Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn soi sáng khắp thành phố lộng lẫy xa hoa.
Một người đàn ông vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn thành phố về đêm trên toà nhà cao tầng
Thư ký bước vào, đứng nghiêm cuối chào Chủ tịch của mình rồi đặt hồ sơ lên bàn
"Thưa chủ tịch, đã tìm ra được người"
Hắn chẳng nói gì, chỉ dùng tay vẫy vẫy ra hiệu cho thư ký đó lui ra
Một lúc sau, hắn chậm rãi dập tắt điếu thuốc thong dong cầm tập hồ sơ lên mở ra coi.
Trong đó có thông tin và những bức ảnh đã được chụp trộm
Thì ra người con gái bấy lâu nay hắn tìm kiếm từ thành phố này đến thành phố khác, từ trong nước đến ngoài nước lại ở cùng một thành phố với hắn
Hắn mất biết bao lâu để tìm cô? 10 năm!!!
Hắn nhìn vào tấm ảnh, ngón tay chạm vào mặt cô gái, môi mỏng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp
Cô là của hắn, là người yêu hắn và sẽ là vợ hắn trong tương lai gần
Hạ Khang Dụ năm lên 10, cha ngoại tình dẫn cả tình nhân về nhà, ả ta mặc bộ đồ bó sát khoe trọn ba vòng, ỏng ẹo ôm lấy tay cha hắn hiên ngang bước vào nhà
Ả ta ở trước mặt cha hắn là người phụ nữ ngoan hiền, mỏng manh còn trước mặt hắn và mẹ lại là một người phụ nữ ác độc, gian xảo
Bình rượu rắn quý hiếm của cha hắn là do ả làm vỡ, bị hắn phát hiện nhưng lại trắng trợn đổi thừa sang hắn
" Lão gia, con anh thật không biết điều! Người ta đã nói đây là rượu quý của anh nhưng con anh vẫn cứ đập vỡ nó.
Hic hic" Ả ta ôm chặt, ép bộ ngực đẫy đã vào tay cha, giọng điệu yếu đuối, đáng thương
" Con không có, là bà ta đã làm vỡ"
Dù có bào chữa, giải thích ra sao.
Người cha đó vẫn không tin, còn dùng roi đánh hắn
" Thằng nghịch tử, tao nuôi mày để mày phá nhà đúng không!!!!"
" Đúng là vô dụng y chang con mẹ mày!!!" Ông ta vừa nói vừa dùng roi đánh anh
Thấy con trai mình bị đánh có người mẹ nào là không xót, không đau.
Cẩn Mai cũng là một người mẹ, bà thà rằng người bị đánh là mình chứ cũng không muốn con mình bị thương.
Cẩn Mai nhào tới ôm đứa con trai đang bị chiếc roi da đánh, bà che chở bảo vệ con bằng cả thân thể này
"Hạ Khang Hoặc, ông có còn là con người không? Con của mình mà ông cũng đánh chỉ vì một con điếm" Hai mắt bà đỏ ngầu nhưng vẫn cam chịu không khóc, nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ
" Lão gia, mẹ con họ....!thật ....!đáng....thương....!Em thấy ngài hãy.....!tha cho họ đi, người ta....!sợ lắm!!!" Ả hồ ly đó cố tình nói ngắt câu, nhìn Cẩn Mai cười mỉm
Khuôn mặt đê tiện đó của đôi cẩu nam nữ này hắn làm sao có thể quên, những gì hôm nay hắn và mẹ chịu đựng sau này nhất định sẽ trả lại gấp đôi
Mẹ hắn phải thay hắn hứng chịu biết bao nhiêu roi từ ông ta
Những năm tháng đó, cuộc sống của mẹ con hắn không khác gì địa ngục nhưng chính cô là người đã thắp sáng căn phòng tràn ngập bóng tối của hắn
Hôm đó, hắn đang ngồi ở công viên khóc thì có một cô bé đã tới dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa đầu hắn
" Anh chẹp chai đừng khóc nữa, khóc nhiều xấu lắm!!"
" Hi Văn cho anh kẹo nha!!.
Kẹo này Hi Văn chỉ cho mình anh thôi!!!!"
"Đây là bí mật!!!" Cô nhóc đưa kẹo, cúi đầu ghé sát tai hắn thì thầm rồi nhìn hắn cười rạng rỡ
Nụ cười đó đã xoa dịu trái tim hắn thắp lên hi vọng trong hắn
" Hi Văn về ăn cơm thôi con "Từ xa tiếng cha cô nhóc vang lên
Cô bé lễ phép chào hắn rồi chạy tới chỗ cha
Kể từ ngày hôm đó, hắn quyết định tương lai của mình sẽ có cô.
Hắn muốn giữ cô ở bên mình, ngày ngày yêu thương ngắm nhìn nụ cười đó