Mất Trí Nhớ Đừng Quậy



""

Trâu Ba thấy Chung Nghi Bân, nhất thời sắc mặt liền thay đổi, còn không chờ gã kịp nói gì, Chung Nghi Bân đã xông đến, đấm một cú vào con mắt còn lại. 

Làm một ông chú trung niên đã hơn bốn mươi tuổi mà quanh năm lại khuyết thiếu vận động, căn bản sẽ không phải là đối thủ của Chung Nghi Bân trẻ tuổi cường tráng, nên gã đã bị anh đấm cho một phát ngã xuống đất. Hai vệ sĩ của Trâu Ba bị hai vệ sĩ của Chung Nghi Bân quấn lấy, không có cách nào bảo vệ chủ nhân, chỉ chốc lát sau, Trâu Ba đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Mạc Thiểu Dương chỉ ngây ngốc đứng ở bên cạnh Sở Khâm, mọi chuyện thay đổi quá nhanh, cậu vẫn chưa phản ứng kịp.

Nắm đấm như chày sắt nện từng cái từng cái xuống cơ thể, mỗi cú đấm chạm vào thịt phát ra tiếng vang trầm đục, Trâu Ba bị đánh đến trực tiếp gào khóc. Sở Khâm không muốn làm lớn chuyện, cậu tiến tới nắm lấy cánh tay của Chung Nghi Bân: "Kệ đi, kệ đi, làm ầm ĩ lên cũng không dễ nhìn."

Nghe vợ mình nói, Chung Nghi Bân dừng lại một chút, anh đứng dậy, ngẫm lại vẫn còn thấy tức, lại đá thêm một cước: "Sau này còn để tôi thấy ông chạm vào Sở Khâm cái nào nữa, liền chặt móng vuốt của ông!"

Trâu Ba chống đất đứng dậy, tức giận đến mắt đỏ lên: "Chung Nghi Bân, mày dám ra tay với tao!"

"Tôi còn dám ra chân nữa nè!" Chung Nghi Bân nhấc chân lên đạp gã.

Lần này Trâu Ba không dám lớn lối nữa, gã chạy vọt ra sau lưng hai vệ sĩ của mình, vừa đi vừa hăm dọa: "Tụi bây cứ chờ đó."

Bốn phía lại khôi phục về sự yên tĩnh, Mạc Thiểu Dương gãi gãi đầu, cầm lấy cái bọc, lụm đống đồ uống rớt đầy đất trở lại. Rớt bể hai bình, mấy cái khác vẫn còn nguyên. Ngẫm lại hành động vĩ đại khi mình dùng nước uống đập đầu vệ sĩ, cũng không biết khi ấy dũng khí từ đâu tới, lúc này nghĩ lại mà sợ: "Chung tổng, chúng ta đắc tội Trâu Ba như thế, có khi nào gã sẽ trả thù chúng ta không?"

Hỏi nhưng nửa ngày vẫn chưa nhận được câu trả lời, Mạc Thiểu Dương quay đầu nhìn, nhất thời cảm thấy có hơi đau mắt.

Chung Nghi Bân đang ôm lấy Sở Khâm vào lòng, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Có bị thương ở đâu không?"

"Em không sao, ngược lại là anh đó, sao lại kích động như vậy!" Sở Khâm kéo tay anh xem thử, bởi vì đánh người quá dùng sức, đốt ngón tay đều đỏ cả lên.

"Anh không phế gã ta đã rất khắc chế rồi." Chung Nghi Bân lạnh mặt nói, đặt tay lên phần quần jean đang bao lấy cặp mông của Sở Khâm khẽ vuốt ve. Trong giới giải trí có rất nhiều tên khốn kiểu này, có quyền thế nhất chính là Trâu Ba, trước đây thằng cha này vẫn còn chút chừng mực, biết người nào không nên đụng tới. Có lẽ là trong khoảng thời gian này quá đắc ý, không ngờ lại có gan tày trời dám đụng đến Sở Khâm.

Sở Khâm không được tự nhiên giật giật, trong lòng hiểu rõ, nhất định là người này đã thấy Trâu Ba sờ cậu rồi. Bị móng heo sờ một cái, cậu cũng ghê tởm chịu không nổi, nên cứ mặc cho Chung Nghi Bân làm ra loại hành vị "tiêu độc" ấu trĩ này đi.

