Tiểu Lục Khiết hoàn toàn chấp nhận được chuyện Cố Long là ba của mình, bé không sợ sệt, ngược lại còn rất thích thú nhìn Cố Long mà cười.
Tiểu Bảo Bối cũng lo muốn chết, con trai mới gặp lại ba lớn một hai lần đã tỏ ra thân thiết như vậy, có khi nào bé con sẽ bỏ cậu đi không.
Tiểu Bảo Bối lén lút đi đến sau lưng Tiểu Lục Khiết, còn thập thò nắm lấy góc áo của bé con như sợ bé con chạy mất vậy.
Cố Long nhéo má con trai, hỏi Tiểu Lục Khiết.
"Con chấp nhận ta nhanh như vậy sao? Có biết chú là ai không? Lỡ như chú là người xấu thì sao?"
Tiểu Lục Khiết bĩu môi, tiện thể xoay người đòi Bảo Bối bế.
Bảo Bối vui mừng ôm cậu lên, bé con vừa ôm ba nhỏ vừa đáp.
"Ba con chỉ cần cho ai vào album ảnh thì còn đều yên tâm.
Hơn nữa mấy đêm nay con ngủ chung với cậu cả và cậu Tinh Anh cũng đã nghe nói ba lớn sắp về rồi, còn là người giàu nữa..."
Cố Long cười tươi như hoa, trong nhẹ bẫng đi đôi chút.
Thật ra dạo này hắn cũng hay đọc vài bộ truyện tranh boylove, kể về cái gì mà con trai lâu ngày gặp ba lớn thì không chấp nhận được.
Còn oán trách ba lớn sao bỏ đi lâu như vậy.
Hắn cũng sợ lúc mình nói ra mình là cha ruột của Lục Khiết thì bé con cũng sẽ khue vậy.
Nhưng mà thật may, bé con không ghét bỏ hắn.
Cố Long nói rằng Lục Khiết không nên xem phim nhiều rồi đâm ra ảo tưởng, vậy mà hắn lại không nghĩ đến mình đọc truyện nhiều cũng sinh ra ảo tưởng.
Đúng là cá mè một lứa, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà.
Cố Long cảm thấy thật cảm động, con trai hắn quả thật có hiếu mà.
Dù chưa gặp ba lớn một lần nào trước đó vẫn không ghét bỏ hắn, thằng con trai này đáng đồng tiền bát gạo quá....
"Nhưng...Tiểu Bảo Bối không thích!"
Tiểu Bảo Bối giữ chặt con trong lòng, đối với cậu cuộc sống có thêm Lục Khiết như có thêm màu.
Cố Long bây giờ khá hơn trước, cậu tuy ngốc nhưng vẫn nhận ra.
Một mai nào đó hắn mang bé con đi, cậu biết phải làm sao?
Nhưng còn chưa kịp đợi Cố Long đáp lời, bé con đã ôm cổ cậu nói nhỏ.
"Ba nhỏ yên tâm đi, ba lớn sẽ không làm vậy đâu.
Hơn nữa ba nghĩ xem, ba lớn là chủ của Meo Meo.
Sau này chúng ta không cần phải tranh giành với người khác mua Meo Meo.
Như vậy chẳng phải là một công đôi việc sao!"
Cố Long: "..."
Hắn hối hận rồi, thì ra Lục Khiết chỉ nghĩ đến ba nhỏ mà thôi.
Nhưng vấn đề ở chỗ là Tiểu Lục Khiết bỗng nhiên quay về, Tiểu Bảo Bối lại không muốn hắn nhận con.
Bây giờ nếu không phòng hờ trước thì có lẽ là hôm nay hắn không mang được vợ con về nhà lắm.
Tuy là ở văn phòng vẫn còn Tôn Đặng Dương và Nguyên Lăng, nhưng hắn vẫn phải vứt bỏ mặt mũi giả vờ ôm hạ bộ nói.
"Ái chà! Bệnh đau hạ bộ lại tái phát rồi.
Bảo Bối à..."
Quả nhiên, Bảo Bối vẫn còn sợ chuyện đi tù lắm, vừa nghe hắn nói đau hạ bộ lập tức cùng con trai quan sát xem.
Để tăng thêm độ chân thật, Cố Long còn giả vờ ôm hạ bộ dần dần ngã xuống nền đất.
Tiểu Bảo Bối ngốc nghếch đặt con trai xuống, hớt hải chạy đến chỗ của Cố Long lo lắng hỏi.
"Anh...anh ổn chứ, vì sao lại đau?!"
Cố Long nhịn cười, mặt nhăn mày nhó đáp.
"Anh không biết, chắc là bệnh cũ tái phát.
Ui! Anh muốn về nhà, Bảo Bối...em không nỡ để người bệnh ở nhà một mình có đúng không?"
"Nhưng cục cưng nhỏ thì sao?"
Cố Long làm ra vẻ mặt cầu khẩn đáp.
"Anh đau bệnh thế này hơi sức đâu mang cục cưng nhỏ bỏ trốn.
Bảo Bối, anh đau quá, anh muốn về nhà.
Hay em mang con trai chúng ta về theo có được không?"
Cố Long vừa nói vừa rên rỉ, Bảo Bối nhìn hắn rồi lại nhìn cục cưng.
Hết cách, cậu chỉ có thể đồng ý, ai bảo cậu sợ đi tù để làm gì...
"Vậy...vậy chúng ta về thôi"
Cố Long làm ra vẻ tội nghiệp đáp.
"Cảm ơn em!"
Trong văn phòng làm việc, Nguyên Lăng mặt mày ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôn Đặng Dương lại đặt ra câu hỏi.
"Ở hạ bộ mà cũng có đau theo cơn à? Là ung thư trứng cút hay là hoại tử hạ bộ vậy?".