Đồ ăn được giao đến, Tiểu Bảo Bối ôm túi lớn túi bé đi vào.
Mùi đồ chiên xộc thẳng lên mũi, bé con vui mừng đến độ không biết trời đất, vừa đặt thức ăn xuống bàn liền vui vẻ nhào đến ăn.
Cố Long thì không như vậy, tâm trạng hắn không tốt, không có khẩu vị.
Nhìn một đống thức ăn nhanh trên bàn càng khiến hắn chán ghét.
Qua một lúc nữa, sau khi ăn xong Tiểu Bảo Bối cùng hắn tiến vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ cũng xa hoa không kém gì phòng khách.
Thậm chí cái phòng trọ mà khi trước hắn cùng Từ Khánh thuê cũng không bằng một góc của nơi này.
Căn phòng này lấy tông màu xanh dương nhạt và màu trắng làm chủ đạo, giường ngủ có thể chứa đến năm sáu người.
Mùi hương trầm nhẹ toả ra, không những thế còn đến cả tủ quần áo cũng rộng rãi không kém.
Bên trong tủ quần áo, từ đồ ngủ đến đồ mặt thường ngày cũng toàn đồ mới.
Có cả kích cỡ dành cho hắn lẫn Tiểu Bảo Bối.
Xem ra hai người anh của cậu đã chuẩn bị tốt về nhiều mặt.
Cuộc sống giàu có đáng mơ ước này của Tiểu Bảo Bối càng khiến Cố Long nhớ Từ Khánh hơn.
Tiểu Bảo Bối lấy trong tủ ra một bộ đồ ngủ con vịt, ánh mắt cậu có chút mong chờ nói với Cố Long.
"Ông xã, ông xã! Tối nay chúng ta sẽ ngủ chung sao"
Cố Long cả người cứng lại, hắn đã kết hôn rồi, hắn thật sự đã cùng một kẻ khác về chung một nhà.
Bây giờ còn phải ngủ chung một giường sao?
Cố Long không thể chấp nhận chuyện này, lập tức bác bỏ.
"Quên đi, tôi ngủ ở đây.
Cậu sang phòng khác mà ngủ"
Tiểu Bảo Bối ngạc nhiên, nét mặt không vui nói.
"Tại sao ạ, em rất muốn được ngủ cùng anh mà..."
"Nhưng mà tôi không muốn ngủ cùng cậu"
Tiểu Bảo Bối không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm đồ ngủ vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên, tâm tình của Cố Long cũng không thể nào buông lỏng được một chút.
Hắn...sẽ bị trói buộc đến bao giờ?
Tiểu Bảo Bối tắm gần hai mươi phút cuối cùng cũng bước ra.
Mắt cậu đỏ hoe như thể vừa mới khóc xong.
"Ông xã, xà phòng hình như vào mắt Bảo Bối rồi, vừa nãy rất cay mắt..."
Cố Long nằm trên giường, đáp qua loa.
"Cậu bị ngốc à? Sống đến chừng này còn để xà phòng đọng vào mắt?"
Tiểu Bảo Bối gãi đầu, thành thật đáp.
"Đây là lần đầu tiên em tự tắm..."
Cố Long nhíu chặt mày, không tin hỏi.
"Đừng nói với tôi là từ trước đến giờ đều là do anh cậu tắm cho cậu nhé?"
Tiểu Bảo Bối gật đầu, rất thành thật đáp.
"Đúng vậy...là anh hai tắm cho em..."
Hắn thật sự không còn lời gì để nói nữa rồi, một kẻ đã mười tám tuổi còn để người khác tắm? Thật sự hai tên nhà họ Tiểu kia định chiều em mình đến hư sao?
Cố Long thầm mắng trong bụng đám người kia là đám ngu ngốc.
Sau đó cũng mặc kệ Tiểu Bảo Bối tóc vẫn còn đang ướt, hắn sải bước khó chịu đi vào phòng tắm.
Sau khi bước ra ngoài, Cố Long lại một lần nữa thấy Tiểu Bảo Bối nằm trên giường.
"Tại sao cậu lại nằm ở đây? Mau qua phòng khác ngủ đi"
Tiểu Bảo Bối bĩu môi, lắc đầu không chịu nói.
"Không thích, rõ ràng chúng ta là vợ chồng mà...em muốn ngủ chung với anh"
Tính tình Bảo Bối có vẻ bướng bỉnh, cậu nhất quyết muốn ngủ chung với Cố Long.
Nhưng hắn thì lại hoàn toàn không muốn như vậy...
"Nhưng tôi không muốn..."
Tiểu Bảo Bối bĩu môi, không chịu hé răng nói nửa lời, càng không chịu rời đi.
Nhìn thái độ kiên quyết như vậy, hắn thở dài mở cửa phòng đi tìm chỗ khác ngủ.
Cũng may biệt thự này còn nhiều chỗ ngủ, bên cạnh phòng Tiểu Bảo Bối còn một phòng nữa ở bên trong cũng đầy đủ giường gối cho một người.
Cố Long mệt mỏi trèo lên giường, áp lực nặng nề như đè chết hắn vậy.
Cạch...
Nhưng mà hắn còn chưa nằm được bao lâu Tiểu Bảo Bối đã tự nhiên bước vào, cậu ôm theo một cái gối rất tự nhiên trèo lên giường của hắn.
Cố Long nhìn kẻ đang ngồi trên giường, tức giận hét lớn.
"Biến..."
Nhưng Tiểu Bảo Bối lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.
"Bảo Bối muốn ngủ cùng ông xã, tại sao chứ? Những năm trước mỗi lần ngủ Bảo Bối đều mơ thấy ông xã nằm bên cạnh.
Tại sao ông xã hiện tại lại không muốn nằm cùng em? Em mặc kệ, em mặc kệ...!em muốn ngủ với anh..."
Tâm trạng không vui đã dồn nén một ngày, hiện tại còn gặp tên nhóc cứng đầu.
Cố Long dường như phát điên, hắn ngồi dậy.
Tiện tay đẩy cậu một cái thật mạnh.
"Mặc kệ cậu, cút đi cho khuất mắt tôi"
Nhưng mà hắn không ngờ, Tiểu Bảo Bối ngồi sát mép giường.
Lúc hắn đẩy cậu, Tiểu Bảo Bối không kịp phòng bị mà đẩy ngã, không những thế âm thanh đầu va chạm với nền đất còn kêu rõ to.
"Hu...".