Mạc Thiểu Dương xoa xoa đôi mắt bị chói đến phát đau của mình, cậu yên lặng xoay người, lấy đồ uống trong bọc ra, sau đó lại chầm chậm nhét trở vào, thẳng đến khi Sở Khâm gọi cậu, lúc này mới vội nhét vào hết rồi đứng dậy đuổi theo.

"Chung tổng, bên phía Trâu Ba..." Chờ Chung Nghi Bân bớt giận chút rồi, Mạc Thiểu Dương mới nhắc tới lời định hỏi ban nãy.

"Cậu không cần phải lo." Nghe cái kiểu nói về giải Kim Lư của gã, Chung Nghi Bân phì cười một tiếng, "Nếu có năng lực lớn như vậy, gã đã sớm đi ngủ với Mộ Thần rồi."

Loại giải thưởng lớn tầm cỡ quốc tế này, giám khảo vô cùng nghiêm khắc và công chính, dù cho Trâu Ba có chút thế lực thì cũng không thể duỗi tay xa như vậy được. Nhiều lắm cũng chỉ là nghe được chút tin nội bộ, có khả năng là Mạc Thiểu Dương đã được giải diễn viên mới xuất sắc nhất rồi, Trâu Ba mới định không làm mà hưởng, nếu như ngủ được sẽ nói đây là công lao của gã.

Mạc Thiểu Dương hiểu rõ, trong lòng có hơi chắc chắn, cậu nói cảm ơn với Chung Nghi Bân và Sở Khâm, phát nước cho nhân viên tại hiện trường xong liền vội vã chạy đi tìm người đại diện thương lượng.

Sở Khâm trầm mặc nghe Chung Nghi Bân nói xong, trong thoáng chốc vẫn không có lên tiếng, cậu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Chung Nghi Bân.

"Sao vậy?" Chung Nghi Bân phát hiện vợ đang nhìn mình, liền cười híp mắt tiến tới, "Có phải là cảm thấy ông xã em đặc biệt đẹp trai không hả?" Nhớ lại tư thế oai hùng mình vừa mới đánh nhau vì Sở Khâm ban nãy, anh cảm thấy mình thiệt sự đẹp ngây người, quả thực chính là thoáng cái đã đốn tim Sở Khâm rồi.

"Anh nhớ ra chuyện trước đây rồi hả?" Sở Khâm khẽ hỏi anh.

Về chi tiết giải thưởng Kim Lư và thế lực của Trâu Ba, chỉ có trước khi mất trí nhớ Chung Nghi Bân mới biết cặn kẽ như vậy.

Chung Nghi Bân khựng lại một chút, khẽ nhíu mày, anh suy nghĩ lại thật cẩn thận: "Đúng thiệt rồi!" Mấy tin tức anh nói ban nãy đều là tự xuất hiện ở trong đầu, anh còn chưa ý thức được, vốn dĩ anh không nhớ mấy thứ này.

Sở Khâm có chút không biết nói gì: "Anh khôi phục trí nhớ, mà chính bản thân mình cũng không biết sao?"

"Cũng không phải, về chuyện trước đây vẫn còn hơi mông lung, bất quá quả thực tin tức trong đầu đã nhiều hơn một chút rồi." Chung Nghi Bân suy nghĩ tỉ mỉ, cười nói. Chủ yếu là, anh không hề có chấp niệm gì với chuyện khôi phục ký ức, vẫn ôm tâm tính cho dù không khôi phục được cũng không sao cả, cho nên anh cũng không quá quan tâm đến chuyện ký ức bị thay đổi.

Sở Khâm thở dài, vươn tay xoa xoa cái đầu bông xù của Chung Nghi Bân. Bởi vì phát hiện tóc ngắn sẽ tinh thần hơn một chút, Chung Nghi Bân cũng không để quả đầu chàng trai ấm áp như trước đây nữa, bất quá cũng không phải đầu đinh luôn, chỉ là cái độ dài sờ vào sẽ có xúc cảm rất tốt, có thể trang điểm, cũng có vẻ vô cùng tinh thần.

Vấn đề ký ức tạm thời bị bỏ qua một bên, Sở Khâm lại bắt đầu bận rộn chuyện lễ trao giải. Trong lúc ở đây, Chung Nghi Bân đã bán bản quyền của 《 Bánh bao chạy mau 》 và 《 Hậu cung Thục phi truyện 》, trên cơ bản đã bàn bạc xong giá cả, đối phương cũng đồng ý thỏa mãn một ít yêu cầu kèm theo của anh, chỉ là có vài chi tiết vẫn chưa định ra được, đoàn nghiệp vụ của Thịnh Thế sẽ xử lý những chuyện tiếp theo.

Làm xong chính sự, Chung Nghi Bân vẫn dính chặt vào bên người Sở Khâm, làm một em trai chạy vặt đầy sung sướng. Một ngày sau khi bị đánh Trâu Ba liền xám xịt trở về đại lục, không tiếp tục quấy rầy Mạc Thiểu Dương nữa. Mạc Thiểu Dương cũng rất vui vẻ, chạy đến hiện trường lăn lộn, nhờ vậy đã quen biết không ít người hữu dụng.

Đến hôm trao giải, Sở Khâm mặc một thân tây trang cao cấp được đặt may riêng, đi chung với A Nguyệt mặc bộ lễ phục ngắn ở đứng trước tường ký tên, mỉm cười chào đón ngôi sao bước trên thảm đỏ.

Thứ tự bước đi trên thảm đỏ được sắp xếp dựa theo độ nổi tiếng, càng nổi tiếng vị trí càng cao.

Mộ Thần cũng tới, tự nhiên là anh được xếp ở vị trí trước rồi, lần này có một bộ phim thương nghiệp được đề cử, bất quá cơ hội đoạt giải không cao lắm, anh chỉ đến để tham gia náo nhiệt thôi. Mộ Sa là khách mời trao giải, cũng được bước trên tham đỏ, bạn trai đi cùng tự nhiên vẫn là đệ đệ của mình rồi.

Mặc một chiếc váy dài đính đầy kim cương, phần đuôi được chạm lông công, Mộ Sa đứng trên thảm đỏ tựa như một chú chim công đứng bên bờ sông đỏ, đẹp đến mức khiến cho người khác phải nhìn chăm chú. Mộ Thần đỡ cô, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm vừa phải, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Lúc đi lên bậc thang, tấm ván đã được nới rộng ra không mang đến trở ngại cho đôi giày cao gót 13cm, cô bước lên bục rất thuận lợi, ký tên xong liền đi tới bên cạnh Sở Khâm và A Nguyệt nhận phỏng vấn.

"Hôm nay nữ thần Mộ Sa xinh đẹp động lòng người như vậy, đứng ở chỗ này càng làm bật lên sự xấu xí của em!" A Nguyệt đưa micro cho hai người, oán giận nửa thật nửa giả.

"Vốn em đã rất đẹp rồi, nếu còn mặc thêm váy dài nữa, mọi người sẽ quên mất em đang nói gì luôn đó." Mộ Sa trả lời không nhanh không chậm, khen tặng vừa đúng.

"Hai vị chọn nhau làm người bước trên thảm đỏ cùng, khiến những người hi vọng tiếp cận nam thần nữ thần tiếc nuối biết bao nhiêu nha." Sở Khâm tiếp lời trêu ghẹo.

"Không có biện pháp, gia giáo nghiêm." Mộ Thần nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, phóng viên phía dưới cũng cười theo. Anh nói "gia giáo nghiêm" thật sự đúng là nghĩa trên mặt chữ, dù sao Mộ Sa cũng là chị ruột của anh.

Bàn tiếp vài câu về phim ảnh, Sở Khâm liền để hai người đi. Thời gian đi thảm đỏ nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng chia đều cho mỗi ngôi sao cũng có hạn. Đi ở sau Mộ Thần là Giang Hoài – người có hi vọng đoạt được giải ảnh đế kỳ này nhất, nắm chắc thời gian Giang Hoài lên bục, Sở Khâm liền nhắc nhở A Nguyệt dừng chủ đề.

"Lần này 《 Người Mục Dương 》 có vài hạng mục được đề cử, anh cũng được đề cử vai nam chính xuất sắc nhất, không biết tâm tình của anh thế nào?" Sở Khâm không hỏi mấy loại vấn đề thông thường như "Cảm thấy mình có thể đoạt giải hay không", mà cậu chỉ hỏi thăm tâm tình của Giang Hoài.

Vấn đề như vậy khiến cho người khác thấy rất thoải mái, nụ cười trên mặt Giang Hoài không khỏi chân thành vài phần: "Không thể không nói, rất cao hứng, có thể được đề cử là sự khẳng định cho đoàn phim của chúng tôi, khi quay bộ phim này thực sự mọi người đã bỏ ra rất nhiều cố gắng."

"Đã nhìn ra, đều bị nắng ăn đen hết rồi." A Nguyệt nhìn gương mặt đen sì của Giang Hoài.

"Trác Lâm là một cô gái còn trẻ như vậy, theo bọn họ lăn lộn trên thảo nguyên, đã chịu không ít khổ rồi đi?" Sở Khâm nhìn về phía bạn gái của Giang Hoài, cũng là nữ chính của bộ phim này – Trác Lâm.

Trác Lâm là một diễn viên mới, bởi vì đặc biệt phù hợp với hình tượng giản dị của nữ chính nên đã được đạo diễn chọn, lần đầu tiên đi trên thảm đỏ lớn như vậy, cô cảm thấy có chút khẩn trương. Vốn tưởng rằng MC sẽ không để ý tới cô, không nghĩ tới Sở Khâm cũng sẽ chiếu cố đến mình, cô có hơi thụ sủng nhược kinh.

"À, cũng tạm, đoàn phim rất quan tâm đến tôi, cố gắng không để tôi lăn lộn trong bùn lầy." Bởi vì khẩn trương nên Trác Lâm nói rất nhanh, nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Sở Khâm, kỳ lạ là nó có thể khiến cô bình tĩnh trở lại, cô ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Kết thúc màn ảnh của hai người, Trác Lâm liền tiến vào cùng với Giang Hoài.

"Ban nãy khẩn trương quá à." Bởi vì đã đóng phim chung mấy tháng, Trác Lâm và Giang Hoài khá là thân thiết, cô liền nhỏ giọng nói một câu.

Bề ngoài của Giang Hoài không quá bắt mắt, nhưng diễn xuất lại siêu việt, nên anh cũng rất có địa vị trong giới giải trí, ngược lại anh không hề tự mãn, nghe Trác Lâm nói như vậy, anh cười cười nói: "Nơi có Sở Khâm, căn bản không cần khẩn trương." Tên kia từ trước đến nay rất có chừng mực, mặc kệ người già hay người trẻ, chỉ cần không đắc tội với cậu ấy, chắc chắn sẽ không đưa ra vấn đề quá khó trả lời, cho dù nhất thời khẩn trương nói không ra lời, Sở Khâm cũng có thể hỗ trợ để mọi chuyện trôi qua một cách thuận lợi.

"Dạ dạ, Khâm ca tốt quá." Trác Lâm gật đầu, vốn tưởng rằng làm một diễn viên mới, căn bản là MC sẽ coi thường không thèm phản ứng tới cô, không nghĩ tới Sở Khâm lại có thể nói chuyện với mình tự nhiên như vậy, hơn nữa còn cố ý nhắc đến tên của cô để cho truyền thông nhớ kỹ.

Đương nhiên, cũng không phải tâm tình của tất cả mọi người đều sung sướng, chẳng hạn như Hác Thiến đi ở đằng sau.

Hác Thiến là người được đề cử cho giải diễn viên nữ xuất sắc nhất kỳ này, vốn định đi thảm đỏ cùng Giang Hoài, nhưng Giang Hoài nói muốn chiếu cố hậu bối nên đã đi cùng nữ chính trong đoàn phim của mình, khiến cô cảm thấy có hơi mất hứng. Lúc đi tới bậc thang, cô liền ngoài ý muốn vấp một cái, lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Sở Khâm bước vội về phía trước, đỡ lấy Hác Thiến: "Ây da, Thiến Thiến nè, đã hết Tết rồi, không cần khách khí vậy đâu."

Hác Thiến vốn bị dọa đến sắc mặt có chút không tốt, vừa nghe Sở Khâm nói như vậy lại không nhịn được cười, cô đẩy Sở Khâm một cái: "Tới địa ngục đi, muốn hành lễ cũng là chú hành lễ với chị."

Vốn cảm giác bất mãn đã được hòa tan không ít, Sở Khâm lại nói xoay quanh về cô, cuối cùng cũng không khiến cô mất mặt.

Nhân viên hiện trường lại lau mồ hôi một cái, may là lúc đó Sở Khâm đã kêu sửa bậc thang lại, đã sửa rồi mà còn bị vấp, nếu không sửa, hôm nay liền có náo nhiệt rồi.

Kết thúc đi thảm đỏ, Sở Khâm liền ngựa không ngừng vó chuyển tới sân khấu bên trong, chờ mở màn lễ trao giải.

Bởi vì đã bận rộn suốt một buổi chiều nên không có thời gian ăn uống gì cả, nhưng không ăn cơm còn phải đứng cả đêm, nhất định sẽ không có sức. Sở Khâm vội ăn hai cái cơm nắm ở phía sau sân khấu, vừa nhai vừa thay quần áo.

Lúc này không thể uống nước đường, nếu không sẽ làm âm thanh bị nhựa, chỉ có thể uống chút nước trắng thôi. Hầu Xuyên rót cho cậu một ly nước đặt ở bên ngoài, sau đó vội vã đi đổi giày cho Sở Khâm. Ly nước kia lẳng lặng nằm ở trên bàn, người đến người đi, có một cánh tay xẹt qua phía trên, một nắm bột phấn nhanh chóng hòa tan ở trong nước, biến mất không còn bóng dáng.

Sở Khâm thay quần áo xong đi ra, nhìn nước trên bàn, khẽ nhíu mày. Nhiều năm nay đã thành thói quen, cậu sẽ không uống thứ đã rời khỏi tầm mắt của mình, cậu cầm lấy ly nước kia, tiện tay đổ đi, chuẩn bị rót một ly khác.

"Anh có đem đồ ăn tới, em nhanh ăn vài miếng đi." Không biết thế nào mà Chung Nghi Bân lại nhảy ra hậu trường, trong tay cầm một ly nước nóng và một phần sandwich.

Sở Khâm nhận nước trong tay Chung Nghi Bân, thấy là đồ uống không có thêm đường, cậu liền uống vài hớp, nhưng lại không ăn sandwich: "Em sắp phải lên sân khấu rồi, không ăn đâu, anh cũng đi ra ngồi đi, một lát sẽ có máy quay quay anh đó."

Chung Nghi Bân gật đầu, cất sandwich lại, chờ đến lúc kết thúc sẽ đưa cho cậu ăn.

Đèn bật lên, buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu, thanh âm trong trẻo dễ nghe của Sở Khâm vang vọng khắp toàn trường. Đây là buổi lễ lớn của cả Châu Á, có thể dẫn chương trình tại đây là vinh dự cực cao của MC, là lời khẳng định đối với sự nghiệp MC, cũng là sự khẳng định cho địa vị không thể rung chuyển trong giới giải trí trong nước của người đó.

Trong hậu trường, hai người vạm vỡ đè cái người vừa mới rắc bột phấn vào trong nước xuống dưới đất, gởi tin cho ông chủ nhà mình.

Chung Nghi Bân rũ mắt nhìn thoáng qua di động, mặt không thay đổi cất vào, tiếp tục cầm phần sandwich, nhìn Sở Khâm đang phát ra hào quang rực rỡ trên sân khâu, anh khẽ cười. Thời khắc như vậy, không ai có thể phá hư được cả.

==========================================

Tiểu kịch trường

Khâm Khâm: Hình như Nhị Bính đã trở nên mạnh mẽ rồi nha

Nhị Bính: Đương nhiên ╭(╯^╰)╮

Khâm Khâm: Là tại khôi phục trí nhớ hả?

Nhị Bính: Tại uống thuốc tăng lực Chim Vàng ý

Khâm Khâm: Đó là cái gì?

Nhị Bính: Thuốc tăng lực Chim Vàng, tăng lực kéo dài, khiến cho nam nhân trở nên cường hãn, bảo vệ tôn nghiêm trước mặt bà xã

Khâm Khâm: ...

-------------------------------------------------------------------

Cơm nắm

""

Sandwich

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui