Mặt Trời Của Riêng Anh


Hi Văn thấy Hạ Khang Dụ nói thế thì cũng ngơ ngác, cô không tránh né nữa mà nhìn vào đôi mắt sâu thắm như lòng đại dương của hắn, đôi mắt ấy ánh lên sự chân thành hiếm thấy xen lẫn sự lạnh lùng vốn có thường ngày
Hi Văn áp tay mình lên khuôn mặt chữ điền của Hạ Khang Dụ
"Dụ, em không biết vì sao anh lại muốn kết hôn với em dù cho trước đây chúng ta chưa từng gặp gỡ nhau, anh muốn em ở bên cạnh anh làm người của anh thì xin anh hãy tin tưởng em có được không?"
"Lúc trước em rất ghét khi phải cưới anh, gần gũi với anh nhưng em cũng không hiểu vì sao mỗi một ngày trôi qua em lại muốn được ở cạnh anh nhiều hơn, quan tâm anh hơn.

Khi thấy anh ở gần người khác em thừa nhận em ghen tị, thừa nhận cảm xúc của chính mình rằng em thích anh dù cho em không biết anh đang nghĩ gì, tại sao lại tiếp cận em?, có thật sự thích em không?, có rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu em nhưng em vẫn lựa chọn tin tưởng anh và tin tưởng vào cảm xúc của chính mình.

Vậy nên anh hãy thử tin tưởng em nhé! Em và Quân Hạo chỉ là bạn của nhau"

Hạ Khang Dụ vẫn im lặng, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của Hi Văn, đôi mắt anh cũng trở nên sâu thằm, khi nhìn vào rất khó đoán được cảm xúc
"Anh biết rồi, em mau ăn cháo đi"
Hi Văn thấy Hạ Khang Dụ như trốn tránh không muốn trả lời thì cô cũng không miễn cưỡng, cô biết Hạ Khang Dụ có điều khó nói, một bí mật sâu thẳm trong lòng.

Hi Văn không mong Hạ Khang Dụ sẽ trả lời nói cho cô biết, cô sẽ đợi, đợi đến khi Hạ Khang Dụ chịu nói ra mọi chuyện
" Vậy anh không còn giận nữa đúng không?" Hi Văn mỉm cười nhìn hắn
" Lần này anh sẽ bỏ qua nhưng nếu lần sau em còn để cho tên đó đụng chạm thì anh nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu" Hạ Khang Dụ tuy đã hết giận nhưng hắn vẫn ra lệnh cấm cô đụng chạm với Quân Hạo
" Tuân lệnh!" Hi Văn đặt tay lên trán như đang chấp hành mệnh lệnh của chỉ huy
"Ngày mai, chúng ta cùng đi thăm cha em đi" Hạ Khang Dụ mở lời, hắn biết thời gian hắn vắng mặt chính là khoảng thời gian cô cần sự an ủi nhất thì Hạ Khang Dụ lại không ở đây vậy nên Hạ Khang Dụ muốn bù đắp cho cô

" Vâng" Hi Văn vui vẻ đồng ý
Không gian bỗng rơi vào im lặng, đột nhiên cô trở nên cao hứng ngồi lên đùi hắn nũng nịu
"Dụ Dụ, em vừa bị tổn thương tâm lý anh đút em ăn nhé"
Hạ Khang Dụ nhìn cô hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô chủ động thân mật như thế, còn dám cả gan ngồi lên đùi hắn
Hi Văn hôm nay có vẻ gan to hơn ngày thường
"Được, chiều em" Hạ Khang Dụ hôn lên môi cô rồi tự nhiên cầm chén cháo lên thổi từng muỗng đút cô ăn
Hi Văn cũng cười vui vẻ, nhìn Hạ Khang Dụ đút từng muỗng cháo cho mình
Tuy hắn nhiều lúc rất chiếm hữu, bề ngoài lại lạnh lùng nhưng Hi Văn biết Hạ Khang Dụ rất ấm áp, biết quan tâm tới người mình yêu thương dù không thể hiện nhiều
Nhưng điều khiến Hi Văn thắc mắc nhất có lẽ là tại sao Hạ Khang Dụ lại muốn cô làm vợ hắn, trên đời thiếu gì người tốt đẹp, tài giỏi xứng đáng với Hạ Khang Dụ hơn cô
Nghĩ tới đây, Hi Văn hơi buồn nhưng cô tin rằng bản thân cũng có thể nỗ lực phấn đấu để đuổi theo Hạ Khang Dụ trong tương lai, cô muốn khi đứng cạnh Hạ Khang Dụ, Hi Văn có thể khiến hắn mỉm cười hãnh diện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận