Trong lúc ăn cơm, Tiểu Nhã có ý tưởng rất kỳ quái, cô ấy nghĩ về sau có thể từ chối lời hẹn đi ăn cơm với Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ hay không.
Nhưng ý tưởng này mới hiện ra hai giây sau đã bị cô ấy phủ định, đầu tiên người ta có lòng mời cô ấy ăn cơm, tiếp theo Thẩm Kiến Sơ và Tề Ngôn cũng không có làm cái gì.
Vì sao lại có ý tưởng thế này, nguyên nhân là do chính cô ấy, từ đại học sau khi nhìn một bộ phim thần tượng rất ngọt, cô ấy không còn có ý nghĩ muốn yêu đương, hôm nay ý tưởng này xuất hiện một lần nữa, cô ấy không biết nên cười hay nên khóc.
Rõ ràng Thẩm Kiến Sơ và Tề Ngôn cũng không có làm gì cả, vị trí ngồi cũng không dính sát nhau, cũng không có phát sinh việc gì khiến người khác muốn biến mất, nhưng quan hệ vi diệu giữa hai người, chính là sẽ không ngừng không ngừng tràn ra, làm cô ấy sinh ra ý tưởng muốn tìm đối tượng.
Tiểu Nhã đã không thể dùng một cái bóng đèn để hình dung mình được nữa, cô ấy căn bản chính là một người xa lạ vừa lúc ngồi cùng bàn ăn.
Cô ấy không xứng nói chuyện, cũng không nghĩ chen vào cuộc nói chuyện của Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ.
Mà Tề Ngôn vì có thể để tâm đến Tiểu Nhã, không để cô ấy cô đơn, thường thường tìm lời để nói chuyện với cô ấy, nhưng nói xong không bao lâu, lại bắt đầu nói nói cười cười với Thẩm Kiến Sơ.
Tiểu Nhã bắt đầu nghi hoặc, lần trước cũng là mới mấy ngày trước thôi, ở phòng làm việc nhìn thấy hai người trước mặt này còn khách sáo lịch sự có khoảng cách rất lớn, thế nào lại đột nhiên thành như vậy, như là đã cùng nhau sống chung thật lâu, như bạn đời vô cùng hiểu biết đối phương.
Tiểu Nhã nuốt miếng sushi trong miệng xuống, lại có một quan điểm mới.
Cô ấy cảm thấy mình có ý tưởng kỳ quái này, rất có thể là vì cô ấy chưa từng thấy qua Tề Ngôn như vậy.
Cô ấy quen biết Tề Ngôn, yêu cầu chú ý săn sóc cũng chỉ là về mặt tinh thần, hơn nữa cũng đã rất lâu trước kia, không phải như bây giờ, hiện tại Tề Ngôn một mình đảm đương một phía, cái gì cũng biết, cái gì đều có thể chống được.
Tiểu Nhã lại nhìn Tề Ngôn dùng ngón tay dính nước vẽ tranh, nhỏ giọng kể chuyện xưa cho Thẩm Kiến Sơ, yên lặng mà uống một ngụm canh.
Vừa rồi nói múc canh gỡ xương cá đút cơm, ngược lại như là Thẩm Kiến Sơ làm cho Tề Ngôn như vậy, Tiểu Nhã có thể nhìn ra.
Nhìn hai người như vừa mới quen biết nhau, lại như đã quen biết thật lâu, ly hôn rồi hòa hợp đều là cái dạng này sao?
Trong đầu Tiểu Nhã vẫn luôn có một ấn tượng đối với Thẩm Kiến Sơ, bây giờ giống như muốn thay đổi.
Tề Ngôn giờ phút này đang nói cho Thẩm Kiến Sơ nghe việc xảy ra ở tầng hầm Vạn Thành vào tuần trước, là Tiểu Nhã với Tề Ngôn tự mình trải qua, vốn dĩ là việc không quá hấp dẫn, bị Tề Ngôn nói với vẻ thích thú, lại thành thú vị.
"Đúng không," Tề Ngôn ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhã ngồi bên kia kêu một chút: "Đúng không Tiểu Nhã?"
Tiểu Nhã gật đầu: "Ừm."
Cơm nước xong, Tề Ngôn đưa ra kiến nghị cùng đi đến rạp chiếu phim bên cạnh xem phim điện ảnh, Thẩm Kiến Sơ nói tốt, Tiểu Nhã uyển chuyển từ chối.
"Tôi không đi," Tiểu Nhã cười cười với Tề Ngôn: "Buổi sáng vẫn chưa làm xong bảng biểu kia, hai người đi thôi, tôi về khách sạn trước."
Tề Ngôn khuyên Tiểu Nhã: "Cái đó không vội."
Tiểu Nhã vẫn lắc đầu: "Tôi không đi, hai người xem đi."
Tề Ngôn không hề gượng ép, nói lời tạm biệt với Tiểu Nhã, cùng Thẩm Kiến Sơ đi đến rạp chiếu phim.
Tiểu Nhã nào có bảng biểu không làm xong đâu, cô ấy cũng chỉ là không có đối tượng mà thôi.
Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ chọn một bộ phim đúng thời gian, tới cửa rạp chiếu phim lấy vé xong vừa lúc có thể đến xoát vé.
Khả năng cũng là chỉ muốn tìm chuyện gì đó làm để giết thời gian, chọn phim điện ảnh cũng không phải rất hay, người xem cũng ít, hai người ngồi một hàng, còn không đến sáu người xem.
Tề Ngôn nhớ tới lần đầu tiên cô cùng Thẩm Kiến Sơ đi xem phim, khi đó cô cùng Thẩm Kiến Sơ đã định, trước 12 giờ, ghép xong trò chơi ghép hình mà Thẩm Kiến Sơ mua, ngày hôm sau sẽ cùng nhau xem phim điện ảnh.
Vốn dĩ là trò chơi ghép hình rất khó ghép, Tề Ngôn ngày đó còn không biết cố gắng mà ngủ trong phòng làm việc của Thẩm Kiến Sơ, dẫn tới thời gian càng ít đi.
"Kiến Sơ," Tề Ngôn dựa qua một chút, hô một tiếng: "Chị còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đi xem phim không?"
Thẩm Kiến Sơ trực tiếp nói ra tên bộ phim.
Tề Ngôn trộm cười một chút: "Chị nhớ rõ nha."
Tề Ngôn cũng nhớ rõ, Thẩm Kiến Sơ gửi cho cô xem trò chơi ghép hình, cũng đồng ý lời đi xem điện ảnh, cô vui vẻ đến mức dường như cả đêm không ngủ, vẫn luôn ngồi chọn phim, vẫn luôn suy nghĩ, Thẩm Kiến Sơ có ăn bắp rang không? Thẩm Kiến Sơ có thích trà sữa không?
Sự thật chứng minh, Thẩm Kiến Sơ không thích ăn bắp rang, cũng không thích uống trà sữa.
Tề Ngôn không tính toán tiếp tục nói về đề tài này, cô chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, lại không ngờ Thẩm Kiến Sơ đột nhiên dắt lấy tay cô.
"Nói đến việc này," Lời nói của Thẩm Kiến Sơ mang theo mỉm cười: "Chị muốn thẳng thắn với em một việc."
Tề Ngôn hỏi: "Chuyện gì?"
Thẩm Kiến Sơ đem điện thoại ra, bấm vào một album, click mở một tấm ảnh.
Tề Ngôn liếc mắt một cái liền nhận ra, lúc trước Thẩm Kiến Sơ chụp cho cô, là tấm ảnh chụp trò chơi ghép hình mà Thẩm Kiến Sơ đã ghép xong, còn nằm trong chiếc điện thoại cũ đã vô dụng của cô.
Thẩm Kiến Sơ đưa điện thoại qua cho Tề Ngôn, nhỏ giọng nói với Tề Ngôn: "Em nghiêm túc kiểm tra một chút."
Tề Ngôn nhận lấy, nếu Thẩm Kiến Sơ nói như vậy, Tề Ngôn phóng to hình ảnh lên, lại phóng to thêm, nghiêm túc nhìn trò chơi ghép hình.
Thẩm Kiến Sơ nhắc nhở một câu: "Nhìn bên cạnh trò chơi ghép hình."
Vì thế Tề Ngôn dịch qua đi, lúc này cô đã biết.
"Ah?" Tề Ngôn phóng to chỗ hơi mơ hồ kia lên: "Đây không phải là photoshop chứ?"
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Đúng vậy."
Tề Ngôn vô cùng nghi hoặc nhìn Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Lúc ấy mau đến 12 giờ, vẫn chưa thể ghép hoàn chỉnh."
Tề Ngôn vẫn còn rất nghi hoặc: "Vì sao?"
Thẩm Kiến Sơ gõ đầu Tề Ngôn một chút: "Còn không phải là vì có thể cùng cô Tề đi xem điện ảnh sao."
Trái tim Tề Ngôn đột nhiên bị đánh vào một chút.
Lúc đó đi xem điện ảnh, còn rất sớm rất sớm.
Cô còn nhớ rõ sau khi xem xong điện ảnh, cô trở về đi tìm Tuệ Tuệ, nói với Tuệ Tuệ rằng Thẩm Kiến Sơ quả nhiên rất miễn cưỡng, hai người hầu như không có tương tác, Thẩm Kiến Sơ cũng không nói chuyện nhiều, sau đó cô lại nói, Thẩm Kiến Sơ một chút hứng thú với cô cũng không có.
Tề Ngôn kinh ngạc biểu hiện lúng ta lúng túng, Thẩm Kiến Sơ cười một chút, lại gõ đầu cô: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn khẽ chớp đôi mắt, chậm rãi cười rộ lên, ôm di động chậm rì rì dựa trở về: "Không có việc gì."
Cô lại hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Vì sao hiện tại mới muốn nói cho em biết?"
Thẩm Kiến Sơ nghiêng đầu hướng về bên phía Tề Ngôn một chút: "Hình như là vì em đề cập đến vấn đề này."
Xác thật là như thế này không sai, nhưng mà.
Tề Ngôn: "Chị có thể vẫn gạt em."
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Không dối gạt, giấu nhiều cũng giấu lâu rồi, đồ ngốc nào đó căn bản không biết chị suy nghĩ cái gì."
Tề Ngôn lại lần nữa trộm cười rộ lên.
Cô hiểu lầm Thẩm Kiến Sơ quả thật rất sâu.
Tề Ngôn đành phải nói một câu: "Không nghĩ tới chị có thể sử dụng thủ đoạn thế này."
Thẩm Kiến Sơ nắm tay Tề Ngôn qua, đặt ở trên đùi: "Nhưng không chỉ có một cái này đâu cô Tề, em chậm rãi nghĩ lại đi, có rất nhiều."
Tề Ngôn vốn dĩ muốn hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Cô muốn chính mình nhớ lại.
Xem xong điện ảnh hai người đi về, khó có được chính là đêm nay Thẩm Kiến Sơ không có công tác.
Tề Ngôn cho rằng hai người lại lần nữa ngủ chung sẽ mất tự nhiên, ít nhất cô sẽ không quen, nhưng sự thật hoàn toàn tương phản.
Thẩm Kiến Sơ luôn có thể kéo cô, luôn dùng hai ba câu nói khiến cho Tề Ngôn cảm thấy hai người hiện tại nên là như thế này, không cần ngại ngùng gì cả.
Buổi chiều nếm hương vị, chưa đã thèm, buổi tối trước khi ngủ lại tới vài lần, tinh lực của Tề Ngôn hầu như không còn, sau khi kết thúc không chỉ có bản thân mình không muốn đi tắm, còn ôm Thẩm Kiến Sơ, cũng không cho cô ấy đi.
Sau lại cô vẫn là bị người ta ôm đi.
Hai ngày sau, Thẩm Kiến Sơ rảnh rỗi rất nhiều, còn có thể cùng Tề Ngôn và Tiểu Nhã đi tạp chí xã, cũng bởi vì vậy, mà Tiểu Nhã có thể học được không ít kỹ xảo đàm phán từ Thẩm Kiến Sơ.
Vì tương lai phòng làm việc của Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ không keo kiệt đem những gì biết được đều nói cho Tiểu Nhã.
Một đi một về, suy nghĩ của Tiểu Nhã đối với Thẩm Kiến Sơ đã xoay 180 độ.
Lúc trước Tuệ Tuệ hay nói với cô ấy, nói Thẩm Kiến Sơ rất nhiều người thích, mà Tề Ngôn đẩy được mấy người theo đuổi kia ra, chỉ làm cho Thẩm Kiến Sơ nhìn đến một mình Tề Ngôn.
Khi đó cô ấy chỉ tin câu sau cùng, bởi vì Tề Ngôn ưu tú như vậy, muốn theo đuổi ai không thể thành công, hiện tại cả câu cô ấy đều tin, Thẩm Kiến Sơ quả thật rất hấp dẫn người.
Hai người cũng quá hợp nhau, ai có thể chen vào được.
Sau khi kết thúc việc ở Đông Thành, ba người đều không ở lại lâu lắm, trưa hôm đó mua vé máy bay trở về.
Tới Hải Thành vừa lúc là giờ ăn cơm tối, Tiểu Nhã nỗ lực tìm lí do rời đi, cố gắng không chiếm dụng thời gian ở chung riêng tư của hai người.
Tề Ngôn tạm biệt Tiểu Nhã, cũng nói Tiểu Nhã về đến nhà thì gửi tin nhắn cho Tề Ngôn.
Tài xế của Thẩm Kiến Sơ tới sân bay đón người, Tề Ngôn mới vừa lên xe, Thẩm Kiến Sơ liền nhận được một cuộc điện thoại.
Tề Ngôn đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn thấy Thẩm Kiến Sơ mím môi, có lẽ là chuyện quan trọng, cô đành phải ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
Không biết bên kia nói gì đó, Thẩm Kiến Sơ đáp lời dạ, đột nhiên quay đầu nhìn Tề Ngôn liếc mắt một cái.
Sau đó, Thẩm Kiến Sơ nói: "Tề Ngôn ở bên cạnh con."
Mới nói xong, Thẩm Kiến Sơ lập tức cầm điện thoại xuống, cũng click mở loa ngoài.
"Tiểu Ngôn sao?"
Tề Ngôn nghe ra tới là giọng của ba Thẩm, giọng điệu lập tức ngoan ngoãn: "Chào chú."
Ba Thẩm lập tức cười rộ lên: "Tiểu Ngôn à, hai đứa ở chung sao."
Tề Ngôn quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ: "Dạ."
Bởi vì chú không thường về nhà, Tề Ngôn với chú cũng không phải thân lắm, hơn nữa bình thường lúc Thẩm Kiến Sơ nói chuyện với chú cô cũng không có thể nói được câu nào.
Rốt cuộc vì không phải là giáo viên hay đồng nghiệp khác bên ngoài, Tề Ngôn không thể đối phó với chú giống như đối phó với bọn họ, cho nên dạ một tiếng xong, Tề Ngôn không biết nên nói cái gì.
Tề Ngôn túm tay áo Thẩm Kiến Sơ một chút, Thẩm Kiến Sơ cười cười, cầm điện thoại lại.
Hai người ở trong điện thoại nói gì đó, không bao lâu, Thẩm Kiến Sơ cúp điện thoại.
Thẩm Kiến Sơ lại nhìn Tề Ngôn liếc mắt một cái.
Tề Ngôn nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Không có việc gì."
Tài xế đưa hai người đi ăn cơm, cơm nước xong lại đưa đến nhà Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ buông hành lý của mình xuống, lái xe của mình, chở Tề Ngôn đến dưới lầu chung cư.
Xe dừng lại, Thẩm Kiến Sơ lại làm kịch bản giống như lần trước, khóa cửa, không cho Tề Ngôn xuống xe.
Lần này Tề Ngôn không vội xuống, một bộ dáng em không thèm để ý ngồi bất động.
Giằng co trong chốc lát, Thẩm Kiến Sơ bị bại trận trước, cô ấy cởi bỏ đai an toàn, xoay người nhéo cằm Tề Ngôn một chút.
Tề Ngôn cười lên: "Làm gì vậy."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Khi nào chị có thể không cần đưa em về nhà nữa?"
Tề Ngôn hiểu rõ ý tứ của Thẩm Kiến Sơ, cô không nhìn Thẩm Kiến Sơ: "Không biết."
Thẩm Kiến Sơ: "Hiện tại dọn qua sẽ không quá nhanh chứ?"
Tề Ngôn vẫn là: "Không biết," cô nghĩ nghĩ: "Sẽ đi."
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Khi nào không nhanh, cô Tề có thể cho chị tín hiệu sao?"
Không chờ cô Tề trả lời, Thẩm Kiến Sơ tự mình nói: "Vẫn là chị hỏi đi, cô Tề thẹn thùng như vậy sẽ không chủ động nói với chị đâu."
Cô Tề nghẹn cười nhìn Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ nhìn chằm chằm đôi mắt Tề Ngôn, nhẹ giọng nói: "Chị mỗi ngày đều tới hỏi.".