Nó hoàn toàn không khóa, đẩy tới là được.Chiếc ghế sắt dành cho tù nhân được đặt giữa khoảng đất trống.
Tổng cộng cách năm sáu bước, Winley lại đi lại vừa thống khổ vừa khó chịu, nàng nhớ tới chuyện cổ tích nàng tiêng tiên cá mà nàng đã đọc khi còn nhỏ, tiểu công chúa không được yêu thương đã nhẫn nhịn chịu đau đớn đao bị dao cắt để tiến tới gần người mình yêu.
Khi đó nàng ôm hầu gái khóc, nói nàng tiên cá thật đáng thương, không chiếm được tình yêu của hoàng tử.Bây giờ nàng không khá khẩm hơn bao nhiêu so với nàng tiên cá.Winley đi đến trước mặt Laninchet, chân mềm nhũn, khuỵu xuống đất.
Đầu gối bị va đau đớn.“Ta...!Ta giúp chàng cởi trói...”Cả hai tay của Laninchet đều bị còng sắt xích vào tay vịn ghế.
Winley sờ soạng hồi lâu, chỉ tìm được hai lỗ khóa, nhưng nàng không có chìa khóa.
Trong quá trình di chuyển, núm vú sưng lên trầy da cọ tới cọ lui vào chân của đối phương.Cảm giác ấm áp và mềm mại chỉ thoáng qua.Laninchet dùng sức giữ tay vịn, móng tay phiếm màu xanh trắng.
Hắn nhìn nữ nhân trần trụi quỳ gối trước mặt, một mùi quen thuộc nào đó lan tỏa trong không khí.——Đó là mùi tinh dịch của Stlere.Kẻ thù không đội trời chung của hắn, thái tử của nước láng giềng Seragon, được dân chúng tôn sùng là kẻ điên hùng sư của đế quốc—— đã bắn tinh dịch bẩn thỉu vào cơ thể của Winley, đắc ý tuyên bố chiến thắng.Winley nhận thấy phản ứng của hắn.Rõ ràng đầu óc hỗn loạn một mảnh, cơ thể không chỗ nào không đau, nhưng nàng vẫn liếc mắt nhìn thấy móng tay trắng bệch của Laninchet.Suy nghĩ của nàng đông cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó nàng ý thức được, vừa rồi Stlere đã nhét thứ gì đó vào cơ thể mình.Bàn tay của Winley hơi run rẩy.Nàng vươn về phía miệng hoa của mình, hai ngón tay mò mẫm tìm được lối vào ướt dính, cắn răng từ từ rãi cắm vào.
Thứ đó bị nhét sâu đến nỗi nàng phải dang rộng hai chân ra để ngón tay tiếp tục đưa vào thăm dò bên trong.Cùng với động tác của nàng, tinh dịch còn sót lại trong đường đi chảy ra ngoài, một vũng nhỏ vết ướt nhanh chóng đọng lại trên mặt đất..