thân bị mệt quá.”
Tần Cửu Ngọc không trả lời thư ký, trực tiếp tắt màn hình cuộc gọi. Asahi kéo cậu ngồi vào trong lòng mình, ôm lấy cơ thể mềm mại còn đang ẩm hơi nước kia.
“Anh, hôm nay là Lễ Tình Trắng… em chuẩn bị quà rồi, anh có muốn nhận không?”
“Trước khi nhận quà, anh phải cho em ăn đã. Bụng nhỏ xẹp lép rồi.”
Asahi bỏ ngoài tai câu hỏi của cậu, bàn tay luồn vào trong bộ đồ ngủ mà vuốt ve cái bụng nhỏ đang dính vào lưng của cậu. Tần Cửu Ngọc ngoan ngoãn ngồi im, ngón tay nghịch ngợm bắt đầu đùa giỡn với yết hầu của anh.
“Anh nhận hay không nhận?”
Tần Cửu Ngọc chơi chán rồi thì bắt đầu lật lại vấn đề khi nãy, cũng không thèm để ý đến việc áo ngủ của bản thân đã sớm bị Asahi cởi ra tuột xuống khuỷu tay, trên eo cũng mơ hồ lưu lại dấu tay của anh.
“Chỉ cần là của em, anh đều nhận.”
“Anh chẳng thay đổi gì cả, sáu năm trước cũng trả lời như vậy…”
Tần Cửu Ngọc hơi cúi đầu, đầu lưỡi liếm lên cánh môi của anh, cẩn thận nhấm nháp từng ít một.
“Em nhớ anh lắm, rất nhớ anh.”
Artist: Liu Yuu