Mặt Trời Của Riêng Anh


Sau lần đó, Hi Văn cũng không còn gặp lại tên biến thái đó nữa.
Mới đầu cô còn sợ sẽ gặp lại hắn ở trước cổng trường nhưng qua một thời gian Hi Văn cũng đã tốt nghiệp vậy nên cô cũng không còn sợ và tự nhủ với bản thân cứ coi như môi đụng trúng một con chó, không tính là nụ hôn đầu thế là lại vui vẻ lại.

Cộng thêm dạo này bận rộn lo lắng chuẩn bị hồ sơ xin việc nên cô cũng chẳng nhàn rỗi nghĩ nhiều một chuyện đã qua
Điều cô muốn hiện tại là kiếm được một công việc tốt, kiếm thật nhiều tiền từ chính đôi bàn tay này để lo cho bố mẹ đang ở quê của mình và cô còn muốn dành dụm một ít tiền để cưới chồng
Chỉ cần nghĩ bao nhiêu đó thôi, Hi Văn đã có rất nhiều động lực để phấn đấu.

Nhưng mà đời không như mơ, Hi Văn dù có IELTS 7.5 và Topik 5 của tiếng Hàn cùng với bằng tốt nghiệp loại giỏi ngành Truyền Thông thế mà dù đi đã đi xin việc cả tháng nay nhưng chẳng một công ty nào nhận.

Chỉ cần nghe tên cô, mặt ai cũng tái lại sau đó liền từ chối
Muốn tìm một công việc sao lại khó đến thế
Tại sao lại không ai nhận mình vậy?
Đang ngồi than thân trách phận ở nhà thì chuông điện thoại reo lên là bà Văn, mẹ của cô
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc thút thít, buồn bã của mẹ cô
Hi Văn nghe mẹ khóc thì sốt ruột không thôi, cô nhanh chóng an ủi
" Mẹ ơi mẹ đừng khóc, có chuyện gì sao ạ?"
" Văn Văn...cha con...cha con ông ấy...!bị tai nạn xe...Văn Văn phải ...làm sao..


đây...!con?" Tiếng khóc của mẹ cô càng thê lương, lời nói cũng ấp úng, không rõ nhưng hai chữ tai nạn thì Hi Văn lại nghe rất rõ
Cha cô bị tai nạn
Hi Văn sốt ruột, không kiềm được nước mắt nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, khó khăn cất giọng trấn an mẹ mình
" Mẹ ơi, cha sẽ không sao đâu.

Mẹ đừng khóc nha!! Văn Văn...Văn Văn bắt xe về liền mẹ đừng quá lo lắng"
Hi Văn cũng không đợi mẹ trả lời, liền cúp máy sau đó đôi tay run rẩy bấm số gọi xe về nhà.

Tại bệnh viện mẹ cô đang ngồi trên ghế chờ trước phòng phẫu thuật.

Hai tay bà run rẩy, dính đầy máu của chồng miệng không ngừng tự trách bản thân
Hi Văn đi vào thấy mẹ như thế thì rất đau lòng.

Cô chạy nhanh tới quỳ gối xuống, tay nắm chặt tay mẹ.
" Mẹ đừng lo, cha nhất định sẽ bình an vô sự.

Người tốt như cha sẽ không có chuyện gì đâu"
Hi Văn nói những lời an ủi mẹ mình cũng như đang an ủi chính bản thân cô vậy
Cha mẹ ơn sâu tựa đất trời.

Nếu mẹ là người sinh ra cô, nuôi dưỡng, chăm lo cho cô từng miếng ăn thì cha lại là người dạy dỗ, che chở bảo vệ cô từ nhỏ cho tới giờ.

Đứa con như cô chưa thể báo hiếu cho cha mẹ, tại sao lại xảy ra chuyện này.
Hi Văn không muốn bố có chuyện gì xảy ra, cô muốn bố luôn sống hạnh phúc, khoẻ mạnh cùng mẹ nhìn đứa con gái này trưởng thành, kết hôn, sinh con
Nghĩ tới đây Hi Văn cũng không thể làm chủ được nước mắt của mình, nó cứ tự rơi xuống lăn dài trên đôi má trắng mịn của cô
Hi Văn dù rất buồn nhưng cô vẫn còn lý trí nhanh chóng gạt đi nước mắt.

Hi Văn nhìn mẹ muốn hỏi lí do cha bị tai nạn nhưng sắc mặt hiện giờ của mẹ cô không được tốt nên đành im lặng vỗ về đợi mẹ bình tĩnh
"Văn Văn, cuối cùng em cũng về rồi"

Một người con trai đi tới trên tay cầm rất nhiều hoá đơn thanh toán tiền viện phí.
Đúng lúc này bác sĩ đi ra, thông báo bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch khiến cho Hi Văn và mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn rất lo lắng
Mẹ cô quay sang nắm lấy tay người con trai đó " Cảm ơn con nhiều lắm Quân Hạo, nếu không có con bác cũng không biết phải làm sao?"
Anh cũng mỉm nhẹ sau đó cầm lấy tay mẹ Hi Văn an ủi
Hi Văn không ngờ khi cô rời đi, vẫn có Quân Hạo ở đây chăm sóc giúp đỡ cha mẹ cô
Tình bạn này cô thật sự rất quý trọng dù trong quá khứ hay ở hiện tại
Quân Hạo là một chàng trai cao ráo, gương mặt trắng trẻo nhìn rất thư sinh mang cho người nhìn cảm giác tươi mới, ngọt ngào của một cậu thiếu niên tràn đầy sức sống với một nụ cười rất ngọt ngào khiến bao người say mê
Anh là bạn của Hi Văn khi còn học cấp 3
Cô và Quân Hạo đứng trên sân thượng của bệnh viện.

Ở đây cao nên gió thổi rất mát, nhìn lên trên lại ngắm được bầu trời xanh bao la rộng lớn, nhìn xuống phía dưới thì xe cô tấp nập, người qua lại liên tục, ai cũng tất bật với công việc của riêng mình.
Hi Văn nhắm mắt hít thở không khí trong lành, thả lỏng cơ thể, Hi Văn muốn dùng thời gian ít ỏi này để được thoải mái không muốn nghĩ về những chuyện buồn phiền, mệt mỏi trong cuộc sống
" Mình còn nhớ cậu thích nhất là lên sân thượng mỗi khi có chuyện buồn.

Xem ra thói quen này vẫn chưa từng thay đổi" Quân Hạo nhìn Hi Văn đứng cạnh mình một cách dịu dàng nhưng đôi mắt vẫn mang chút buồn man mác
Hi Văn chầm chậm mở mắt ra, cô ngồi xuống ngắm nhìn thành phố hoa lệ trước mắt
" Quân Hạo ! Chuyện của ba mẹ tớ, thật sự cảm ơn cậu" Hi Văn gượng cười nhẹ nhàng
Quân Hạo nhìn cô.

Đối với anh nụ cười của Hi Văn luôn rất đẹp.

Nụ cười của cô có sự hồn nhiên, trong sáng lại rất ngọt ngào ở lứa tuổi 18 còn bây giờ nụ cười ấy vẫn thế chỉ khác là nó lại chứa đựng một nỗi buồn phiền khó nói

" Bác trai khi đang lái xe đi làm về thì bất ngờ bị một chiếc xe khác lao tới đâm trúng.

Vì quá bất ngờ nên bác trai không phản ứng kịp vậy nên..." Quân Hạo không biết nói gì anh chỉ bình tĩnh kể lại những gì mình biết về vụ tai nạn của cha cô
Nghe anh kể, cảm xúc của Hi Văn như đi tới giới hạn, cô nắm tay lại thành nắm đấm.

Đôi mắt đỏ, rưng rưng muốn khóc nhìn Quân Hạo như mong muốn anh hãy nói hết cho cô những gì mà anh biết
" Là một tên thanh niên vì uống say nên lái xe ẩu đã đụng trúng người
Sau khi tai nạn xảy ra tên đó không chạy trốn mà đã gọi điện đầu thú"
Nghe Quân Hạo kể, tay Hi Văn không khỏi run lên, cô nắm chặt tay nước mắt không ngừng rơi.

Nhìn người con gái mình thích đang khóc làm sao anh có thể chịu được.

Quân Hạo theo cảm xúc của chính mình, anh dũng cảm cầm lấy tay Hi Văn sau đó ôm cô vào lòng
Hi Văn rất bất ngờ trước hành động của anh nhưng cô cũng không phản ứng để mặc anh ôm lấy.

Vì lúc này cô biết bản thân thật sự muốn có người bên cạnh an ủi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận