Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn


Vì không cho Tề Ngôn sinh ra nghi ngờ, Thẩm Kiến Sơ ở trong xe ngồi một lát, sau đó gửi video quay buổi diễn vừa rồi qua, nói với Tề Ngôn cô về đến nhà.

Trong vòng một phút Tề Ngôn không có trả lời, Thẩm Kiến Sơ không chờ nữa, khởi động xe về nhà.

Tề Ngôn lúc trước trả lời cô trong một giây, cũng không còn nữa.

Này đã hơn một năm, nhìn Weibo của Tề Ngôn đã thành thói quen, lúc này mới vừa về đến nhà, Thẩm Kiến Sơ liền đem điện thoại ra, bấm vào Weibo.

Khiến người kinh ngạc chính là, Tề Ngôn đăng tin mới.

Đã qua lâu như vậy, Thẩm Kiến Sơ dường như sắp quên đi cảm giác mà Tề Ngôn đăng tin mới lên Weibo mang lại cho cô, vì vậy, cô đứng ở trước hiên nhìn chằm chằm mấy chữ cùng với một tấm hình, thật lâu đều không có làm gì.

Tề Ngôn viết chính là: "Xem Đinh Bối, đẹp."
Kèm một tấm ảnh vừa mới chụp, là gậy phát sáng sáng lên.

Mà giờ phút này, một người nằm trên sô pha trong nhà của chung cư Khúc Hương Uyển, nhìn chằm chằm di động phát ngốc.

Tề Ngôn đăng những lời này sau đó liền thoát khỏi Weibo, nhưng cô vẫn ngồi yên một lát, lại bấm vào Weibo, muốn xóa bài mới đăng lên Weibo, nhưng do dự do dự, cô vẫn giữ lại.

Trở về nhà cô đều không có làm cái gì cả, chỉ ngồi trên sô pha, nhìn đồng hồ trên tường, nghĩ Thẩm Kiến Sơ khi nào sẽ tới nhà.

Tuy rằng vừa rồi không có nói đến nhà gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô cảm thấy Thẩm Kiến Sơ chắc là sẽ gửi.

Quả nhiên, hơn mười phút sau, Thẩm Kiến Sơ gửi tin nhắn cho cô, một cái video, còn có một câu đã về đến nhà.

Cô lại lần nữa bấm vào xem, lại lần nữa không có trả lời mà thoát ra, tiếp theo đứng dậy đi tắm rửa.

Hình như là bởi vì nghe diễn xuất xong, muốn giữ lại dư vị tiếp tục nghe mấy bài hát mới của Đinh Bối, cho nên cô đem di động vào phòng tắm, để bên cạnh ca hát.

Trong lúc tắm rửa, cô nghe thấy di động vang lên ting ting, cô tắt nước, chân trần đi ra ngoài xem.

Nhìn trên màn hình hiện ra là tin nhắn của Trịnh Tư gửi cho cô, cô lại quay trở vào trong phòng tắm.

Chờ đến khi làm xong mọi việc, nằm lên giường, Tề Ngôn mới lần nữa bấm xem tin nhắn của Trịnh Tư.

Trịnh Tư nói đi du lịch đã trở về, còn nói mang theo lễ vật cho Tề Ngôn, không phải đồ vật quý trọng, một ít đặc sản địa phương còn có vật kỷ niệm, hỏi Tề Ngôn khi nào có thời gian, em ấy đưa tới cửa.

Trịnh Tư còn gửi một tấm hình, có lẽ là vì muốn biểu hiện cho Tề Ngôn là không quan trọng, trong ảnh chụp có rất nhiều túi, mỗi cái túi đều có một cái tên, mà túi thuộc về Tề Ngôn ở góc trên bên phải, là chiếc túi nhỏ nhất trong đó, dán một tờ giấy, viết "Đàn chị Tề Ngôn".

Cực kỳ giống Tề Ngôn lúc trước, muốn làm đồ ăn cho Thẩm Kiến Sơ, nhưng ngượng ngùng chỉ tặng cho Thẩm Kiến Sơ, cho nên làm rất nhiều, cô Phùng có, chú Thẩm cũng có, Thẩm Kiến Sơ cũng có, bao bì đều giống nhau, của Thẩm Kiến Sơ nhiều hơn một ít.

Thẩm Kiến Sơ lúc trước vui vẻ tiếp nhận rồi, cũng nói cảm ơn Tề Ngôn.

Nhưng Tề Ngôn không thể học theo Thẩm Kiến Sơ.

Tề Ngôn: Không cần
Tề Ngôn: Cảm ơn
Tề Ngôn: Chị không ăn đồ ăn vặt, trong nhà cũng không có chỗ để bày biện vật kỷ niệm
Tề Ngôn: Gần đây hơi bận, chỉ sợ không có thời gian
Tề Ngôn: Xin lỗi
Trịnh Tư mau chóng nhắn lại cho cô.

Trịnh Tư: Không có gì đâu chị
Trịnh Tư: Làm gì khách sáo với em như vậy ha ha ha
Trịnh Tư: Vậy phần của chị em sẽ ăn nha, ăn rất ngon đó
Trịnh Tư: Chị gần đây đang làm phòng làm việc sao, em biết chị rất bận, không có việc gì
Tề Ngôn cơ bản một câu đáp ừ cũng không có, rời khỏi giao diện nói chuyện, sau đó bấm vào giao diện của Thẩm Kiến Sơ.

Tin nhắn đã về đến nhà của Thẩm Kiến Sơ còn nằm ở phía trên, cách hơn một giờ, Tề Ngôn trả lời một chữ tốt, cũng nói: Đi ngủ sớm một chút
Tề Ngôn: Ngủ ngon
Thẩm Kiến Sơ: Ngủ ngon
Tề Ngôn đêm nay ngủ rất tốt, hầu như không có mơ mộng cho đến hừng đông, hôm nay không có việc gì, cho nên cô không đặt đồng hồ báo thức, tỉnh lại phát hiện đã sắp 9 giờ.

Trên di động trừ bỏ thời gian, còn có mấy tin trên WeChat, một ít là đồng nghiệp phòng làm việc của cô, một ít là Tiểu Nhã gửi tới, một cái là Tuệ Tuệ, nói cuối tuần, hỏi cô có thể hay không, cùng nhau ăn lẩu.

Một cái là Trịnh Tư, nói chào buổi sáng với cô.

Còn có một cái là Thẩm Kiến Sơ, cũng nói chào buổi sáng.

Tề Ngôn mở đèn bàn, híp mắt nhìn hết tin nhắn một lần, trước tiên trả lời công việc quan trọng, lại cùng Tuệ Tuệ hẹn buổi tối, cuối cùng cô nhìn chằm chằm hai tin nhắn còn lại.

Có hai suy nghĩ.

Một, cô muốn xóa tin nhắn của Trịnh Tư
Hai, cô muốn ghim tin nhắn của Thẩm Kiến Sơ lên đầu
Nhưng mà cuối cùng cô đều không làm gì cả, không trả lời lại ai.

Rửa mặt một phen xong đi phòng làm việc, bận rộn một ngày, buổi tối đi gặp Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ nói dưới lầu chung cư mới vừa mở một tiệm lẩu, khai trương bán hạ giá, còn đang giảm.

"Chuỗi cửa hàng, nhưng mà đối với chúng ta thì không nổi tiếng lắm, cậu nghe qua nhà hàng này chưa?" Tuệ Tuệ vòng qua cổ tay Tề Ngôn, hỏi cô.

Tề Ngôn gật đầu: "Nghe qua, ở địa phương khác có cùng Kiến Sơ ăn qua."
Tuệ Tuệ quay đầu liếc mắt nhìn Tề Ngôn một cái, sau đó mới à một tiếng.

"Không biết có cần xếp hàng hay không," Tuệ Tuệ dẫn Tề Ngôn tới, "Lúc tan tầm đi ngang qua còn không có người đâu, cậu có thể chờ một lát được không?"
Tề Ngôn gật đầu: "Có thể."
Tuệ Tuệ lại hỏi: "Đói không?"
Tề Ngôn: "Chưa đói lắm."
Đi thêm một con đường liền đến trước cửa tiệm lẩu, quả nhiên bởi vì mới vừa khai trương còn bán hạ giá, trước cửa rất nhiều người đứng, hai người đi đến cầm thẻ.

Cũng may thời gian chờ đợi cũng không phải rất lâu, chỉ hơn mười phút bên trong đã có vị trí.

Tuệ Tuệ đói hơn Tề Ngôn nhiều, vừa ngồi xuống liền bắt đầu gọi món ăn, mới vừa gọi món cũng đã gọi tới mười mấy món, Tề Ngôn ăn không hết nhiều như vậy, cũng cảm thấy Tuệ Tuệ một người ăn không hết, cho nên cô không gọi.

Người phục vụ chờ đợi ở bên cạnh, Tuệ Tuệ dùng tốc độ vô cùng nhanh mà gọi xong các món.

Lúc cô ấy đưa thực đơn cho người phục vụ, di động đặt trên bàn của Tề Ngôn cũng sáng lên.

Tề Ngôn bị hấp dẫn chú ý đến, ánh mắt Tuệ Tuệ cũng bị hấp dẫn, mà Tề Ngôn không có thiết lập bảo về riêng tư cho WeChat, cho nên 3 cái chữ to Thẩm Kiến Sơ, cùng với câu cô ấy nhắn tới "Ăn cơm chưa?" rõ ràng mà hiện ở trên màn hình.

Tề Ngôn lập tức ngẩng đầu nhìn Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ cũng lập tức nhìn Tề Ngôn.

"Đã lên đơn, hai người chờ một lát, sẽ lập tức mang lên." Người phục vụ đột nhiên ở bên cạnh nói chuyện.

Tuệ Tuệ có chút cười không nổi, cô ấy quay đầu gật đầu với người phục vụ, nói: "Được."
Người phục vụ rời đi, Tuệ Tuệ nghiêng đầu nhìn vào mắt Tề Ngôn, chỉ vào màn hình di động đã tối xuống, hỏi: "Có phải mình nhìn lầm hay không? Thẩm Kiến Sơ?"
Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm đôi mắt Tề Ngôn, Tề Ngôn ngượng ngùng né tránh, chỉ có thể gật đầu: "Ừm."
"Từ từ," Tuệ Tuệ đứng lên, "Chờ một chút, chờ một chút," Tuệ Tuệ nghiêng đầu nhìn Tề Ngôn: "Khi nào lại liên hệ?"
Tề Ngôn thành thật khai báo: "Mấy ngày nay đi."
Tuệ Tuệ lại chỉ vào di động: "Cô ấy đang làm gì?"
Tề Ngôn: "Hỏi mình ăn cơm chưa."
Tuệ Tuệ nhíu mày: "Mình biết cô ấy đang hỏi cậu ăn cơm chưa, không phải, là cô ấy có ý tứ gì? Hai người không phải đã ly hôn sao?"
Tề Ngôn mím môi, đột nhiên có hơi hoảng loạn, không biết nên nói chuyện này như thế nào.

Tuệ Tuệ thoạt nhìn rất khó tiêu hóa, xoa eo cau mày đứng yên thật lâu, chờ đến khi người phục vụ bưng nồi lẩu lên, cô ấy mới ngồi xuống.

Tuệ Tuệ nhẹ nhàng than một tiếng, bĩu môi: "Không trả lời sao?"
Tề Ngôn giương mắt nhìn Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ bị cái liếc mắt này chọc cười, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Làm gì vậy, nhìn mình giống như nhìn phụ huynh."
Tề Ngôn cười một chút: "Hì hì."
Tuệ Tuệ lại không cười, cắn răng hừ một tiếng: "Tức chết tui."
Tề Ngôn rót đồ uống cho Tuệ Tuệ: "Đừng tức giận."
Tuệ Tuệ trừng mắt nhìn Tề Ngôn một cái.

Bởi vì chuyện này, một bàn lẩu được ăn xong rất nhanh, Tuệ Tuệ không nói lời nào, Tề Ngôn cũng không dám nói gì, cơm nước xong, Tuệ Tuệ trực tiếp kéo Tề Ngôn lên trên lầu.

"Đừng nói với mình, hai người hiện tại là bạn bè." Tề Ngôn ngồi vào trên sô pha, Tuệ Tuệ mở miệng chính là nói một câu này.

Tuệ Tuệ cũng không có ngồi xuống, mà đứng ở trước mặt Tề Ngôn, Tề Ngôn cảm thấy, đêm nay nếu cô không nói rõ ràng, Tuệ Tuệ sẽ không cho cô trở về.

Tề Ngôn lắc đầu: "Mình không biết."
Tuệ Tuệ hỏi: "Vậy hai người hiện tại là quan hệ gì?"
Tề Ngôn: "Bạn bè đi."
Tuệ Tuệ: "......"
Trường hợp này thực không thích hợp, Tuệ Tuệ nở nụ cười: "Tề Ngôn! Mình đang nghiêm túc hỏi cậu."
Tề Ngôn cười như không cười mà nhìn Tuệ Tuệ, vẫn lắc đầu: "Mình cũng không biết."
Tuệ Tuệ khoanh tay trước ngực, nhìn Tề Ngôn.

Tề Ngôn nuốt một chút nước miếng, tiếp theo đơn giản nói lại việc cùng nhau ăn cơm cùng nhau xem diễn xuất cho Tuệ Tuệ.

"Cũng chỉ là như thế này."
Đôi mày của Tuệ Tuệ sắp nhíu thành một đường: "Cũng? Chỉ là?" Tuệ Tuệ tới gần Tề Ngôn một chút: "Thẩm Kiến Sơ có ý gì? Cô ấy đang theo đuổi cậu sao?"
Tề Ngôn nắm gối ôm trong tay, không có nhìn vào đôi mắt Tuệ Tuệ: "Không có đâu."
Tuệ Tuệ: "Không có cái rắm."
Tuệ Tuệ dùng sức mà a một tiếng, cúi đầu nhìn Tề Ngôn, nói: "Cậu biết hiện tại tâm tình của mình là gì sao? Thật giống như bạn tốt của mình chia tay, hai người cùng nhau mắng người yêu của bạn, sau đó ngày hôm sau bạn lại nói cho mình, hai người họ làm hòa."
Tề Ngôn mở miệng lại ngậm miệng, ngậm miệng lại mở miệng.

Đầu tiên cô không có cùng Tuệ Tuệ mắng Thẩm Kiến Sơ, tiếp theo cô với Thẩm Kiến Sơ không có làm hòa.

Nhưng mà hiện tại xác thật là Tề Ngôn không có đạo lý, Tuệ Tuệ xác thật là đang tức giận, cho nên cô không dám mở miệng phản bác.

Tuệ Tuệ thấy Tề Ngôn không nói gì, khẽ thở dài một tiếng, hỏi: "Cậu muốn bảo vệ cô ấy tới khi nào?"
Tề Ngôn nhỏ giọng: "Mình không có."
Tuệ Tuệ hít một hơi, lại chậm rãi thở ra: "Thực xin lỗi, mình có hơi quá nóng nảy," cô ấy nhìn Tề Ngôn, thật sự không biết nên nói cái gì, suy nghĩ nửa ngày, nghẹn câu: "Cậu không trả lời lại cho cô ấy sao? Nửa giờ đi qua rồi."
Tề Ngôn ừ một tiếng, lúc này mới lấy ra điện thoại, trả lời cho Thẩm Kiến Sơ: Ăn rồi
Tuệ Tuệ vẫn đứng ở trước mặt Tề Ngôn, nhưng tư thế khoanh tay trước ngực biến thành chống nạnh, như cũ là một dáng vẻ mình rất tức giận.

Thấy Tề Ngôn cất điện thoại, Tuệ Tuệ hỏi: "Có phải cậu còn thích cô ấy hay không?"
Hỏi xong Tuệ Tuệ lập tức liền hối hận, đáp án không cần quá rõ ràng, cho nên cô ấy lập tức bổ sung một câu: "Thôi không cần trả lời mình."
Nhưng Tề Ngôn vẫn là: "Ừm."
Tuệ Tuệ: "A! Tức chết tui!"
Tề Ngôn: "Thực xin lỗi."
Tuệ Tuệ càng tức: "Thực xin lỗi với đầu của cậu đi, cậu là thực xin lỗi mình sao?"
Tề Ngôn: "Đúng vậy."
Tuệ Tuệ bị tức cười: "Là đầu của cậu ấy! Tức chết tui."
Tề Ngôn mím môi, giương mắt cẩn thận nhìn Tuệ Tuệ, cũng cười rộ lên theo.

Tư thế chống nạnh của Tuệ Tuệ lại thay đổi, đôi tay khoanh ở trước ngực.

"Cho nên hiện tại thì sao?" Tuệ Tuệ hỏi Tề Ngôn: "Cậu nghĩ như thế nào?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Mình không biết."
Tuệ Tuệ than một tiếng: "Chúng ta giả thiết, Thẩm Kiến Sơ là đang theo đuổi cậu, ah," Tuệ Tuệ nghĩ tới một từ: "Tái hôn, Thẩm Kiến Sơ nếu muốn cùng cậu tái hôn, cậu nói như thế nào? Đồng ý không?"
Vấn đề này vừa ra, kỳ thật Tề Ngôn không có tự hỏi lâu lắm.

Đáy lòng cô vẫn luôn có giọng nói thực khát cầu, cho dù lý trí nói cho cô, rất nhiều chuyện đều không đúng, rất nhiều chuyện đều không được, nhưng giọng nói này vẫn luôn đẩy cô, đẩy cô tới gần Thẩm Kiến Sơ.

Nhưng mà Tề Ngôn vẫn làm bộ ở trước mặt Tuệ Tuệ suy nghĩ thật lâu, làm bộ tự hỏi một vấn đề rất khó trả lời, rất khó lựa chọn.

Sau đó không lâu lắm, cô mới nói: "Ừm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui