Mất Trí Nhớ



Tối nay cực hình vừa dừng, Long vương đã ngất xỉu trên hình đài. Thân thể chỉ còn trơ da dẻ xương cốt dần dần khôi phục hình dáng con người bình thường, chờ nỗi khổ rút gân lột da mới trong ngày mai.

Y nhớ đến con trai mình, nhớ đến bé rồng con nguyên thân mới được tí tẹo, là một đứa trẻ ngây thơ mềm mại đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Một con rồng nhỏ ngần ấy, sao có thể chịu được nỗi khổ như vậy.

Một đứa trẻ ngây thơ đến thế, sao có thể vì một người cha không hợp cách như y mà phải nhập vào súc sinh đạo cơ chứ.

Nhưng y lại không làm được gì cả.

Ý trời uy nghiêm, ép  y hít thở không thông.

Long vương bật cười, móng vuốt sắc nhọn của y bị bẻ gãy trên hình đài. Y cười ứa nước mắt vì những ý nghĩ ngông cuồng trước đây của mình.

Một luồng tiên khí cao cao tại thượng bay đến từ đằng xa.

Long vương loạng choạng cố gượng dậy nửa thân trên, đuôi rồng rơi vào trong Trảm Yêu Trì khiến ao tóe nước. Y cười nhẹ, nỉ non: “Bệ hạ, người lại thấy ta có ích lợi gì rồi hả?”

Thiên đế không đáp.

Long vương ngẩng khuôn mặt đẫm máu lên nhìn về vị thần mà y không dám yêu nữa, thế nhưng vừa nhìn đã rùng mình.

Rõ ràng là một gương mặt thần tiên, đến góc áo cũng hiện lên tiên khí thanh tao không một hạt bụi, thế nhưng đôi mắt đang nhìn y lại đỏ đậm dày đặc ma khí.

Long vương chỉ nhìn chốc lát, sau đó bật cười ha hả: “Nhập ma… Quân chủ tam giới… Ha ha ha ha… Đệ tử đắc ý của lão tổ Hồng Quân… Ấy vậy mà lại nhập ma… Bệ hạ… Đạo mà ngươi tu là vô tình… Là vô tình đạo đấy… Ha ha ha ha ha ha…”

Thiên đế bước từng bước đến hình đài, sau đó ôm thân thể mềm nhũn vô lực sau khi chịu cực hình của Long vương vào ngực, bàn tay ấm áp trượt xuống men theo vòng eo, xoa nắn đuôi rồng lấp lánh ánh trăng kia một cách kiều diễm mà có phần hung ác.

Long vương đau đớn cắn một cái lên tay Thiên đế.

Thiên đế vận công chưởng một cái, Long vương bị chấn động đến mức máu tươi đầy miệng, chỉ đành buông ra.

Long vương nở nụ cười khàn khàn, hỏi: “Ngươi muốn gì thế… Bệ hạ… Bệ hạ… Ngài đã đứng đầu tam giới, còn muốn gì đây…”

Tơ máu hỗn loạn và thanh tỉnh đang giao chiến trong mắt Thiên đế. Chính hắn cũng không phân định được rốt cuộc lúc này mình đã nhập ma phát cuồng hay vẫn đang tỉnh táo, hoặc đang bị dục niệm làm cho đổ vỡ.

Hắn nói: “Trẫm, muốn ngươi.”

Long vương đã không còn sức nữa, cơn đau nhức rút gân lột da vẫn còn sót lại ở mỗi một chiếc vảy rồng. Y nhắm mắt lại: “Vậy thì… Tùy ngươi đi.”

Nước trong Trảm Yêu Trì gợn sóng liên tục vì bị đuôi rồng vùng vẫy đau đớn đập vào. Một tiên một yêu, một người một rồng đang quấn riết dây dưa trên hình đài lạnh như băng.

"UnRXSzlkeXJJNU94UDdzYUNiN2RYd0p5c0pYSXRaQ1RUa2cwUTg4VDAxK0hNc3FDUUlBNTJBPT0"

Trên tấm bia có khắc tiên quy thiên đạo, bốn phương là tượng đá Tam Thanh Hồng Quân.

Trên hình đài nơi Cửu trọng thiên uy nghi nghiêm ngặt, tiên nhập ma, yêu chịu hình, đang buông thả giao hợp cầu hoan.

Long tính bản dâm.

Cái đuôi dài lạnh lẽo của Long vương đang đập đập vào ao, y vật lộn đấu tranh giữa thống khổ và vui thích, chỉ biết nghẹn ngào lẩm bẩm: “Bệ hạ… Con trai ta vô tội… Nó vẫn còn nhỏ… Xin bệ hạ….”

Thiên đế bực mình, bèn ngậm kín lấy đôi môi mỏng kia hôn thật sâu: “Trẫm không muốn nghe.”

Người dưới thân lại phát ra tiếng kêu đau đớn.

Một đêm qua đi, đuôi Long vương vô lực rơi xuống ao, mái tóc dài xốc xếch rối tung, gương mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi mỏng là bị gặm cắn đỏ tươi.

Ma khí trong mắt Thiên đế dần tản đi, hắn siết chặt nắm đấm, thanh tỉnh lại trong mùi máu tanh ngai ngái nơi cổ họng.

Đêm qua… Đêm qua… Hắn đã nhập ma ư?

Long vương chậm rãi mở đôi mắt xanh thẳm, y hoảng hốt nhìn về phía người bên cạnh: “Bệ hạ… Đã tận hứng chứ…”

Thiên đế siết tay thật chặt, hắn phải dùng hết toàn lực mới chống lại tâm ma cuồn cuộn.

Long vương thu đuôi lại quỳ gối trên hình đài: “Bệ hạ… Nếu như đã thỏa mãn, vậy thì xin… Buông tha cho con trai ta…”

___________

Kiếm khắp weibo với cả lofter mà không có ảnh nào vẽ cảnh hai anh đang ịch ịch nhau đèm đẹp một tí cả huhu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui