Vậy nên hắn không chờ nổi tới gặp nàng.Winley nhìn về phía Simon.
Thị vệ bên cạnh nàng, tựa hồ luôn muốn lại gần nàng hơn, lại gần hơn một chút.
Nàng không hiểu nguồn gốc của sự phụ thuộc, cũng không chắc chắn liệu hắn có thực sự trung thành hay không.Dù sao hắn thật sự là quá trầm mặc, đôi mắt đỏ tươi lại chưa từng lộ ra tình cảm của nhân loại.
Winley đôi khi có thể sinh ra ảo giác, như thể nàng không phải là chủ nhân, mà là một tài sản quan trọng trong lĩnh vực tư nhân của Simon.Hắn ỷ lại vào nàng, nhớ mong nàng, không muốn chia sẻ với bất cứ ai, thậm chí còn từng nhe răng với bóng lưng của Laninchet.“Được rồi, ngươi đã gặp ta rồi đấy.” Winley nhíu mày, nàng đổ mồ hôi, váy ngủ dính vào người rất không thoải mái.
Giữa hai chân cũng dính dính, không biết sao lại thế này.
“Đi ra ngoài trước đi, ta muốn tắm.”Simon theo bản năng siết chặt ngón tay, nắm chặt khăn sạch thành một khối nhăn nhúm.
Hắn kính cẩn cáo lui, lúc đứng dậy ánh mắt xẹt qua ngực Winley, hô hấp giống như bị lửa đốt, trong cổ họng bất giác phát ra tiếng ùng ục yếu ớt.Wenley đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải taffeta mỏng.
Từ trước đến nay nàng luôn tuân theo yêu cầu của mẹ, sống rụt rè và cổ hủ, cho nên chiếc váy này vừa rộng vừa bình thường, dài đến mắt cá chân.Nhưng tư thế nằm nghiêng làm cho cổ áo lộ ra khoảng trống, đến nỗi Simon có thể nhìn thấy núm vú đang ngoan ngoãn ngủ say bên trong.Hắn mất nửa giây, mới xoay người, hàm răng bén nhọn trong khoang miệng hơi chấn động, khát vọng cắn vật nhỏ sinh đẹp đáng yêu, ngọt ngào như anh đào kia.Loại dục vọng ti tiện này len lỏi khắp tứ chi, lại bị hắn hung hăng áp chế xuống.
Simon vội vàng rời khỏi phòng ngủ của thiếu nữ, đi xuyên qua hành lang trải thảm dài, chạy một mạch đến khu vườn không người, mới dám khom lưng ôm lấy cơ thể nóng rực, mắng mình một câu đê tiện.“Xin thứ lỗi, xin tha thứ cho thần...”Giọng hắn tẩm đầy thống khổ, đôi mắt đỏ tươi gần như chảy máu..