Sau lần gặp nhau vô tình đó, trong đầu tôi lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh của em. Mỗi khi tôi nhớ lại dáng vẻ nhỏ nhắn đứng tựa sát người vào cửa kính, ánh mắt u buồn đến mức không thể dùng con chữ để diễn tả luôn ám ảnh tôi.
Nếu như lúc đó tôi có thể bước đến ôm em ấy vào lòng, nói vài câu an ủi…
Nếu có thể làm như vậy, thì em ấy sẽ vui lên chứ?
Tôi vốn muốn xem tiếp bong bóng ký ức màu đỏ kì lạ kia, nhưng Hyuga cứ giữ lấy không chịu trả nên tôi chỉ đành tiếp tục xem số bong bóng còn lại.
Cái nào cũng đều kết thúc rất tệ.
Tôi thật lòng tự hỏi, tại sao người đó lại dành tình cảm cho tôi nhiều đến như vậy?
Nhiều đến mức, cho dù có kiếp chúng tôi chỉ lướt qua nhau một lần, thậm chí tôi còn không có ấn tượng nhưng người đó vẫn luôn hướng về tôi.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Là câu hỏi tôi đã hỏi trong suốt nhiều kiếp khi chúng tôi gặp nhau.
Người đó khẽ lắc đầu, giọng nói trong veo như suối, nhẹ nhàng nói ra hai chữ “chưa từng”. Mỗi lần nghe thấy, tim tôi lại hẫng đi một nhịp, như có hòn đá đè nặng vào lồng ngực khiến tôi không thể thở.
Nhưng mà, không phải kiếp nào chúng tôi cũng có cơ hội nói chuyện với nhau một câu ngắn ngủi như vậy.
Người đó, cho dù là gì cũng đều một lòng hướng về tôi. Cho dù một kiếp chỉ là ngọn cỏ dại ven đường, chỉ vô tình lướt qua nhau, thậm chí tôi còn chẳng biết đến sự tồn tại của người đó…
Thì người đó vẫn luôn chăm chú quan sát tôi, nghĩ về tôi, tìm cách để có thể nhìn thấy tôi, dù chỉ một lần… hoặc là, chẳng một lần nào cả.
“Lần này có thể bên cạnh anh rồi, thật tốt. Tuy rằng không thể kết tóc, nhưng có thể bên nhau cả đời, em cũng mãn nguyện.”
Có một kiếp, tôi chỉ là một cây hoa lê do chính tay người đó trồng trước cửa nhà. Sau khi tôi nảy mầm, trở thành cây con, cũng không biết tại sao người đó lại có thể nhận ra được cây hoa lê đó chính là tôi.
“Đây có thể xem là một trong những kiếp ít ỏi em có thể ở bên cạnh anh… Tuy là hình thức khá lạ kỳ, nhưng có thể bên cạnh nhau, em thật sự rất vui.”
Mỗi ngày, người đó đều chăm sóc tôi rất cẩn thận. Tưới nước, tỉa cành, bón phân, chăm tôi từ một cây non lớn dần thành một cây hoa lê trưởng thành, tán cây lớn dần che phủ một góc sân nhà.
Người đó đã kê cái sập dưới tán cây, còn có một bàn trà đơn giản, nuôi thêm một chú chó nhỏ, một con trâu. Đôi lúc trong sân nhà còn xuất hiện mấy con mèo hoang thường được người đó cho ăn.
Sau khi trưởng thành, người ấy chỉ đến ngôi nhà nhỏ này bầu bạn với tôi vào mùa hè, khoảng thời gian còn lại đều sẽ có thôn dân xung quanh thay người đó tưới nước, thay người đó chăm sóc tôi.
Mùa hè năm nào đó tôi không thể nhớ, tôi đã đếm từng ngày mong ngóng người đó xuất hiện. Đợi hết mùa hè, mùa thu trôi đi, rồi lại đến một mùa hè nắng chói chang…
Người đó chẳng hề quay lại nữa.
Cho đến mùa đông của một năm nào không rõ, người đó lại xuất hiện trước cổng nhà, dáng vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
“Em về rồi, từ giờ cho đến mùa hoa em sẽ không đi nữa… Phù Hi, kiếp này chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu.”
Người đó đã ở lại bên cạnh tôi suốt mùa đông lạnh giá, cùng nhau đợi mùa xuân ấm áp, mùa hạ hạnh hao, cùng nhau đợi mùa hoa lê nở trắng một góc vườn.
“Phù Hi, em đã không còn thời gian để ở bên cạnh anh nữa rồi… Em rất sợ, Phù Hi… Em thật sự rất sợ…”
Người đó nằm trên cái sập tre đã sờn, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, hơi thở nặng nhọc cũng dần nhẹ nhàng hơn rồi ngừng hẳn. Năm đó, hoa lê nở rất đẹp, trắng xóa một góc trời, cánh hoa mỏng manh bay lượn trong gió như tuyết trắng, rơi đầy khắp sân nhỏ.
Người nằm trên cái sập cũ, hai mắt nhắm nghiền, trong tay còn cầm theo một sợi dây đỏ, chẳng biết đã qua bao lâu. Sợi dây đỏ cũ kỹ đứt gãy được người tỉ mẩn sửa lại từng chỗ, dây đỏ mới, cũ đan xen vào nhau giống như muốn níu kéo chút gì đó đã không còn tồn tại trên đời.
Người nằm dưới tán cây rậm rạp, nơi ánh nắng không thể chạm được vào người.
Người nằm dưới cơn mưa hoa mỏng manh như lụa. Cánh hoa trắng muốt nhẹ nhàng chạm vào người rồi lại rơi xuống sân.
Người rời đi dưới cơn mưa hoa, thê lương đến đau lòng.
Người đi rồi, tôi cũng chẳng còn thiết tha gì nữa.
Lại qua một đoạn thời gian, rất dài, rất dài.
Cho đến kiếp cuối cùng, khi người đó đứng trước mặt tôi, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, giống như cơn mưa hoa lê của kiếp nào đó, sau khi người rời đi, dù đang trong mùa hoa nhưng những cánh hoa vẫn cứ mãi không ngừng rơi xuống che đi bóng hình của người.
“Chỉ tới đây thôi, em không thể tiếp tục yêu anh được nữa. Bảy trăm năm, chút kiên trì nhỏ bé đó của em, cạn rồi…”
Tôi nhanh chóng lật lại từng đoạn kết của những bong bóng ký ức đã từng xem qua, đúng như những gì tôi nghĩ. Dù là vô tình hay cố ý, tôi đều sẽ là người chứng kiến giây phút cuối đời của người đó.
Cho dù kiếp đó chúng tôi chưa từng gặp nhau, hay chỉ thoáng qua nhau như bèo với nước.
Cũng giống như ký ức được ghi lại ở bong bóng ký ức cuối cùng này vậy.
Tôi không nhìn thấy được gương mặt của người đó, nhưng mà giọng nói trong trẻo đó thì lại không thể sai được. Cả cái cảm giác u buồn ép người đối diện đến mức thương xót.
Thật giống em ấy, thật sự rất giống em ấy.
“Em đã yêu anh đủ lâu rồi, nếu thật sự chúng ta còn có kiếp sau, có thể đổi lại là anh yêu em được không? Em đã chờ đợi rất lâu, nhưng đổi lại cũng chỉ là những mơ mộng hão huyền của bản thân mình. Nếu thật sự có kiếp sau, anh hãy đi thật xa, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa…”
Lại giống với một kiếp nào đó không rõ, người nằm giữa đau thương, rồi ra đi trong vòng tay của tôi.
Tôi không hiểu nổi, tại sao bản thân lại được tiếp nhận những ký ức này? Là muốn tôi hiểu được sự chờ đợi của người đó, hay là đang muốn hành hạ tôi?
Thời gian lại trôi đi nhanh một cách kì lạ.
Mùa đông năm tôi mười bốn tuổi, tôi lại được gặp em.
Vẫn dáng vẻ đó, vẫn là chiếc áo lông cừu, chiếc nón len có tai gấu và cả chiếc khăn choàng mềm mại.
Bên trong không gian ấm áp của cửa hàng bánh ngọt, em ở bên cạnh anh trai vòi vĩnh mua thêm một chiếc bánh thứ hai. Cậu ta cũng chẳng thay đổi gì, dù đang dỗ đứa em nhỏ vẫn không quên cảnh giác khi phát hiện ra tôi đang nhìn về phía họ.
“Mua thêm một cái nữa thôi mà anh~ Một cái nữa thôi, em sẽ ngoan mà~”
“Không được là không được. Em còn nói nữa thì anh sẽ cắt luôn phần ăn vặt ngày mai của em!”
Khuôn mặt xinh đẹp đó nhanh chóng xụ xuống, ngoan ngoãn ngồi qua một bên đợi anh trai mua đồ. Cảm giác giống như, em ấy sắp khóc đến nơi rồi.
Muốn ôm em ấy quá…
“Chỉ được ăn một miếng thôi, em dám bỏ cơm thì coi chừng anh.”
Em ấy nhìn chằm chằm vào hộp bánh nhỏ được anh trai đặt trước mắt mình, khuôn mặt lại nhanh chóng trở về trạng thái vui vẻ ban đầu, nụ cười trên gương mặt càng thêm ngọt ngào.
“Em yêu anh nhất.”
Em ấy vui vẻ nhìn hộp bánh nhỏ đang nằm ngay ngắn trên bàn, sau khi hôn lên má anh trai mình một cái thì liền nhanh chóng ôm hộp bánh trong lòng, vui vẻ rời khỏi cửa hàng.
Nếu đã có thể gặp lại lần thứ hai, vậy thì còn có thể có lần thứ ba không?
Tôi đem theo tâm trạng chán nản trở về nhà, cơm tối cũng không ăn. Sau khi đặt bánh kem vào trong tủ lạnh thì đi thẳng về phòng ngủ.
Từ sau lần gặp đầu tiên, chỉ cần là nơi tôi có thể nhìn thấy, thì chỗ đó tôi đều sẽ đặt tấm ảnh năm đó của em.
Em ấy vẫn như vậy, hình như có cao lên một chút. Vẫn đôi mắt hạnh đen láy nhưng lại chất chứa đầy sự u buồn, vẫn là giọng nói trong veo có chút khàn. Nơi cổ tay vẫn đeo chiếc vòng ngọc xanh biếc.
Vòng ngọc?
Tôi vội vàng lôi đống bong bóng ra và xem lại một lần nữa. Nơi cổ tay trái của người đó cũng có đeo vòng ngọc. Tuy màu sắc khác nhau, nhưng có thể xem đây giống như thói quen của người đó.
“Lại xem mớ bong bóng đó nữa à? Trả cho nhóc này. Ta còn tưởng có thể nhìn thấy Cửu Huyễn, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của em ấy trên người đứa trẻ đó. Đến sở thích và thói quen nhỏ nhặt cũng giống nhau.”
Tôi nhìn chằm chằm cái bong bóng đang phát ra ánh sáng đỏ trong tay Hyuga, cuối cùng cũng có thể quan sát kiếp đầu tiên của bản thân rồi.
Cuối cùng, cũng đã có thể biết được nguyên nhân tại sao người đó lại lựa chọn yêu tôi suốt bảy trăm năm.
“Tôi gặp lại em ấy rồi…”
“Gặp lại ai?”
“Em ấy!”
Tôi cầm khung ảnh trong tay, đầu ngón tay mân mê từng đường nét được chụp lại từ hai năm trước. Đã hai năm trôi qua rồi, em ấy lại chẳng thay đổi bao nhiêu cả.
“Đứa trẻ này à? Trông cũng đáng yêu đấy. Mà, nhìn từ góc độ này không phải lại khá giống chủ nhân của mớ ký ức này hay sao?”
Giống như sét đánh giữa trời quang, tôi gần như ngay lập tức cướp lấy cái bong bóng ký ức trên tay Hyuga thô bạo mở nó ra xem.
Trong ký ức, lúc em ấy mười tuổi cũng chính là dáng vẻ mà tôi chụp lại hồi hai năm về trước. Chỉ là, ánh mắt và thần thái lại rất khác nhau.
Trong bong bóng ký ức, lúc em ấy mười tuổi là dáng vẻ lanh lợi, hoạt bát. Đôi mắt hạnh trong veo, lấp lánh như sao Bắc Đẩu về đêm. Vẻ ngoài vui tươi, trong sáng đó thật sự có thể khiến cho trái tim người đối diện mềm đi rất nhiều.
“Ông nhìn ra được dáng vẻ của em ấy sao? Ông thật sự chắc chắn là cùng một người sao?”
Hyuga nhìn tôi một lúc rồi bật cười, đầu móng tay nhọn hoắc chạm vào trán của tôi, mạnh mẽ rạch xuống một đường, máu tươi theo miệng vết thương trào ra chảy dọc theo sống mũi, trượt xuống cằm, rồi lại nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Đây chính là cái giá tôi phải trả mỗi khi muốn biết được chuyện gì đó từ miệng ông ấy. Chuyện này sẽ biến mất nếu như tôi đồng ý trở thành người thừa kế của nhà Senjou. Nhưng tôi lại chưa từng đồng ý với ông ấy bao giờ.
“Đứa trẻ này có xương thánh. Mà vật này chỉ có thể nhận được khi thần thánh tự nguyện trao tặng. Phần xương thánh mà đứa trẻ này nhận được lại còn là phần xương chuyên sản sinh ra thần lực của thần linh. Đó là xương của Cửu Huyễn, là xương của người ta yêu. Đứa trẻ đó, lại là thánh tử duy nhất chính tay em ấy lựa chọn.”
Tôi có chút không tiêu hóa được hết mớ thông tin mà Hyuga vừa nói. Tôi không hiểu lắm về thần thánh, hay cả những chuyện về việc thờ thần. Tôi vốn dĩ đã sống mà không cần niềm tin vào tâm linh.
“Bây giờ thì nhìn thấy rõ rồi chứ, ánh sáng nhạt bao bọc quanh người đứa trẻ đó được gọi là thần lực, màu vàng kim chính là sức mạnh của người ta yêu. Em ấy đã bảo vệ đứa trẻ này, tức là đứa trẻ này rất quan trọng với em ấy… Còn nhóc thì là màu đen, chính là sức mạnh nhóc được thừa kế từ ta.”
“Cái này cũng thừa kế được à?”
Tôi mặc kệ dòng máu đang dần đặc lại vẫn còn dính trên da, hai mắt chăm chú nhìn lớp bao bọc màu đen mờ ảo trên người. Không có cảm giác gì, nhìn một hồi lại cảm thấy rất giống ảo giác.
“Không muốn lấy thì trả đây!”
“Cho rồi còn đòi lại, ông không thấy nực cười à?”
“Ha, nhóc con này được lắm. Nếu không phải trong một ngàn năm qua những đứa con trưởng của nhà Senjou không vô dụng thì cũng ngu đần thì còn lâu ta mới bỏ ra nhiều công sức với nhóc như vậy!”
“Vậy thì chắc là ông đã phí công rồi. Ba tôi đã bị gạch khỏi gia phả, còn chẳng hề kể cho tôi nghe về chuyện trước đây thì chắc là ông ấy cũng không muốn trở lại ngôi nhà đấy đâu!”
Tôi ôm theo bong bóng ngồi xuống ghế bàn học, tiếp tục quan sát những chuyện xảy ra tiếp theo.
Em ấy sinh ra đã là hoàng tử, mẹ lại là nữ vương. Bởi vì đã được chọn làm thánh tử của thần nên em ấy không thể kế thừa ngôi vị.
Em ấy không sống trong hoàng cung mà sống tại hòn đảo tên là Yêu Sinh. Thần mà họ thờ là một con cá voi.
Em ấy lớn lên giữa đại dương mênh mông, kế thừa được tất cả, còn rất chăm chỉ học tập, kiến thức rất phong phú.
“Ông ơi.”
“Đây là ai?”
Tôi chỉ tay vào người vừa mới xuất hiện trong bong bóng ký ức. Theo tôi nhớ, em ấy chỉ có ông ngoại, ông ấy còn là một võ tướng.
Nhưng người vừa mới xuất hiện này bề ngoài vẫn còn rất trẻ. Hơn nữa, lớp hào quang bên ngoài lại là màu tím ánh kim.
Tôi quay sang, giọng không lớn không nhỏ hỏi người đang lơ lửng ở bên cạnh.
“Là Ngọc Trạch. Nếu so sánh thì hắn không khác gì người kiến tạo thế giới cả.”
“Kiến tạo? Giống như Chúa trong kinh thánh hay sao?”
“So sánh như vậy cũng được. Hắn được gọi là Đế Quân, là kẻ duy nhất còn sót lại từ thời khai thiên lập địa của thế giới đó. Cửu Huyễn là đứa trẻ do một tay hắn dạy dỗ và nuôi lớn. Năm đó, lúc chúng ta quen nhau, ta suýt chút nữa đã bị hắn bóp chết rồi.”
“Lợi hại như vậy sao?”
“Hắn có thể xem là chủ của trời đất. Hắn rất yêu Cửu Huyễn, đứa trẻ này lại giống em ấy như vậy, có lẽ hắn đã sớm xem nó là điềm an ủi rồi.”
“An ủi?”
Tôi khó hiểu nhìn Hyuga, xem người khác là niềm an ủi vậy là chẳng phải muốn nói vị kia đã không còn nữa rồi hay sao?
“Ta biết nhóc đang nghĩ cái gì. Nếu nói theo ngôn ngữ của con người thì đúng là em ấy đã không còn nữa. Nhưng nếu nói theo ngôn ngữ của thần linh thì em ấy chỉ đang đợi thời gian được tái sinh mà thôi. Ngọc Trạch đang xem đứa trẻ đó là vật chứa để nuôi dưỡng.”
Tôi tạm cất lại bong bóng, lượng thông tin của ngày hôm nay tiếp nhận đã đủ rồi.
Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục xem cái ký ức đó.
Vị Ngọc Trạch kia đã dồn rất nhiều thứ của mình cho em ấy, có thể nói là vị ấy đã dùng tất cả những thứ tốt nhất cho em ấy.
Giống như một bữa tiệc Hồng Môn vậy.
Em ấy càng lớn càng xinh đẹp, rất xinh đẹp. Giống như mẹ em ấy, là một nữ hoàng đế xinh đẹp, sắc sảo và khôn ngoan.
“Thánh tử đại nhân, bên đền mới báo hôm qua vẫn không xin được sự đồng ý của Thánh Vương.”
“Báo lại với bên đền, ta sẽ đích thân đến xin ý kiến của Thánh Vương.”
“Vâng, thánh tử đại nhân.”
Công việc của một người thờ thần chính xác là như thế nào nhỉ?
Là một lòng hướng về thần linh, hay chỉ là vật chứa để thần linh lợi dụng?
“Lễ Thánh Điển sắp đến rồi, nếu thuận lợi chúng ta có thể hồi sinh ngài ấy. Đến lúc đó, đều dựa hết vào con, Tang Cửu Ngọc.”
Em ấy đứng giữa điện thờ, bên trong rất nhiều người, đứng ở vị trí chủ tọa chính là người được gọi là thánh nữ, là người đã nuôi dạy em ấy suốt nhiều năm nay.
“Vậy, với tư cách là hoàng tử của đất nước này, ta có một câu hỏi hy vọng người sẽ trả lời thật lòng, thưa thánh nữ.”
Em ấy cởi xuống lớp áo khoác ngoài màu tím đậm, sau khi đưa nó cho người bên cạnh. Sau khi mọi người trong phòng đều rời đi, trả lại căn phòng rộng lớn vắng lặng chỉ còn có hai người thì em liền bước đến đứng trước mặt thánh nữ.
“Điện hạ, xin cứ hỏi.”
“Hai mươi năm trước lúc ta vừa chào đời không lâu, Thánh Vương đại nhân đã vĩnh thệ. Tuy thân xác không còn nhưng tâm trí của ngài vẫn còn tồn tại và phù hộ Tang Không quốc cho đến ngày hôm nay. Thân là thánh nữ nhưng lại làm trái lời thần, Âm Tư Hồng cuối cùng là người đang toan tính chuyện gì đây?”
“Ta muốn làm gì điện hạ vẫn chưa hiểu hay sao? Thần linh chết, người hầu cạnh cũng sẽ chết. Thánh Vương vĩnh thệ, mẹ của ta tất nhiên cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc này. Điện hạ có biết tại sao Thánh Vương lại vĩnh thệ không? Là vì cứu hoàng tử điện hạ người đó.”
Người phụ nữ đó tiến sát phía vị hoàng tử trẻ tuổi, bàn tay đặt lên vai mạnh mẽ bóp chặt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xương khớp. Giọng nói thì thầm cứ vang vọng không ngừng bên trong căn phòng.
Cũng không biết em ấy đang suy tính chuyện gì, chỉ thấy ánh sáng nơi đáy mắt dần mất đi, cho đến khi chỉ còn là một đôi mắt vô hồn.
“Đã mất tư cách giao tiếp với Thánh Vương thì chức thánh nữ này không cần phải ngồi nữa đâu Âm Tư Hồng.”
Tiếng vòng ngọc, tiếng chuông bạc trên người em ấy vang lên khi em dùng tay mình hất đi cánh tay của người phụ nữ kia. Đôi hoa tai hình trăng khuyết không rõ chất liệu đung đưa trong không khí, đồng tử thu nhỏ đến cực điểm, ánh mắt hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
“Đứa nhỏ nên tức giận cũng cực kì giống Cửu Huyễn, không biết em ấy có trốn ta đi sinh một đứa con hay không nữa.”. Truyện Võng Du
“Thần linh cũng sinh được con à?”
“Bọn ta đều là thần thú, vẫn sinh được con. Chỉ là, ta và em ấy đều là đàn ông, muốn có con chung là điều không thể.”
Tôi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hyuga, trong đầu chửi ông ấy những gì ông ấy đều có thể đọc được, nên tôi cũng không ngại tiếp tục chửi thầm ông ấy. Thần linh cái kiểu gì không biết nữa.
Mối quan hệ giữa em ấy và thánh nữ liên tục căng thẳng cho đến khi lễ Thánh Điển diễn ra. Trong khi mọi người đang mong đợi một ngày lễ vui vẻ thì em ấy đã biến lễ Thánh Điển thành nơi xử lý vấn đề nội bộ của gia tộc.