Mặt Trời Của Riêng Anh


Hi Văn nhắm mắt lại, cô cắn chặt môi không để nước mắt rơi xuống chịu đựng đau đớn
Đột nhiên Quân Hạo từ phía ngoài đi vào.

Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, khuôn mặt dịu dàng thường ngày nay tối sầm lại vì tức giận, anh chạy nhanh tới chỗ Hi Văn đẩy cô nhân viên ra, đầy phẫn nộ quát lớn
"Cô đang làm gì thế!!!"
Vì Quân Hạo dùng sức khá mạnh nên cô ta bị đẩy đi khá xa suyt chút nữa đã ngã xuống nền gạch hoa
"Tôi chỉ dạy cho cô ta bài học, loại gái bán thân rẻ tiền này anh bênh vực làm gì, lo chuyện bao đồng à" Cô ta dù sợ hãi nhưng vẫn đanh đanh miệng cãi lớn
"Nhìn anh hơi quen nha" Cô ta đứng nhìn suy nghĩ một hồi thì hét to cho mọi người đang đứng hóng chuyện ở đó
" Là Quân Hạo, con trai duy nhất của Quân thị"
Lời của cô nhân viên khiến tất cả mọi người càng bàn tán sôi nổi hơn bao giờ hết, họ không ngờ cô thư ký vừa bị đuổi chưa được bao lâu đã dụ được con trai của Quân thị tới giúp đỡ cô ta .Thật không ngờ cô ta có năng lực giữ chân đàn ông đến thế
"Loại gái bán thân trơ trẻn, chỉ biết dùng thân để câu dẫn đàn ông" cô ta nhìn vào Hi Văn sau đó nói to với mọi người nhằm làm cô mất mặt không ngầng đầu lên nổi
Lúc Quân Hạo định nói tiếp thì Hi Văn nắm lấy ống quần anh kéo kéo
"Được rồi, kệ đi.

Mau giúp tớ thu dọn đồ với.


Đừng tốn thời gian cãi nhau với 'Dog' mỏi miệng lắm" Hi Văn yếu ớt thều thào nhưng vẫn đầy khinh thường nhìn cô nhân viên đang ra sức làm cô mất mặt kia
Thấy thế Quân Hạ liền cúi xuống, giúp Hi Văn nhặt đồ lên sau đó anh đỡ cô đứng dậy còn không quên đưa cho cô nhân viên một cái nhìn đầy phẫn nộ, đúng là Hi Văn chửi vẫn rất thâm.

Một tay ôm đồ một tay dìu cô rời khỏi
Hạ Thị
Đi được một đoạn, thấy tay Hi Văn đỏ chót còn hơi rướm máu.

Quân Hạo đầy lo lẳng, anh dìu Hi Văn ngồi ở ghế đá gần đó
" Tay cậu sưng quá lại còn có máu chảy.

Ngồi đây đợi một lát nhé, tớ đi mua thuốc"
Không đợi Hi Văn trả lời, Quân Hạo đã chạy một mạch đi tìm tiệm thuốc
Thấy Quân Hạo đi nhanh như thế, cô cũng không kịp nói gì chỉ cười khổ rồi nhìn bàn tay đang đỏ chót, sưng tấy và còn có máu rướm ra của mình rồi cười khổ
" Tay đau đến không còn cảm giác rồi, cô ta ra tay cũng ác thật"
Vừa bị người ta giẫm đạp chế giễu như vậy mà Hi Văn còn có tâm trạng ngồi trách như không trách người hại mình như thể.
Sau khi Quân Hạo dẫn Hi Văn rời khỏi Hạ thị, mọi người vẫn chưa ngừng bàn tán còn cô nhân viên lúc nãy bị
Quân Hạo đẩy vẫn còn đứng đó dậm chân bực tức vì câu nói của Hi Văn dám nói cô ta là chó
"Đừng đứng đó tức giận nữa, tôi thấy cô làm khá tốt đó" Một cô gái trẻ mặc một chiếc váy yếm đi tới cười thỏả mãn nhìn cô nhần viên còn đang tức giận
"Tiều thư Mạn Nhu, cảm ơn cô đã khen.

Nếu không phải tên đó đột nhiên xuất hiện tôi còn muốn dẫm nát cái tay đó của cô ta" Cô ta nói với giọng điệu đầy tự hào
Mạn Nhu không nói gì chỉ nhìn cô nhân viên mà cười
"Tiểu thư Mạn Nhu, vậy thù lao của tôi...." Cô nhân viên quay lại nhìn Mạn Mhu, giọng điệu khép nép hỏi
"Cô làm tốt lắm, nhắn số tài khoản cho tôi đi .Không chỉ trả 30 triệu như đã hứa mà tôi sẽ cho cô thêm 10 triệu nữa nhưng nhớ giữ mồm giữ miệng " Mạn Nhu nói xong liền quay lưng rời khỏi Hạ thị không thèm quay đầu nhìn về phía cô nhân viên đó
"Cảm ơn tiểu thư, tôi đảm bảo sẽ giữ kín chuyện này ạ" Cô ta vui vẻ, miệng không ngừng nịnh nót Mạn Nhu
Hi Văn đang ngồi xăm soi vết thương của mình thì đột nhiên có một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô, Hi Văn cũng không nghĩ nhiều, cô cho rằng đó là Quân Hạo nhưng anh mua thuốc nhanh thế sao còn chưa đi được 2 phút

" Cậu mua thuốc về nhanh thế.

Tiệm thuốc gần đây lắm hả?" Hi Văn chầm chậm ngước mặt lên nhìn người đứng chắn trước mặt.
Hi Văn đầy ngạc nhiên, không ngờ hắn lại ở đây xuất hiện trước mặt cô
" Là kẻ nào?" Mặt Hạ Khang Dụ đầy tức giận.

Không khó nhận ra hắn đang rất kiên nhẫn đợi cô nói ra
Hi Văn biết hắn đang nói gì, chắc chắn hắn đang hỏi đến kẻ làm tay cô bị thương
"Tai nạn thôi, cũng không đau lắm" Hi Văn nhăn mặt nhìn Hạ Khang Dụ đang giữ cái tay đau
Không đợi cô nói thêm, hắn dứt khoát bế cô lên rồi trở về xe
"Trở về Biệt thự nhanh lên" hẳn lạnh giọng ra lệnh cho tài xế
Trên đường đi hắn không ngừng quan sát bàn tay sưng đỏ của cô, trong đáy mắt hiện rõ sự đau lòng, mày đẹp nhíu lại
"Vừa sưng vừa chảy máu còn nói không đau.

Đúng là bướng bỉnh" Hắn nhìn cô đáy mắt xẹt ra tia đau lòng
Hắn sợ cô khóc, không dám bắt ép cô quá nhiều
Hắn luôn muốn chiều chuộng cô, muốn yêu thương cô còn không hết
Vốn muốn đợi cô bình tĩnh lại rồi từ từ nói chuyện nhưng ai ngờ vừa rời mắt một chút, Hi Văn đã bị thương
Cũng may hắn có việc cần quay lại tập đoàn nên mới nhìn thấy cô ngồi một mình chỗ ghế đã xem vết thương ở tay

Thế mà có kẻ chán sống dám làm tay cô thành ra thế này
Đợi hắn điều tra, biết được kẻ nào làm ra chuyện này hắn sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết
Thấy Hạ Khang Dụ cứ cầm lấy tay cô, cẩn trọng xem vết thương sợ làm cô đau thì trong lòng Hi Văn bống xúc động, cô muốn xà vào lòng nói
"Em đau lắm" Cô muốn nhõng nhẽo với hắn nhưng mà....
" Tay tôi không sao, chỉ sưng nhẹ.

Anh không cần quan tâm đâu" Lời cô nói ra lại khác hoàn toàn
"Em im lặng đi, về nhà anh sẽ tính sổ với em, dám để tay mình bị thương nặng như vậy còn mạnh miệng"
Thấy Hạ Khang Dụ rất tức giận vì tay cô như thế này nên Hi Văn cũng im lặng không nói gì nữa
Cô quay mặt nhìn về cửa sổ xe, lúc này cô mới nhớ tới Quân Hạo còn đang đi mua thuốc cho cô còn bảo cô ngồi đợi nhưng mà lại bị Hạ Khang Dụ bắt gặp rồi bế thẳng lên xe
Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi với Quân Hạo, còn chưa kịp nói cảm ơn với Quân Hạo
"A..đau..." Đang thẫn thờ đột nhiên Hạ Khang Dụ chạm vào vết thương khiến Hi Văn đau mà nhăn mặt than nhẹ
Thấy vết thương trên tay Hi Văn có vẻ nặng, Hạ Khang Dụ nhíu mày đẹp, sau đó ra lệnh cho thư ký của mình
"Mau gọi bác sĩ đến biệt thự đợi trước đi" Giọng hắn đầy lạnh lùng, bá đạo ra lệnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận