Cố Long đi rồi, tiệm bánh chỉ còn có Cố Tinh Anh và Bảo Bối.
Cậu xem hoạt hình mãi cũng chán, nhìn thấy Cố Tinh Anh đang ngồi thẫn thờ ở quầy thu ngân cậu liền tiến đến ngây ngô gọi.
"Anh Anh, em làm cái gì vậy? Tại sao mặt lại buồn thế?"
Cố Tinh Anh đang thả hồn ra ngoài đường, vừa nghe tiếng Tiểu Bảo Bối gọi liền giật mình quay đầu sang.
Khuôn mặt của anh dâu mềm mềm trắng trắng đáng yêh vô cùng, Cố Tinh Anh nhéo má Tiểu Bảo Bối, gượng cười đáp.
"Không có, chỉ là em đang suy nghĩ đến bài tập thôi.
Anh dâu không thể ăn được gì, vậy có muốn uống chút gì không?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, vẻ mặt chán nản đáp.
"Ăn cái gì cũng đều buồn nôn, không muốn ăn đâu"
Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa tìm kiếm thứ gì đó ở quầy thu ngân để nghịch ngợm, nào ngờ ánh mắt của cậu lại chạm vào vài quả dâu đang đặt ở trên bàn.
"Anh Anh, tại sao em không ăn dâu tây?"
Tiểu Bảo Bối đã hỏi thì Cố Tinh Anh cũng thành thật trả lời, cậu bé lắc đầu rùng mình đáp.
"Khi sáng trước khi đi làm là bác hàng xóm cho em mấy quả dâu, nào ngờ dâu này chua quá em không ăn được.
Một lát nữa đem đi ngâm với đường ăn vậy?"
Rõ ràng là những trái dâu đã chín mọng vậy mà không ngờ lại chua đến lạ, Cố Tinh Anh một miếng cũng không thèm chạm vào.
Vậy mà Tiểu Bảo Bối vừa nghe đó là chua không ngờ mồm miệng lại thèm thuồng, còn liên tục chảy nước dãi.
Còn chưa đợi Cố Tinh Anh vươn tay nhặt mấy quả dâu cho vào túi cậu đã nhanh chóng chộp lấy từng quả, sau đó cho vào miệng.
Vị chua làm kích thích khẩu vị, cảm giác buồn nôn cũng không còn.
Thậm chí khi ăn vào còn có chút dễ chịu, Tiểu Bảo Bối hết ăn quả này đến quả khác.
"Anh dâu! Đừng ăn nữa! Nó chua lắm, anh còn chưa ăn sáng, nếu ăn như vậy sẽ hại bao tử lắm"
Tiểu Bảo Bối sợ Tinh Anh sẽ mang hai quả dâu tây kia đi giấu, lập tức nhét nó vào miệng.
Hai trái dâu hai bên má, sau đó cậu còn đưa ra ngón tay cái làm kí hiệu trước sự bất lực của Cố Tính Anh.
"Ngon:3"
Cố Tinh Anh cười khổ buột miệng nói.
"Thức ăn gì vào miệng cũng buồn nôn, vậy mà ăn đồ chua lại khiến anh dễ chịu.
Anh dâu, trông anh không khác gì người đang mang thai.
Nếu anh là phụ nữ, em nhất định tin rằng anh đang mang trong bụng cục cưng nhỏ"
Tiểu Bảo Bối lấy áo của mình lau miệng, sau đó cười hì hì đáp.
"Nếu là có thai Bảo Bối sẽ vui lắm, Bảo Bối sinh cục cưng cho ông xã.
Một nhà ba người mãi bên nhau"
Thịch...
Cố Tinh Anh cảm nhận rõ trái tim mình đang đau nhói, anh dâu ngốc luôn tin tưởng anh trai vô điều kiện.
Giả sử nếu như phát hiện ra chuyện anh hai và tình cũ đã quay lại với nhau, liệu rằng ước nguyện một nhà ba người của Tiểu Bảo Bối sẽ thành hiện thực?
Cố Tinh Anh lại nhớ đến chuyện trước kia, khi đó Tiểu Bảo Bối đã nói nếu như bản thân biết mình cản trở tình yêu của người khác cậu sẽ lập tức rời đi.
Chuyện của anh hai vỡ lẽ, chắc chắn Tiểu Bảo Bối sẽ chọn cách chúc phúc thay vì giành giật.
Vậy nếu như có thai...Bảo Bối ôm cục cưng li hôn, chuyện tình này không phải đã quá bi thảm rồi sao?
Cố Tinh Anh nắm tay của Tiểu Bảo Bối, sống mũi cay cay khẽ kêu lên.
"Anh dâu ngốc, anh phải hi vọng rằng mình không có thai.
Như vậy sẽ rất thiệt thòi cho anh"
Tiểu Bảo Bồi cười hì hì nắm lại tay của em rể đáp.
"Vì sao phải thiệt thòi, Tiểu Bảo Bối có ông xã, có anh trai, có Anh Anh, còn có cả ba mẹ chồng.
Tiểu Bảo Bối không thiệt thòi"
"Anh..."
Lời còn chưa nói hết, chuông cửa đã vang lên.
Cố Tinh Anh cùng Tiểu Bảo Bối ngay lập tức ngẩng đầu lên.
"Ai cha! Mới sáng sớm đã gặp được hai cục bông nhỏ, xem ra ngày hôm nay sẽ may mắn lắm đây"
Tiểu Chính Vũ bước vào, vẫn là nụ cười ấm áp khiến người khác dễ có cảm tình hiện lên.
Vừa nhìn thấy Chính Vũ, Tiểu Bảo Bối là reo lên.
"Anh hai, anh hai đến rồi"
"Bảo Bối! Lại anh hai ôm em một cái nào"
Tiểu Chính Vũ bước đến, trực tiếp ôm em trai nhỏ vào lòng.
Cố Tinh Anh cũng lễ phép chào thưa người kia.
"Anh hai, anh hai đến đây làm gì vậy?"
Tiểu Chính Vũ cười xoa đầu Tiểu Bảo Bối, nhẹ nhàng đáp.
"Anh cả có quả cho em và Tinh Anh, vừa hay hai đứa ở cùng một chỗ.
Anh cả, còn định đứng ngoài cửa đến khi nào?"
Lời vừa dứt, Tiểu Chính Lâm liền bước vào, trên tay ôm hai con gấu bông phiên bản giới hạn đang nổi mấy ngày hôm nay trên mạng xã hội.
Hai con gấu bông này khoảng chừng một met, ngay cả khi Tiểu Chính Lâm to con như vậy cũng bị chính hai con gấu làm bằng bông này chư khuất.
Tiểu Chính Lâm vừa bước vào liền nhìn Cố Tinh Anh, sau đó lại nhìn em trai nhỏ rồi đáp.
"Sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi rồi, hai đứa đều nhỏ nhất nhà.
Tất nhiên vẫn được anh xem như trẻ con, đây là quà cho hai đứa".