Mặt Trời Của Em

P8 [Kết]

Người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông thì thầm bàn tán.

Tôi nở nụ cười.

“Không muốn.”

Lúc đầu tôi bị ép thất nghiệp, vứt bỏ công việc mình yêu thích đi làm streammer, lúc trên mạng dồn dập mắng tôi.

Ông ta cũng nhất định không muốn buông tha cho tôi.

Kiều Sinh luôn nói với tôi, lùi lại thì còn có anh.

Cho nên cho dù ngày mai bởi vì hành động của ông ta mà một lần nữa tôi rơi vào rắc rối.

Dưới con mắt của vô số người xung quang, tôi vẫn cự tuyệt ông ta.

“Tôi sẽ không tha thứ cho ông.”

“Tôi muốn phong thủy luân phiên, chuyển đến ch///ết.”

Nói xong câu này, giọng nói của Kiều Sinh vang lên phía sau.

“Trời ơi, em gái nhỏ nhà ai mà ngầu thế?”

Tôi quay đầu lại nhìn anh, anh cười.

“Ơ kìa, là nhà tôi, vợ tôi đây mà haha.”

Kiều Sinh kéo tôi ra khỏi đám đông, ở trên xe véo mặt tôi.


“Trắng trẻo mập mạp, dũng cảm mạnh mẽ.”

“Rốt cuộc xem như anh đã nuôi tốt một bé nhát gan rồi.”

Hở, nuôi tốt?

Tôi không phải chỉ là một bé nhát gan Khương Khương.

17.

Góc nhìn của Kiều Sinh.

Ngày đầu tiên về nước thì gặp được Khương Khương.

Ch//ết tiệt, mệnh của tôi thật tốt.

Ngày hôm nay cảm ơn bộ âu phục và đôi dày da đẹp trai này.

Nếu không tôi sẽ không có dũng khí hỏi cô ấy có muốn hẹn hò yêu đương không?

Tôi nghĩ rằng cô ấy quên tôi rồi, thậm chí mắng tôi một câu bị đi//ên.

Haha, cô ấy không có, cô ấy cười nói với tôi: “Có thể thử một chút.”

Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng trên thực tế thiếu chút nữa tôi không nhịn được lái xe về nhà lạy tổ tiên vài cái.

Khương Khương nhất định không biết, tôi thích cô ấy rất nhiều năm rồi.

Năm đó gia đình tan vỡ suýt ngủ ngoài đường, ba của cô ấy đưa tôi và Kiều Kiều về nhà.

Khương Khương rụt rè, trốn sau lưng mẹ giới thiệu bản thân.

“Tôi là Khương Khương, Khương trong Khương Tử Nha.”

Lập đi lập lại, tên của em gái tôi cũng giống vậy, nghe rất thân mật.

Lòng dũng cảm của Khương Khương rất nhỏ, chỉ một chú cún nhảy lên cũng làm cô ấy sợ hét lên.

Nhưng một người nhát gan như vậy, trên con đường nhỏ tối đen vẫn nắm lấy tay tôi và Kiều Kiều nói đừng sợ.

Bởi vì nguyên nhân gia đình, tôi và Kiều Kiều đều không thích nói chuyện.

Lúc Khương Khương đi học về trên tay cầm một quyển truyện cười.

Vì tính cách nên giọng nói của cô ấy cũng rất nhỏ, nhưng luôn sinh động như thật cố gắng làm cho tôi và em gái cười.

Ngày quyết định ra nước ngoài phát triển, qua cửa tôi nghe Khương Khương khóc trong phòng.

Tim tôi vô cùng đau đớn.

Nhưng tôi không thể lúc nào cũng đưa em gái mình đến nhà người khác sống.

Tôi có hơi kiêu ngạo, muốn cho em gái tôi một cuộc sống tốt hơn.


Kinh doanh trắc trở, tôi đã phải uống rượu với khách hàng đến xuất huyết dạ dày.

Còn suýt chút nữa phải vào tù vì sự bất cẩn của bản thân.

Tôi lén lút đi xem Khương Khương, trốn trong một góc nhìn cô ấy.

Không nhìn thấy tương lai, thậm chí còn có hơi hoang tàn. Nên đừng làm hại người ta, thích nhiều thế nào đều không thể nói.

Tôi kiếm được số tiền đầu tiên, 80% đều được gửi cho ba mẹ Khương Khương.

Trong năm bận rộn nhất, việc làm ăn lên như diều gặp gió, không có thời gian quay về thăm Khương Khương.

Lúc ở bên cạnh cô ấy, cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn là một bé nhát gan.

Chịu ấm ức chỉ khóc.

Tôi muốn chăm sóc cô ấy tốt hơn.

Giống như Kiều Kiều vậy.

Lúc bị ức hiếp sẽ giơ cao ly rượu đáp lại.

Thật ra tôi không nói nhiều như vậy.

Đơn thuần khi gặp cô ấy chỉ muốn dỗ dành cô ấy cười mà thôi.

Sau đó phát hiện.

Hừm, giờ trò lưu manh với người mình thích thật sự rất thú vị.

Mặt cô ấy đỏ lên thì nội tâm của tôi cũng bồn chồn muốn đi lên cắn cô ấy một miếng thôi.

Thế là tôi càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường làm người, cam kết là một bé cầm thú.

Ở bên nhau một tháng, cô ấy gửi tin nhắn hỏi tôi.

[Tối nay ăn gì?]


Tôi trả lời sau vài giây: [Cho hỏi phải chăng anh có vinh hạnh để anh gặp em một cái được không?]

Sau đó vinh hạnh bị kéo đen.

Thử nghiệm thì biết được tính khí nhỏ này.

Nhưng mà anh trai thích.

Lúc biết được cô vì cứu người mà vướn vào kiện tụng, tôi lặng lẽ tát mình một cái.

Lời nói như lưỡi dao, làm người bị thương nhưng không để lại vết tích.

Tôi chỉ mới quen Khương Khương tốt hơn một chút, lại bị người khác mắng chửi thậm tệ.

Kết quả cô ấy không khóc, tôi khóc mấy lần.

Thật sự cảm thấy uất ức thay cô ấy.

Bé nhát gan Khương Khương, cũng không giỏi tranh luận.

Giúp cô ấy sắp xếp xong, lập tức cầu hôn cô ấy.

Một giây tôi cũng không đợi được.

Tôi muốn lúc cô ấy giới thiệu bản thân mình.

Nói một câu.

“Tôi là Khương Khương, Khương Khương vợ của Kiều Sinh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận