Mất Trinh


Giọng Simon khàn khàn trầm thấp, giọng điệu xen lẫn niềm khao khát thầm kín và không muốn xa rời.“Tiểu thư…”“Tiểu thư Winley…”Hắn không thể nhìn vào đôi chân trần trụi và độ cong đáng yêu đang phập phồng trước ngực của nàng, đành phải dừng lại trên mặt nàng.

Sự ấm áp của hoa viên tường vi trắng dường như đã trở thành một giấc mơ, tất cả những trải nghiệm ngọt ngào đều là sự tưởng tượng của chính hắn.

Nhưng hắn lại nhớ nàng rất nhiều.Nhớ giọng điệu tò mò ác ý, đôi chân trắng nõn mềm mại, giữa hai chân ướt át lại nhút nhát của nàng.


Nhớ đến dáng vẻ nàng thét chói tai rơi lệ, hai tay chà đạp lên cơ thể hắn.Hắn nhớ nàng.Càng đau đớn hơn vì nàng.Tiểu thư Winley chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình với bất kỳ ai.

Chịu ấm ức hoặc gặp phải phiền toái cũng luôn muốn tự mình giải quyết.

Cho dù đêm qua Simon từng cùng da kề da với nàng, hiện tại cũng chỉ có thể nửa quỳ nửa ngồi nằm ở trước ghế dựa, làm một vật bài trí có độ ấm.Winley không biết suy nghĩ của Simon.Nàng vừa xuất thần, vừa đùa giỡn với mái tóc của hắn.


Ngón tay trượt xuống theo da đầu nhạy cảm, nắm lấy vành tai nóng bỏng.

Xoa nắn sụn đàn hồi vài cái, sau đó lại vuốt ve đường hàm góc cạnh rõ ràng của thú nhân.Phu nhân Carter không cho phép con gái mình nuôi bất kỳ đồ chơi nào, ngay cả một con chim sẻ.Mà Winley rất thích con mèo rừng ngày nào cũng đi tuần tra trong vườn, mặc dù con mèo rừng ấy lúc nào cũng ngạo mạn tao nhã, trên người luôn mang theo mùi nước hoa của tình nhân Công tước.

Nàng cũng thích chó, chẳng hạn như sói tuyết, cáo lông, con chó hung dữ chưa thuần hóa nhưng luôn trung thành.Mà bây giờ Simon giống như thú cưng của nàng.Một con chó to xác có hơi phiền toái, cũng không làm nũng nhiều lắm.Winley không chú ý đến tiếng gọi của Simon.

Nhưng khi nàng cào vào cổ họng đang run rẩy của hắn, nàng cảm nhận được hơi thở nóng rát trên mu bàn tay mình.“Làm sao mà…”Nàng nhìn xuống dưới, nhìn thấy cái thứ phồng cao dưới háng Simon..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận