Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

"Ra đi." Âm thanh trầm thấp vang lên, Thanh Thủy Ngự Thần híp mắt lại nhìn chằm chằm vào chỗ tối ở ban công sau cửa sổ sát đất.

Một bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa sổ bước vào phòng, một người con trai có gương mặt thanh tú như trẻ con, miệng nở nụ cười, tóc mái hơi xoăn che lấp trán.

"Sao cậu phát hiện ra tớ? Tớ còn tưởng tớ đã ẩn mình rất tốt." Không thèm quan tâm đến vẻ u ám của người trước mặt, anh tự động ngồi lên ghế salon, cười hỏi.

"Hơi thở của cậu." Thanh Thủy Ngự Thần liếc Cao Cung Dương Nhất đang ngồi trên ghế salon, lạnh nhạt nói.

"Hơi thở?" Nói như không, lấy hai tay ôm gáy theo thói quen, Cao Cung Dương Nhất tò mò mở miệng hỏi: "Cô gái vừa chạy ra là ai vậy?" Lần đầu tiên thấy có cô gái dám đánh Ngự Thần khiến anh rất muốn biết đó là ai.

"Cậu thấy rồi hả?" Âm thanh lạnh nhạt dường như có chút chua xót mà người khác khó phát hiện ra, không thể phủ nhận, trong lòng anh không muốn có người con trai khác để ý tới mèo hoang nhỏ của mình.

"Dĩ nhiên -- là đã nhìn thấy." Anh cũng không bị mù, đứng sau cửa sổ, cộng thêm cửa sổ thủy tinh cực kì trong suốt, có thể nói là anh nhìn thấy từ đầu đến đuôi rồi. Không ngờ, Ngự Thần luôn không có hứng thú với phụ nữ lại có thể tán tỉnh con gái, làm anh suýt nữa ngã từ trên ban công xuống. A...! Anh buồn cười quá, vậy mà có cô gái không bị vẻ đẹp tuyệt mĩ của Ngự Thần hấp dẫn, còn đánh chửi cậu ta nữa.

"Nhìn bộ dạng của cậu, hình như là rất thích cô ấy." Anh hứng thú nói.

"Không phải hình như, chính xác là tôi yêu cô ấy." Đây là sự thật, anh cũng không kiêng dè nói với người khác anh yêu cô.

"Cậu -- yêu cô ấy?!" Không nghe lầm chứ, Cao Cung Dương Nhất đang ngồi trên ghế sofa bỗng nhảy dựng lên, hét chói tai. Sau khi vỡ giọng năm 14 tuổi, anh rất ít khi hét to như vậy.

Yêu, cái từ dường như không thể có quan hệ với người đàn ông lạnh lùng vô tình như Satan này, vậy mà lại từ trong miệng của anh ta nói ra.

"Cậu thật sự yêu cô ấy?" Anh còn nghĩ rằng Ngự Thần chỉ chơi đùa thôi, chẳng nhẽ sau một thời gian ngắn, Ngự Thần đã bắt đầu có tình cảm của con người? Với tư cách là người thừa kế tập đoàn Cao Cung - một trong ba tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, anh và Ngự Thần cùng nhau lớn lên từ bé, bọn anh là bạn bè, cũng là đối thủ cạnh tranh. Anh đã thấy anh ta lạnh lẽo vô tình quá nhiều lần, đối với người khác, Ngự Thần luôn không thể hiện nhiều cảm xúc. Trong thế giới của anh ta, chỉ có một mình anh ta, không có ai có thể bước vào thế giới của anh ta, và anh ta cũng sẽ không bước vào thế giới của người khác.

"Bởi vì cô ấy có đôi mắt tỏa sáng." Đó cũng là lí do anh yêu cô, đôi mắt cô giống như mặt trời, hấp dẫn anh đứng lại.

Tỏa sáng? Chưa bao giờ anh nghe Ngự Thần đánh giá một cô gái như vậy, tính từ này khiến người khác phải liên tưởng! Bởi vì tỏa sáng, nên mới yêu.

"Cậu yêu cô ấy, vậy Mỹ Huệ phải làm sao bây giờ?" Vẻ mặt nghiêm túc thay thế cho nét tươi cười đáng yêu như em bé, Cao Cung Dương Nhất nghiêm túc hỏi.

Cao Cung Mỹ Huệ -- em gái của anh, cũng là cô gái đã yêu Ngự Thần mười hai năm. Là anh trai, không thể không đứng ở lập trường của em gái để hỏi thằng bạn thân.

"Mỹ Huệ? Cô ấy thì liên quan gì đến tôi?" Đôi mắt tà mị nháy một cái, Thanh Thủy Ngự Thần vô tình nhún vai.

"Chẳng lẽ cậu không biết nó rất thích cậu sao?"

"Vậy thì sao?" Anh không quan tâm nói, khóe môi nở một nụ cười tà ác, "Chẳng lẽ có người yêu tôi, tôi nhất định phải yêu lại cô ấy sao?" Không có quy định như thế, anh cũng không cần quan tâm đến tâm trạng của người khác. Anh không để ý có bao nhiêu người yêu anh, cũng không để ý đến việc bóp nát trái tim của một người. Niềm vui của anh chính là bóp nát những trái tim đó. Đã có dũng khí yêu anh, nên biết kết quả sẽ là tan nát cõi lòng.

Khẽ thở dài một hơi, ánh mắt Cao Cung Dương Nhất phức tạp nhìn Thanh Thủy Ngự Thần, Mỹ Huệ yêu Ngự Thần thật bất hạnh, dù có yêu sâu nặng hơn, cũng sẽ không có lời hồi đáp.

"Mấy ngày nữa, Mỹ Huệ muốn tới học ở Đại học G." Lần này anh đến đây chỉ muốn báo chuyện này, vì Ngự Thần, em ấy đã cố gắng xin trường học cơ hội đến Đại học G, cũng là để cho Ngự Thần biết Mỹ Huệ là thật tâm yêu cậu ấy.

"Cô ấy muốn tới đây?"

"Đúng." Mục đích rõ ràng là bởi vì người đàn ông trước mặt này quá đẹp trai, "Đồng thời, tôi cũng vào Đại học G học với Mỹ Huệ." Không yên tâm về em gái, nên anh cố gắng thuyết phục cha mẹ để đến học ở Đại học G.

"Cậu với Mỹ Huệ cùng vào Đại học G?" Thanh Thủy Ngự Thần nghiền ngẫm mà gõ gõ ngón tay thon dài.

"Đúng, cho nên nếu cậu thật sự rất yêu cô gái vừa chạy ra kia, nên gọi điện cho Mỹ Huệ, ngăn cản nó đến đây. Nếu không -- đối với cả Mỹ Huệ lẫn cô gái kia đều không tốt." Nếu Mỹ Huệ biết Ngự Thần đã có người yêu, sẽ có cảm xúc gì, sẽ làm gì, không cần suy nghĩ cũng đoán được.

"Tại sao phải ngăn cản?" Trên mặt xuất hiện nụ cười tà ác như săn được thú, "Mỹ Huệ muốn đến, rất tốt." Nếu có người muốn vui đùa ở nơi anh sống, anh không có lý do gì để từ chối, không phải sao?

Gió thu ấm áp ngoài cửa sổ thổi nhẹ vào người, lại làm cho Cao Cung Nhất Dương cảm thấy lạnh....

※ ※ ※

Ai, sao cô lại xấu hổ trước mặt Thanh Thủy Ngự Thần chứ? Lăng Hảo Hảo chống cằm ngồi trên ghế trong câu lạc bộ truyền thông không một bóng người, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, cố gắng tự hỏi vấn đề này.

Xấu hổ, cảm giác này đã sớm xa lạ với cô từ tám trăm năm trước, hôm qua lại quay về với cô. Trai đẹp không phải cô chưa từng thấy, anh trai và Tư Hiên Dật đều là trai đẹp khó tìm, hơn nữa, nhìn lại mấy người đàn ông lười muốn chết kia ở câu lạc bộ truyền thông, tùy tiện chọn một người cũng là mặt hàng tốt trong mắt con gái. Từng gặp rất nhiều "trai đẹp", vậy mà cô lại bị khuôn mặt đẹp trai của anh mê hoặc, thật sự là tình huống hiếm thấy.

Lí do rời đi, động tác mập mờ của họ Thanh Thủy kia là lí do lớn nhất, nhưng thứ khiến cô để ý lại là cô không chán ghét hành động của anh, nghiêm túc mà nói chỉ là ngượng ngùng thôi.

Trời ơi, chẳng nhẽ lại như cô nghĩ, cô lại thích ác ma Thanh Thủy Ngự Thần có khả năng làm cô tức chết kia! Lúc không thích anh, đã bị anh làm tức đến hộc máu, nếu bây giờ thích anh, ở bên cạnh anh lâu, cô sẽ hộc máu mà bỏ mạng sao?

Kẹt!

Cửa câu lạc bộ truyền thông bị đẩy ra, tiếng mở cửa đã cắt đứt suy nghĩ của Lăng Hảo Hảo, một cô gái trắng nõn như búp bê chậm rãi tiến vào, bề ngoài hiền lành, ngũ quan cân xứng cùng dáng người hoàn hảo, điều khiến cho người vốn là con gái như Lăng Hảo Hảo cảm thấy không công bằng chính là, đứng trước mặt cô ấy, cô hoàn toàn giống một người đàn ông.

"Xin hỏi, Lăng Hảo Hảo có ở đây không?" Mỹ nữ chậm rãi mở miệng, âm thanh êm tai như gió xuân thổi qua cành liễu, làm cho người nghe dễ nghiện, tiếc nuối duy nhất là tiếng phổ thông của mỹ nữ không chuẩn lắm, nghe là lạ.

"Cậu tìm Lăng Hảo Hảo sao?" Lăng Hảo Hảo đứng dậy, đi tới hỏi. Kỳ lạ, cô không nhớ mình may mắn được làm quen với mỹ nữ này lúc nào.

"Đúng vậy." Cao Cung Mỹ Huệ khẳng định nói. Cô muốn nhìn xem đối tượng hẹn hò với Ngự Thần trong truyền thuyết rốt cuộc đẹp như thế nào, đẹp đến mức có thể khiến cho Ngự Thần phá vỡ quy tắc trước nay chưa bao giờ qua lại với phụ nữ.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn yêu Ngự Thần, mặc dù anh không cho cô lời hứa hẹn hay câu trả lời, nhưng cô vẫn nghĩ rằng anh không yêu cô, cũng sẽ không yêu những cô gái khác, cô không chiếm được tình yêu của anh, nhưng có thể độc chiếm người anh, chỉ cần cô vẫn bên cạnh anh, một ngày nào đó, anh sẽ là của cô, cô có thể dựa vào người đàn ông này.

Nhưng không ngờ vừa xuống máy bay, vừa tới trường, chợt nghe thấy tin Ngự Thần hẹn hò cùng cô gái khác, làm cho cô còn chưa đến phòng hiệu trưởng đã đi đến câu lạc bộ truyền thông tìm bạn gái trong truyền thuyết của Ngự Thần.

"Cô ấy không có ở đây sao?" Cô nhìn xung quanh câu lạc bộ truyền thông một vòng, hỏi cô gái cao như người mẫu trước mặt.

"Ách, cái đó, cô --" vừa muốn nói chuyện, lại bị đối phương cắt lời.

"Cậu ở câu lạc bộ truyền thông, vậy cậu biết Lăng Hảo Hảo đúng không?" Không đợi đối phương nói hết lời, Cao Cung Mỹ Huệ hỏi thẳng.

"Dĩ nhiên biết, tôi......" Nếu cô không biết "Lăng Hảo Hảo", thì trên thế giới còn ai biết nữa.

"Vậy cô ta là người như thế nào?" Cô vội vàng hỏi. Đây là vấn đề cô quan tâm nhất.

Lăng Hảo Hảo nhìn mỹ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu: "Người như thế nào?" Vấn đề thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên có người hỏi vấn đề này trước mặt cô.

"Có xinh đẹp không?" Nếu xinh đẹp hơn cô, như vậy cô thua cũng tâm phục khẩu phục.

"Xinh đẹp? Chưa nghe có ai nói như thế." Lời khích lệ nhiều nhất cũng chỉ là đẹp trai mà thôi. Cách xinh đẹp một quãng đường dài lắm.

"Vậy cô ta có thông minh hay có khí chất hơn người không?"

"Hình như đều không có." Thành tích của cô trừ thể dục ra, còn lại đều chỉ qua điểm liệt, trong đó ngoại ngữ kém đến mức khiến cho giáo sư sắp về hưu cũng phải than thở sao lại gặp phải loại học sinh này, khó dạy đến mức làm cho cái đầu không còn nhiều tóc của ông cũng phải rụng hết. Còn về khí chất, nếu nói cô có khí chất của mỹ nhân cổ điển, chỉ sợ tất cả những người biết cô đều cười lăn xuống đất.

"Vậy......" Cao Cung Mỹ Huệ đang muốn hỏi nữa, cửa câu lạc bộ truyền thông mở ra lần nữa, đồng thời cũng cắt đứt câu hỏi của cô.

Khang Mỹ Lệ đi thẳng tới trước mặt Lăng Hảo Hảo, đưa một chồng tài liệu lớn trong tay cho cô: "Chủ tịch, đây là hồ sơ của Thanh Thủy Ngự Thần cậu muốn tôi sửa." Thật là xui xẻo, bởi vì tốc độ chạy của cô chậm nửa nhịp so với những người khác trong câu lạc bộ truyền thông, nên cô bị chủ tịch bắt được, mới bị buộc sửa lại thông tin mà chủ tịch tìm được về Thanh Thủy Ngự Thần, khiến mấy ngày nay cô mang đôi mắt gấu mèo đến trường, phá hủy hình tượng xinh đẹp của cô.

"Cậu sửa lại xong rồi á!" Lăng Hảo Hảo nhận tài liệu, mặt mày hớn hở nói. Tốc độ nhanh hơn so với tưởng tượng của cô, xem ra Mỹ Lệ còn nhiều tài năng có thể khai thác.

Ngẫm lại xem, tài liệu đều đã có, hình ảnh của Ngự Thần cũng có (là cô lấy được trong hồ sơ ở chỗ hiệu trưởng, ai bảo tính cảnh giác của anh quá cao, hẹn hò với anh hơn một tháng, cô còn không có cơ hội chụp được một nửa tấm hình của anh). Nhiều nhất là 2 tuần nữa, tập san có thể ra lò, đến lúc đó, câu lạc bộ truyền thông sẽ nở mày nở mặt! Mà cô, có thể ở trước mặt anh trai và Tư Hiên Dật ra oai một lần rồi.

Hồ sơ của Ngự Thần? Cao Cung Mỹ Lệ nhìn Khang Mỹ Lệ xinh đẹp trước mặt, híp mắt lại hỏi: "Cậu là Lăng Hảo Hảo à?"

"Tôi là Lăng Hảo Hảo?" Khang Mỹ Lệ kỳ lạ hỏi ngược lại. Lúc này mới chú ý trong câu lạc bộ truyền thông có thêm một người. Chủ tịch chẳng phải đang ở trước mặt cô ta sao? Sao cô ta lại hỏi cô có phải "Lăng Hảo Hảo" hay không?

"Chủ tịch, cậu chưa nói cho cô ấy biết sao?" Cô hỏi Lăng Hảo Hảo ở một bên đang vô cùng vui vẻ lật xem tài liệu trong tay.

"Nói gì?" Lực chú ý của cô vẫn tập trung trên tài liệu đã sửa xong.

"Nói cho cô ấy biết cậu chính là Lăng Hảo Hảo." Việc này còn cần cô giới thiệu sao? Khang Mỹ Lệ thấy đau đầu rồi.

"Cô là Lăng Hảo Hảo?!" Thanh âm bén nhọn vang lên, Cao Cung Mỹ Huệ không tin chỉ vào Lăng Hảo Hảo hỏi.

"Đúng, tôi là Lăng Hảo Hảo." Đây là sự thật, không thể nghi ngờ. Bị âm thanh lôi kéo sự chú ý, Lăng Hảo Hảo bỏ tài liệu trên tay lên bàn, đáp.

"Vậy vừa nãy lúc tôi hỏi cậu, câu sao lại --"

"Tôi muốn trả lời, nhưng cậu cứ ngắt lời tôi mãi." Nên không thể trách cô được. Nếu không phải như vậy, cô ấy đã biết cô là Lăng Hảo Hảo ngay từ đầu rồi.

Suy nghĩ kỹ một chút, đúng là thế thật, Cao Cung Mỹ Huệ nhíu đôi mày xinh đẹp hình lá liễu lại, cẩn thận nhìn Lăng Hảo hảo, cô gái này rất cao, nhưng lại không có gì đặc biệt. Vẻ đẹp trung tính cộng thêm phong cách ăn mặc trung tính, giống như một người con trai thô lỗ. Không thể hiểu sao Ngự Thần lại yêu cô gái này.

"Cậu thật sự đang hẹn hò với Ngự Thần sao?" Có lẽ chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi.

"Ngự Thần? Thanh Thủy Ngự Thần?" Thì ra mỹ nữ trước mặt này đến vì Thanh Thủy Ngự Thần, thảo nào lại đến câu lạc bộ truyền thông tìm cô, dù sao cô coi như là bạn gái hiện tại của Thanh Thủy Ngự Thần.

"Tôi đang hẹn hò với anh ấy." Hơn nữa cả trường đều biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui