Mặt Trời Của Tôi

17

"Em vừa mới tới sở sao?"

Tôi chạy một mạch, mãi đến khi vào nhà, mới nhìn thấy tin nhắn của Cao Viên.

Chạy khiến tim tôi đập nhanh cộng với adrenaline tăng vọt, tim đập thình thịch và não tôi trống rỗng.

Tôi do dự, trả lời anh: "Không ạ, làm sao vậy?"

Tin nhắn của Cao Viên khiến tim tôi đập nhanh hơn: "Tưởng em đến mang cơm cho tôi, hoá ra là bọn Tiểu Lý nhìn lầm."

Tôi không trả lời, cũng không dám trả lời, cổ họng giống như bị chặn lại, rất khó chịu.

Một phút sau, Cao Viên gọi tới.

Tôi do dự một lát, bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng của Cao Viên vang lên bên tai: "Sao không trả lời tin nhắn của tôi, ăn cơm chưa?"

Tôi siết chặt tay cầm hộp giữ ấm, cố gắng điều chỉnh trạng thái: "Đang chuẩn bị ăn."

Cao Viên vô cùng nhạy cảm, nghe ra giọng tôi có gì đó không đúng: "Em sao thế?"

"Tôi không sao." Vừa chạy xong cả người đều là mồ hôi, có chút run rẩy. "Anh thì sao, ăn chưa?"

Trong ống nghe truyền đến tiếng cười ngắn ngủi, trầm thấp, mang theo hơi thở: "Tôi quên chưa ăn, bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình đó mà!"

Cuộc điện thoại này không nói quá lâu, tôi lấy cớ đau đầu, vội vàng cúp máy.

Hộp giữ nhiệt vẫn còn nguyên, tôi không muốn ăn, thậm chí trong dạ dày có chút chua xót, cảnh tượng vừa rồi ở cửa đồn công an hiện ra trước mắt tôi không xua đi được.

Hơn một tháng nay, tôi tự nhận mình hiểu rõ người đó, cùng ở cùng nhau lâu ngày nên rất ăn ý, có tình với nhau, nhưng khi tôi nhìn thấy Cao Viên đối đãi với một người khác cũng thân mật như vậy, so với tôi còn thân mật hơn, tôi không còn lòng tin nữa.

Tôi không biết anh có thật sự có tâm tư giống như tôi hay không, nếu như không có, vì sao nói chuyện mập mờ, thỉnh thoảng còn trêu chọc? Nếu có, tại sao đối với người khác cũng dịu dàng như vậy?

Tôi không nghĩ nổi, nhốt mình trong phòng cả đêm.

Tôi tự kiểm điểm bản thân, có phải bởi vì gặp phải sự phản bội của Chu Thành cho nên nóng lòng bắt lấy một cọng rơm, ỷ lại quá mức với Cao Viên, mà hiểu lầm sự tốt bụng của anh.

Đêm nay tôi ngủ không ngon, ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, Cao Viên đã ra ngoài.

Trên bàn vẫn có bữa sáng anh đã làm xong, một phần sandwich cùng một chén cháo yến mạch đã nguội lạnh, cùng với giấy nhớ anh lưu lại:

[Đồ heo lười, dậy thì ăn ngay kẻo nguội - - Viên.]

Nét chữ xinh đẹp, cứng cáp có lực, làm cho tôi hoảng hốt.

Tôi đang ăn cháo, Cao Viên gọi điện thoại tới: "Không ngờ cô giáo Phương cũng ngủ nướng đấy."


Anh lại hỏi tôi ăn sandwich chưa, cháo yến mạch có đun nóng lại không, anh làm có ngon hay không, sự quan tâm trong lời ngoài lời khiến tôi xúc động, níu lấy trái tim tôi.

"Ngon lắm." Tôi cắn một miếng, trứng chiên mềm nhũn, trượt vào trong miệng tôi.

Cao Viên cười khẽ, hạ giọng ở đầu dây bên kia: "Ngon như thế vậy mỗi ngày tôi đều làm cho em ăn được không?"

Một miếng bánh mì nghẹn lại khiến nói không nên lời.

Ngay sau đó, anh lại khôi phục giọng điệu bình thường:

"Đúng rồi, hôm nay nếu có người kỳ quái nào đến nhà chúng ta, em đừng mở cửa, có việc thì gọi điện thoại cho tôi."

Cúp điện thoại, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, ăn không hết sandwich, tôi đứng dậy thu dọn, bỗng nhiên nghe thấy khóa vân tay có tiếng động, có người đang ấn mật mã.

Tôi ngạc nhiên, giờ này Cao Viên không thể về được.

Một giây sau, cửa mở ra, người đứng ở cửa lại không phải chủ nhân của căn nhà.

Là cô gái tối hôm qua, ở dưới lầu đồn công an có cử chỉ thân mật với Cao Viên, bị tôi không cẩn thận bắt gặp.

Cô ấy đột nhiên mở cửa xông vào, tôi bị giật mình, thìa rơi xuống đất, khiến cả cô ấy cũng giật nảy mình.

Tôi quên cả nhặt thìa, đứng yên tại chỗ: "Xin hỏi cô là?"

Cô ấy cũng không đáp lại, đứng ở cửa đánh giá tôi, lại nhìn căn nhà một lượt, cuối cùng nhìn bàn ăn, mỉm cười hỏi: "Cao Viên làm cho chị à?"

Tôi sững sờ gật đầu: "Cô là ai? Đến... tìm Cao Viên sao?"

Cô ấy cúi người mở tủ giày, lấy ra đôi dép lê dùng một lần, tự thay dép, bắt đầu đi vòng quanh phòng thị sát.

Bộ dáng này giống như cô ấy mới là chủ nhân của căn nhà này.

Cô ấy mở cửa tủ lạnh, lấy hộp kem chocolate ra, vừa bóc vừa lẩm bẩm:

"Ơ, trong tủ lạnh đều là đồ mình thích ăn, biểu hiện không tệ nha!"

Tôi định hỏi cô ấy lại lần nữa, lại bị cô ấy hỏi ngược lại: "Vậy chị là...?"

"Tôi là bạn cùng phòng của Cao Viên, đây là nhà của anh ấy, nếu cô tìm anh ấy có việc, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy ngay bây giờ..."

"Không cần không cần." Cô ấy khoát tay, cười dí dỏm lại đắc ý, "Tôi chỉ tới xem một chút, nhà này ban đầu định để tên tôi mà!"

Trong thoáng chốc tôi bỗng cảm thấy cực kỳ khó xử, cô ấy nói dăm ba câu khiến cho trận tuyến của tôi đại loạn.

Tôi không nhịn được hỏi: "Vậy xin hỏi cô là gì của Cao Viên...?"


Cô ấy cầm muỗng kem trong tay, cổ tay vung vẩy hai cái trên không trung, cười nói với tôi: "Tôi là tổ tông của anh ấy!"

18

Tôi nắm góc bàn, đầu ngón tay bị đau.

"Quấy rầy chị ăn cơm rồi, thật ngại quá, chị tiếp tục ăn đi!"

Cô gái kia ăn xong kem, ném cái hộp vào thùng rác.

"Cô phải đi sao?" tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, ngực tắc nghẽn.

"Đúng vậy." Cô ấy cười cười với tôi, chân sảu bước ra ngoài cửa, "Tôi đi tìm bạn trau tôi."

Cửa đã đóng rất lâu, tôi vẫn không nhúc nhích.

Dưới chân dường như nặng ngàn cân, đáy lòng bị tảng đá đè nặng, không thở nổi.

Một màn công khai chủ quyền vừa rồi của cô ấy, đánh cho tôi trở tay không kịp, rồi lại không cam lòng tình nguyện.

Tôi không muốn tin Cao Viên đối tốt với tôi là giả, không muốn đem chuyện hơn một tháng ở chung giữa tôi và anh ấy coi như không có gì.

Trái tim tôi lơ lửng, gọi điện thoại cho Cao Viên, cho dù như thế nào cũng muốn một lời giải thích, nhưng anh lại không bắt máy, tôi nhất thời luống cuống.

Gọi liền một lúc bốn năm cuộc, đều không nghe, âm thanh tút tút dài dằng dặc quấy nhiễu tâm hồn tôi, một chút dũng khí mới vừa sinh ra dần dần chìm xuống đáy biển.

Tôi bắt đầu ảo não chính mình tự ảo tưởng, cuối cùng lo được lo mất, suy cho cùng, tôi với anh ấy chẳng qua là tình cờ gặp gỡ, cần gì tự tra tấn mình như vậy.

Đối với Cao Viên, tôi hẳn là phải biết ơn, biết ơn anh đã cứu tôi từ đáy vực thất tình lên, biết ơn anh đã giúp tôi không thất nghiệp trở về, biết ơn anh đã cho tôi nhà ở, biết ơn anh đã tặng cờ danh hiệu cho tôi, biết ơn anh đã bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi.

Có được phần dịu dàng này, cũng là đủ rồi, những thứ khác tôi không nên mơ mộng xa vời nữa.

Từ góc độ này, sự việc gần như đã sáng tỏ, còn tiếp tục vướng vào thì không hay ho gì.

Nhìn quanh ngôi nhà, tôi vô cùng xúc động, lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên mặt dày mà sống trong đó.

Tôi nhốt mình trong phòng cả buổi chiều, thu dọn hành lý sạch sẽ, vẫn cảm thấy một chút chua xót khổ sở.

Lại phải dọn đi, không đến hai tháng, tôi đã dọn nhà ba lần, không biết cuộc sống không có chỗ ở cố định như vậy còn phải tiếp tục đến bao giờ.

Trong lúc đó Cao Viên gọi điện thoại tới, tôi cũng không muốn nhận.

Để cho tôi một mình đi, lòng tôi đã rối bời lắm rồi, không nghĩ ra nên đối mặt với anh như thế nào, cũng không muốn đem tình cảm đơn phương của mình áp đặt cho anh, hại anh trở thành người bội bạc.

Nếu anh đã có người trong lòng, tôi phải rời xa, nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh.


[Cảm ơn anh đã chăm sóc trong khoảng thời gian này, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại lấy hành lý, tạm biệt - - Phương Nhiễm.]

Viết xong giấy nhắn, tôi liếc mắt nhìn căn nhà này lần cuối, cứ như vậy lặng lẽ rời đi, Chu Thành mấy năm cũng có thể quên lãng, Cao Viên mấy tháng cũng sẽ nhanh quên thôi.

Lúc đến nhà Đường Hân, bạn trai cô ấy vừa đúng lúc không có ở đây, tôi nhào vào trong lòng cô ấy, đem buồn bực trong lòng trút hết ra.

"Cao Viên bắt nạt cậu à?" Đường Hân trợn tròn mắt, bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.

"Cũng không phải, có thể là tớ hiểu lầm."

Tôi kể chuyện xảy ra hai ngày nay cho cô ấy nghe, cô ấy vỗ bàn một cái:

"Để tớ gọi Cao Viên, cậu cứ như thế không nói thì hắn cũng làm sao mà biết được!"

Tôi sống chết không cho cô ấy gọi, nói băn khoăn, rối rắm của mình, Đường Hân cũng không có biện pháp gì đành thôi.

"Được rồi, dù sao hai ngày nay tớ cũng cãi nhau với bạn trai, tên khốn kia không chào hỏi tớ một tiếng đã..." Đường Hân lắc lắc cánh tay tôi, hai mắt sáng ngời, "Đi thôi!"

Trong quán bar, uống xong hai ly cocktail, tôi đã hơi say.

Mọi thứ trước mắt đều trôi nổi, giống như tình cảm của tôi đối với Cao Viên, bắt không được, công dã tràng.

"Rượu, đúng là thứ tốt." Tôi giơ ly rượu, cười với Đường Hân,"Lần trước tôi uống say, đã gặp Cao Viên, chỉ tiếc..."

Đường Hân bị tiếng cười của tôi doạ phát sợ, lui về phía sau, rồi lại đột nhiên đứng lên, hướng phía sau tôi vẫy tay liên tục.

"Ở đây! Ở đây!"

Tôi quay đầu, nhìn thấy một đám bóng dáng quen thuộc mặc thường phục, Cao Viên cầm đầu biểu cảm nghiêm túc, không hợp với ánh đèn mờ nhạt, bầu không khí mập mờ của quán bar này.

Tiểu Lý nhìn Đường Hân khoát khoát tay, cười nhìn về phía tôi: "Chị dâu, chị để cho chúng tôi vất vả quá!"

"Các anh... làm sao biết chúng tôi ở đây?"

Tôi quay sang nhìn Đường Hân, ánh mắt cô ấy lại né tránh, khóe miệng ý cười che giấu: "Cậu không cho tớ gọi mà. Nhưng, hắn lại gửi tin nhắn cho tớ..."

Đường Hân ngượng ngùng cười, còn không quên nháy mắt với người phía sau tôi: "Có chuyện thì phải nói cho rõ ràng, đúng không?"

Tôi lại nhìn về phía Cao Viên, trong tiếng nhạc ồn ào náo động, anh đi từng bước về phía tôi.

Tiểu Lý cũng tiến lên phía trước giải thích: "Chúng tôi chấp hành nhiệm vụ xong, đều chuẩn bị tan tầm rồi, nghe Cao đội nói muốn tới bắt người, chúng tôi bèn theo tới hắc hắc..."

"Bắt... người?" dường như có dự cảm, tim tôi đập nhanh đến kỳ cục, tiếng ồn ào xung quanh dường như đã che giấu tung tích, trong lỗ tai chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Cao Viên.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, vẻ mặt không cười rất đâng sợ, giống như thẩm vấn một phạm nhân đào tẩu.

Anh nói: "Đến bắt một người gọi điện thoại không nhận, gửi tin nhắn không trả lời, còn muốn bỏ nhà đi trốn.

19. Ngôn Tình Xuyên Không

Trong mắt tôi dâng lên một làn sương, Cao Viên trước mắt trở nên mờ nhạt.

"Đang sống tốt, tại sao đột nhiên lại phải đi?", anh tiến lại gần tôi, chất vấn tôi, như thể tôi dọn đi là tội lỗi lớn đến mức nào.


Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cất giấu thấp thỏm oán hận: "Quấy rầy anh lâu như vậy...... Tôi cũng nên dọn đi rồi."

"Tôi nói em quấy rầy sao?" Anh lấn tới, hơi thở ấm áp phả vào đỉnh đầu tôi, "Vì sao tự mình quyết định như thế?"

Cuối cùng tôi chịu không nổi áp lực nghiêm hình bức cung này, đứng lên, đón ánh mắt của anh hỏi ngược lại:

"Vì sao tôi dọn đi, anh thật sự không biết sao, còn muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra sao?"

Nói xong lại lập tức nguôi giận, tôi cụp mắt, thấp giọng van xin: "Tôi.....tôi không muốn chật vật như vậy, giữ lại mặt mũi cho tôi được không."

Trước mặt mọi người, Cao Viên cũng không chút khách khí: "Phương Nhiễm, sao em lại ngốc như thế!"

Đường Hân ở một bên sốt ruột: "Ôi, đại ca, anh nói nhanh lên đi, làm em lo muốn chết!"

Tôi tay chân luống cuống: "Tại sao phải mắng tôi? tôi chỉ là... chỉ là..."

Cao Viên bóp cánh tay tôi, kéo tôi đến trước mặt anh, cúi đầu nhìn tôi, "Ghen? thương tâm? hay là trách tôi?"

Hốc mắt tôi đỏ lên, thì ra cái gì anh cũng biết, tôi cảm thấy mình giống như một trò đùa.

Vẻ mặt Cao Viên vẫn nghiêm túc, lại nhẹ giọng dỗ dành tôi, "Nhưng anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, tin nhắn cũng không trả lời, em không muốn nghe anh giải thích sao?"

Tôi không chịu nổi loại tra tấn này, cực hạn mập mờ lôi kéo làm tôi rối loạn.

"Còn có cái gì để giải thích, anh còn tìm tôi làm gì, tôi ở lại nhà anh làm gì, anh đã có bạn gái, chúng ta..."

"Bạn gái? Ai nói tôi có bạn gái?"

Cao Vũ Ngang cao giọng cắt ngang lời tôi, lại nhìn bốn phía một lượt, trừng mắt với đám đồng nghiệp, "Cậu, cậu, hay là cậu?"

Mọi người sợ tới mức lắc đầu, trên mặt đều nghẹn cười, làm cho tôi càng thêm khó hiểu.

"Chẳng lẽ... không phải sao?" Tôi dự cảm không ổn, bắt đầu xấu hổ vô cùng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Anh rút khăn giấy trên bàn dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nở nụ cười trấn an, "Tôi còn chưa theo đuổi được, bạn gái đã muốn bỏ nhà đi mất, em nói anh nên làm gì bây giờ?"

Cao Viên than nhẹ một tiếng, đưa điện thoại di động tới trước mắt tôi, hộp thoại ID của Cao Vũ Tình sáng loáng đập vào mắt - -

[Anh, em sai rồi! thật sự sai rồi, em chỉ là thay mẹ tìm hiểu sự tình...]

[Em diễn trò như thế mà chị ấy không đánh em, giúp em xin lỗi chị ấy nha!!!]

[Còn có...... Cảm giác người ta hình như cũng có lòng với anh đó. Anh có thể theo đuổi rồi!]

Tôi ngây người, cả người nóng lên, nghe Cao Viên áp sát vào tai tôi, buồn bực oán giận:

"Thời gian dài như vậy, chẳng lẽ biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Câu hỏi của anh không cần đáp án, lại tiếp tục dùng sức gõ vào trán tôi:

"Cô giáo Phương không nhìn ra tôi đang theo đuổi em sao?"

- ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận