Mặt Trăng

Tôi ngồi trong lòng anh hai chú tâm chơi điện thoại, ngoài việc thỉnh thoảng sẽ hỏi tôi mấy thứ anh ấy thắc mắc khi nhìn tôi chơi game thì còn lại anh hai chẳng nói gì mấy.

Anh hai chăm chú xem bộ phim kinh dị vừa tìm được trên Netflix. Đây không phải là thể loại mà tôi thích xem, chỉ cần nghe thấy tiếng, cũng đã đủ dọa tôi sợ đến mất ngủ

Anh ba và anh Asahi đã ra ngoài mua đồ ăn đêm, trong nhà chỉ còn có tôi và anh hai. Bộ phim này cũng là do mấy anh ấy ngồi lựa với nhau khi nãy.

Mỗi khi hiệu ứng âm thanh của phim ré lên thì tôi lại rúc vào trong lòng của anh hai thêm một chút. Còn điều chỉnh âm lượng của tai nghe lớn thêm một nấc.

Tôi ở trong đấu trường PvP đánh hết trận này đến trận khác. Cũng chẳng nhớ được bản thân đã đánh bao nhiêu trận.

Tôi hơi ngước mắt lên nhìn màn hình tivi, sau đó thì ngáp một cái. Chỉ vừa mới ngáp được một nữa thì đã bị tình tiết trong phim dọa sợ đến mức rơi cả điện thoại, tôi nhanh chóng xoay người lại ôm chặt lấy anh hai.

“Thỏ con đừng sợ, anh hai ở đây.”

Anh hai vội vàng cầm lấy điều khiển trên bàn dừng phim, tay còn lại thì nhẹ nhàng vỗ lưng giúp tôi đỡ sợ.

Tôi nuốt vội một ngụm nước bọt, cả người tôi căng cứng vì sợ hãi, vòng tay càng siết chặt lấy anh hai không dám thả lỏng một giây nào.

“Tụi em về rồi.”

Tôi ngồi trong lòng anh hai run như cầy sấy, trong đầu lưu lại một ít hình ảnh vụn vặt từ đoạn phim lúc nãy. Và cả một vài hình ảnh đáng sợ chẳng biết từ đâu ra.

“Sao đấy? Em lại lén xem phim lúc anh hai không chú ý à?”

Anh ba bước vào phòng khách trước tiên, trên tay còn xách theo một túi nhỏ. Sau khi đặt cái túi lên bàn thì bắt đầu chuyển sự chú ý sang tôi.

“Yuki lỡ nhìn một cái nhưng lại ngay khúc cao trào. Một lúc rồi nhưng vẫn còn run đây này.”

Tôi giấu mặt vào lồng ngực của anh hai, cơ thể vẫn chưa hết run rẩy. Tôi còn mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng răng hàm của bản thân đang đánh nhau phát ra vài thứ âm thanh khó nghe.

“Thỏ con à, ra đây anh ba xem chút nào. Mười bảy tuổi rồi mà vẫn như hồi bé vậy.”

Anh ba đứng chắn trước mặt tôi, che đi màn hình ti vi đang dừng ở khúc phim đã được anh hai bấm dừng lại. Khớp ngón tay của tôi co cứng, nắm chặt lấy cái áo ngủ bằng lụa của anh hai đến nhàu nhĩ.

Tôi cũng không rõ tại sao, lúc nhỏ tôi rất dính anh ba. Trong mọi trường hợp, tôi chưa bao giờ tách khỏi anh ấy quá xa. Cho dù là gặp người lạ hay những lúc sấm rền khi thời tiết khô hanh, tôi đều ôm chặt lấy lưng áo của anh ba.

Nhưng cũng thật kì lạ, năm tôi mười tuổi, lần đầu tiên cả ba anh em chúng tôi xem phim kinh dị cùng với nhau, khi đến đoạn cao trào tôi ngay lập tức ôm lấy anh hai, có cố gắn gỡ như thế nào cũng không gỡ ra được.

Anh hai cũng chỉ có thể để yên như vậy cùng tôi đi ngủ, đợi đến sáng hôm sau khi tôi bình tĩnh lại thì sẽ tự thả tay ra.

Tôi dần bình tĩnh lại ngay khi lòng bàn tay ấm áp của Asahi chạm vào và vuốt ve gò má của tôi. Mùi quýt thoang thoảng len vào cánh mũi giúp tôi hít thở dễ dàng hơn.

Bàn tay cũng dần thả lỏng, lớp vải áo nhàu nát cũng giống như tâm trạng của tôi bây giờ vậy.

Tôi ngồi yên trong lòng anh hai, bộ phim trên ti vi cũng đã được đổi thành một bộ khác trong khi đợi anh ba và anh Asahi làm cho tôi một cái ổ trên thảm lông dưới sàn vừa mới được thay hồi sáng nay.

Cả gối và mền đều được lấy từ cái phòng nhỏ của anh ba bên dưới cầu thang, bên trên đó còn lưu lại mùi nước giặt thoang thoảng.

Tôi ngồi một bên chăm chú nhìn, trong khi hai tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay trái của anh hai. Thể trạng của tôi so với hai anh lớn khác nhau rất nhiều. Các anh đều giống ba, ai cũng cao lớn hơn tôi, đến khung xương cũng lớn hơn rất nhiều.

Nếu như không phải do yết hầu của tôi lộ rõ thì khả năng tôi bị nhầm thành con gái cũng sẽ cao hơn.

Nhưng mà, hình như cũng chẳng có gì khác lắm, nếu nhìn từ sau lưng hoặc chỉ nghe mỗi giọng thì cũng chẳng ai biết được tôi là con trai cho đến khi tự bản thân tôi hoặc người thân xác nhận lại.

“Được rồi, anh sẽ chỉnh góc ti vi lên cao một chút. Như vậy thì dù em có ngước đầu lên cũng sẽ không nhìn thấy. Còn phần âm thanh thì… đổi sang tai chụp đi này, anh cầm xuống cho em rồi.”

Anh ba chụp cái tai nghe bluetooth lên đầu tôi, còn đưa luôn cả hai cục pin sạc dự phòng đã được sạc đầy.

Tôi có chút kháng cự, nhưng cũng không nhiều lắm. Chỉ là khó chịu một chút, nhưng rồi cơ mặt cũng giãn ra rất nhanh.

“Bé con, lại đây với anh nào.”

Ghế sofa trong phòng khách được xếp thành hình chữ U, xếp thêm bàn trà thì sẽ thành hình chữ nhật và có một khoảng trống ở phần ghế dài được đặt đối diện với ti vi.

Cái ổ mềm mại của tôi chính là được sắp xếp ở vị trí này.

Tôi nhìn Asahi đang vỗ vào chỗ trống bên cạnh anh ấy. Tôi hơi chần chừ một chút, bàn tay đang níu chặt lấy cánh tay của anh hai không hề muốn thả lỏng một chút nào.

Đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng tôi vẫn không thể buông anh hai ra để đến bên cạnh Asahi.

“Đúng rồi, có cái này em phải cho mọi người xem.”

Asahi nhìn tôi một lúc rồi đứng dậy, đi vòng tới quầy bar được đặt ngăn giữ phòng khách và nhà bếp để lấy cái balo của anh. Rất nhanh, trên tay anh đã cầm thứ gì đó, rất giống một tập ảnh.

“Đây là quà sinh nhật năm em mười hai tuổi. Em chỉ xem qua một lần, hôm qua ba đã đưa lại nó cho em. Trong này là hình của chúng ta lúc còn nhỏ, đều là do mẹ em chụp lại.”

Asahi cầm theo tập ảnh đi về phía sofa rồi ngồi xuống. Anh ba rất nhanh đã nằm dài xuống bên cạnh bắt đầu mở ra xem từng tấm đầu tiên.

“Uây, anh hai lúc nhỏ nè, anh với Yuki không khác nhau chút nào luôn.”

“Còn có cả hình của mày. Tao với mày chỉ cách nhau có ba tháng thôi.”

“Yuki xem này, anh với Asahi lúc nhỏ ai đẹp trai hơn?”

“Anh ấu trĩ quá đi.”

Tôi nhăn mặt nhìn anh ba, tầm mắt cũng bắt đầu đặt vào tập ảnh mà anh ấy đang cầm trong tay.

Anh hai lớn hơn anh ba sáu tuổi, trong tập ảnh có khá nhiều hỉnh chụp cả ba người họ với nhau. Còn có cả mẹ của tôi nữa.

“Cô Fuyuki ngày xưa cũng không khác bây giờ là mấy ha, anh Aki với Cửu Ngọc cũng ngày càng giống cô nữa. Có mày là khác thôi.”

“Tao giống ba tao, được chưa? Nhà ba đứa, có một đứa giống ba không được hả?”

“Không có hình của mẹ em nhỉ? Anh không nhớ rõ lắm vì bạn bè của mẹ anh rất nhiều. Để anh nhắn tin hỏi mẹ thử xem.”

Anh hai chỉ vừa hơi xoay người để tìm điện thoại thì Asahi đã cản anh ấy lại. Bàn tay của Asahi nắm lấy cổ tay phải của anh trai tôi hình như còn có chút run rẩy.

“Không cần đâu anh. Dù sao, em cũng không nhớ rõ, sau khi em hai tuổi thì em đã ở với ba rồi.”

Anh hai nhìn anh ấy một lúc rồi lại trở về tư thế cũ. Bàn tay của Asahi cũng nhanh chóng trả lại tự do cho cổ tay của anh hai.

Tôi nhìn toàn bộ quá trình giống như một bộ phim chiếu chậm, bàn tay trái của tôi hành động nhanh hơn suy nghĩ, vội vàng nắm lấy bàn tay đang thu về của anh.

Ban đầu chỉ là bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải. Sau đó lại đổi thành từng ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay.

Tôi giả vờ như đang đang chăm chú xem tiếp mấy tấm hình còn lại. Hình chụp tôi khá ít, cũng chỉ khoảng bảy, tám tấm không được nhiều như các anh.

“Anh, tấm ảnh này có thể cho em không?”

Tôi thả tay anh hai ra, ngón tay chỉ vào tấm hình chụp cả bốn người chúng tôi. Anh hai ở giữa khung hình, anh ba và anh Asahi đứng ở hai bên. Trên tay anh hai ẵm một đứa bé, hẳn là đang ẵm tôi rồi.

“Được, để mai về nhà anh rửa ảnh rồi đem qua cho em.”

“Mẹ em giữa cả phim chụp hồi đó à?”

“Vâng ạ. Phim chụp vẫn còn đủ, không bị hư hại gì.”

Tôi dần nhích cả cơ thể di chuyển về phía Asahi. Cứ nhích từng chút một cho đến khi tôi có thể dính lên người anh ấy.

“A, tấm này trong kho ảnh nhà mình cũng có nè. Lúc mẹ sinh Yuki, cậu năm còn đem theo cả một đống thẻ nhớ 1TB chỉ để chụp Yuki thôi.”

“Làm sao em biết dung lượng của đống thẻ nhớ đó là 1TB?”

“Cậu ba nói đó, tại cậu ba cũng đâu có thua gì đâu. Cậu còn dọn hẳn một tập tin ở bộ nhớ đám mây của tập đoàn để lưu hình nữa kìa.”

“Cũng phải, trong kho cái nhà ở Hokkaido số tập ảnh của Yuki đã chiếm hết một nữa rồi.”

“Bộ mẹ sinh em có gì lạ lắm hay sao mà mọi người chụp nhiều vậy?”

“Cũng không hẳn…” - anh hai đổi tư thế ngồi, lưng tựa vào ghế, hai chân bắt chéo lại với nhau.

“Hồi bé em đáng yêu lắm, cái miệng nhỏ cứ suốt ngày anh ơi, anh ơi. Gặp ai cũng thỏ thẻ, còn rất thích mặc mấy bộ đồ bông xù hình thỏ nữa.”

Tôi tròn mắt nhìn anh hai, bình thường anh ấy toàn bày ra bộ dáng con trai trưởng, rất khó mà thấy được cái dáng vẻ vừa dịu dàng vừa thoải mái như bây giờ.

“Cả anh và Natsu từ trước đến nay đều không thích việc để bất kỳ ai động vào em. Bọn anh hoàn toàn có thể nuôi em, chăm sóc em, lo được cho em đến cuối đời. Nhưng mà, nếu em đã có sự lựa chọn cho riêng mình thì bọn anh cũng không cấm cản, chỉ cần em thích là được.”

Anh hai vuốt nhẹ mái tóc dài của tôi, âm điệu nhẹ nhàng lên xuống nhưng cũng mang tính răn đe rất nhiều.

Tôi nhìn anh hai, rồi lại quay sang nhìn Asahi vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh ở bên cạnh sau khi nghe những lời anh hai vừa nói.

Anh ba đã xếp tập ảnh của Asahi lại đặt lên bàn trà, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh anh hai. Nhìn hai người họ giống như bản sao của ba và mẹ vậy.

Tôi vòng tay ôm lấy cổ của Asahi, kéo anh dựa sát vào lồng ngực của mình. Tuy giọng vẫn còn hơi run, nhưng tôi cũng đã chắc chắn nói ra quyết định của mình với hai người anh trai.

“Em thích anh Asahi, thật sự rất thích anh ấy.”

Sau một hồi dằn co, cuối cùng ba người bọn họ cũng yên vị tiếp tục xem bộ phim kinh dị mà cả ba đã chọn sau khi ăn cơm tối xong.

Anh ba và anh hai mở rộng hai bên sofa thành cái giường ngủ để nằm xem cho dễ. Còn tôi thì trốn trong cái ổ mềm mại của mình tiếp tục chơi R:S.

Asahi thì ngồi bên cạnh tôi, lưng dựa vào thành ghế sofa để xem phim.

Hôm nay là cuối tuần nên trên game khá đông đúc. Đánh PvP chán rồi tôi lại rời đấu trường đi thu thập lại một ít trang bị có dòng chỉ số tốt hơn để thay thế cho trang bị cũ.

Bang hội - Clarke: @RuruRiru em với Shinraj quyết định rồi?

Bang hội - Ruru Riru: anh muốn hỏi chuyện gì?

Bang hội - Clarke: thì chuyện giữa em và Shinraj chứ chuyện gì. Cả hai quyết định công khai rồi hả?

Bang hội - Ruru Riru: trước giờ tụi em có giấu cái gì đâu?

Tôi đổi tư thế nằm trên đùi của Asahi, khó hiểu đọc đi đọc lại mấy dòng ngắn củn trên giao diện trò chuyện của hội đến mấy lần.

“Em có thể mượn điện thoại của anh được không?”

Tôi để điện thoại lên bụng, bàn tay nắm lấy áo sơ mi của anh kéo nhẹ vài cái, đợi đến khi anh nhìn tôi thì mới nói ra mong muốn của bản thân.

Asahi không trả lời, trực tiếp mở khóa màn hình rồi đưa cho tôi, cũng không hỏi tôi mượn để làm gì.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Anh không hỏi em mượn điện thoại anh làm gì sao?” - Tôi kéo nhẹ áo sơ mi của anh, nhỏ giọng hỏi.

“Em muốn làm gì cũng được, anh đều đồng ý.”

Asahi xoa đầu tôi, sau đó lại tiếp tục xem phim. Tôi không nhịn được, sau khi để cả hai cái điện thoại xuống thảm thì liền xoay người dụi mặt vào bụng anh một lúc rồi mới thả ra.

Tôi cầm lại điện thoại của anh vào twitter xem qua một vòng. Cũng không ngoài dự đoán lắm, việc bất ngờ nhất chắc là khi tôi lướt thấy tài khoản của mẹ đăng lại việc này.

Silver Moon (@RiruNoReal) đang trả lời @J.F_Yuki: quý phu nhân có được hình gốc rồi thì có thể rửa thêm cho con một tấm không?

Tôi đăng nhập luôn tài khoản của mình trên điện thoại của anh. Lúc duyệt đăng nhập lại tình cờ nhìn thấy tin nhắn của Bailing trên giao diện trò chuyện của hội.

Bang hội - Bailing: Riru, đã xem twitter chưa?

Bang hội - Ruru Riru: vừa mới xem nè. Quý phu nhân ở nhà cũng thấy rồi, còn đi hỏi cả ảnh gốc nữa.

Tôi trả lời Bailing xong thì đặt điện thoại của mình xuống, cầm lại điện thoại của anh đăng lại tấm ảnh chụp tôi và anh về lại tường nhà mình.

xx - x5 - 2xxx

Silver Moon (@RiruNoReal)

@Shinrajx_1101 anh cao quá đi:"<

南塘花家 (@hokk_yun03)

Hôm nay ra ngoài là quyết định đúng đắn nhất. Vậy mà còn có thể gặp được Shinraj với Riru >//////////<

[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Fan4 đang trả lời: trời ơi, là học sinh cấp ba rồi mà sao ẻm bé tí vậy???

Fan6 đang trả lời: má ơi, cái size này quá sai rồi!!

南塘花家 (@hokk_yun03) đang trả lời: Riru chỉ tầm m65 thôi, Shinraj và Tora cao gần bằng nhau nhưng chắc chắn là hơn m8. Trong nhóm họ còn một người nữa nhưng tôi không biết là ai, cũng đẹp trai cực luôn.

Fan4 đang trả lời @hokk_yun03: nếu đi chung với Riru thì mạnh dạng đoán là bang phó của Unchanged Heart 😃)))

南塘花家 (@hokk_yun03) đang trả lời Fan4: đẹp trai lắm luôn TT-TT

Fan4 đang trả lời @hokk_yun03: nhưng mà Bailing là nữ á chủ thớt ơi (⁠●⁠´⁠⌓⁠`⁠●⁠)

Fan10 đang trả lời: @Shinrajx_1101 chúng ta cạnh tranh công bằng được không?

Fan4 đang trả lời Fan10: ông nhìn chiếc xe bên cạnh hai người họ rồi nói chuyện tiếp nha:v

南塘花家 (@hokk_yun03) đang trả lời: Riru xinh lắm mọi người ơi, trông như búp bê sứ vậy TT//////TT nhưng mà em ấy cũng gầy lắm, cảm giác ẻm mong manh chạm vào là sẽ vỡ ấy.

[Thông báo: 冬喜神社 (@J.F_Yuki) đã trả lời bạn]

Vừa nhìn thấy thông báo nảy lên, tôi liền nhanh tay bấm vào.

冬喜神社 (@J.F_Yuki) đang trả lời @RiruNoReal: cục cưng à, hay hai đứa làm lại một lần nữa rồi mẹ chụp cho?

Ha, mẹ lại bắt đầu rồi.

Silver Moon (@RiruNoReal) đang trả lời @J.F_Yuki: @Shinrajx_1101 mẹ hỏi anh kìa.

Củ khoai bỏng tay này, tốt nhất vẫn nên chuyển đi cho người khác cầm.

Tôi thoát tài khoản của mình, đăng nhập lại tài khoản của anh rồi trả điện thoại về với chủ.

Trên giao diện trò chuyện của hội mọi người đang liên tục nói chuyện không ngừng. Tôi cũng lười xem nên trực tiếp tắt đi kéo nhân vật đi làm nhiệm vụ.

[Thông báo] Thần chủ Dạ Nguyệt - Havoc đánh bại Thần chủ Huyền Cực - Ruru Riru. Nhận 300 điểm thần chủ.

Tôi nhìn thông báo đang chạy trên màn hình, rồi lại nhìn nhân vật của mình đang ngồi trong khu an toàn hồi thể lực mà không thể không thở dài một hơi.

[Thế giới] Ophelia: @Havoc không đánh công khai được mà phải phải đi núp lùm vậy luôn đó hả?

[Thông báo: Night Master mời bạn gia nhập tổ đội]

[Thế giới] Ophelia: nuốt được thì ráng nuốt đi nha, để tí bị đánh thì ráng ngậm cho chặt chứ không nôn ra lại thì nhục lắm.

Tôi để treo lời mời gia nhập đội của anh Midori tự biến mất sau khi hết thời gian. Chuẩn bị tinh thần một lúc, sau đó mới tủi thân giấu mặt vào bụng của anh bắt đầu làm nũng.

“Em buồn ngủ rồi sao?”

Tôi vòng tay qua eo ôm lấy anh, chẳng buồn trả lời. Cũng chẳng biết bản thân đang buồn vì chuyện gì, chỉ là tự nhiên cảm thấy buồn như vậy thôi.

Lòng bàn tay vừa lớn vừa ấm áp của Asahi chậm rãi vỗ về vào tấm lưng của tôi theo nhịp độ rất đều đặn. Mí mắt của tôi cũng nặng dần theo từng động tác của anh.

Tôi cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, không hề phòng bị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui