Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn


Ra khỏi phòng khám, Tề Ngôn đứng ở dưới lầu phát ngốc một lát, thẳng đến khi xe cô đặt gọi điện thoại cho cô, cô mới hồi phục tinh thần lại.

Năm trước cô từng cùng Tiểu Nhã đi xem một triển lãm tranh tư nhân của một họa sĩ.

Là một họa sĩ đã không còn trên thế gian, sinh thời không quá hạnh phúc, sau khi cô ấy chết người nhà của cô ấy sửa sang lại những tác phẩm của cô ấy và đặt ở cùng nhau, vào mùa thu tháng 9 cô ấy thích nhất, mở triển lãm cho mọi người xem.

Sắp xếp bức tranh theo thời gian, từ đầu hành lang này đến đầu kia, Tề Ngôn xem qua một bức một bức, hiểu được rất rõ ràng hành trình tinh thần của họa sĩ, từ lúc bắt đầu phóng khoáng, đến cuối cùng áp lực.

Đặc biệt là một bức cuối cùng, con hươu bên rìa vách đá.

Tề Ngôn giống như đang trải qua cuộc sống của cô ấy, cũng giống như đang xem bộ phim điện ảnh mà cô ấy là vai chính, chờ triển lãm tranh kết thúc, Tề Ngôn định mua bức tranh con hươu kia, nhưng khi nhờ người đi liên hệ, phát hiện đã bị những người khác mua đi.

Cũng không phải rất đáng tiếc, khi đó Tề Ngôn đã hiểu được đã thấy ra rất nhiều việc, cũng hiểu được mất mát là chuyện thường tình của cuộc sống, cô chỉ là cảm thấy mình may mắn, cô không phải là con hươu bên vách đá.

Thẩm Kiến Sơ là thiên sứ của cô, cũng là ma quỷ của cô, cô sẽ cười vì Thẩm Kiến Sơ, cũng sẽ khóc vì Thẩm Kiến Sơ.

Cho dù là vào đoạn thời gian rất thống khổ kia, an ủi duy nhất của cô, cũng chỉ có Thẩm Kiến Sơ cũng là người khiến cô khổ sở.

Nhưng hiện tại cô phát hiện, sự thật cũng không phải như vậy.

Trong lòng Tề Ngôn cũng có một triển lãm tranh, triển lãm tranh này hẳn là sáng lập ra từ lúc cô cùng Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau, mỗi một bức tranh, cũng đều là hai người, nhưng có một ngày, Tề Ngôn lại đột nhiên đi ra ngoài, cô vứt bỏ triển lãm tranh, chỉ để lại một mình Thẩm Kiến Sơ.

Giờ phút này, cô tựa như Tề Ngôn lúc trước đang thưởng thức tác phẩm của người khác, một lần nữa tiến vào triển lãm tranh này.

Cuộc sống của cô cùng Thẩm Kiến Sơ một lần nữa được bày ra trước mắt, cô phát hiện rất nhiều chi tiết bị xem nhẹ, cũng từ trong tranh thấy được chân tướng, Thẩm Kiến Sơ không phải như những gì cô nghĩ, chính cô cũng đã sai rất nhiều.


Di động có hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Kiến Sơ, còn có hai tin nhắn WeChat của Thẩm Kiến Sơ.

Chờ đến khi Tề Ngôn lên xe, mới mở tin nhắn của Thẩm Kiến Sơ ra.

Thẩm Kiến Sơ: Đang làm gì?
Thẩm Kiến Sơ: Giữa trưa muốn cùng nhau ăn cơm hay không?
Khoảng cách thời gian của hai tin nhắn là nửa giờ, mà tin nhắn cuối cùng gửi vào mười phút trước.

Tề Ngôn trả lời: Không cần
Thẩm Kiến Sơ một giây trở về chữ "Được", liền không còn nhắn lại.

Từ chỗ của bác sĩ Diệp về, Tề Ngôn làm hai việc, một việc là đi đến công ty Tuệ Tuệ, lấy chìa khóa xe lái xe về nhà, một việc khác, là ở nhà làm bữa cơm trưa cho mình.

Cơm nước xong, cô đem giá vẽ từ phòng vẽ tranh ra tới ban công.

Chung cư này ở bên cạnh sông, từ bên này nhìn qua, tuy rằng chung quanh có rất nhiều kiến trúc, tầm mắt cũng không tốt lắm, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy bầu trời xanh đám mây trắng.

Đứng ở trên ban công, Tề Ngôn một bàn tay bỏ vào túi quần áo, mang theo tai nghe nghe nhạc, càn rỡ vẽ lên bảng vẽ.

Âm nhạc trong lỗ tai đổi qua một bài lại một bài, tranh cô vẽ cũng càng ngày càng có hình dáng.

Thẳng đến khi các chỗ trống đều bị lấp đầy, Tề Ngôn tự mình nở nụ cười.

Đang định thêm một ít chi tiết, âm nhạc trong lỗ tai đột nhiên bị tắt, biến thành một âm thanh khác.

Là tiếng chuông di động, Tề Ngôn đem điện thoại ra, nhìn trên màn hình là một dãy số xa lạ, cô bấm nhận, nghe người đàn ông trong điện thoại nói cô có chuyển phát nhanh, hỏi cô có ở nhà không.


Vài phút sau, Tề Ngôn nhận được đồ từ trong tay nhân viên chuyển phát nhanh.

Mấy năm nay cô cũng gửi và nhận rất nhiều chuyển phát nhanh, Tề Ngôn sờ một cái là có thể cảm giác được, trên tay là một bức tranh.

Mở ra quả nhiên là đúng, cô một bên cẩn thận lấy đồ vật ra, một bên suy nghĩ lại gần đây có ai sẽ gửi tranh cho cô, còn là chuyển phát nhanh cùng thành phố.

Thẳng đến khi cô gỡ màng xốp hơi xuống, mới biết được là cái gì.

Bức tranh rất quen, là《 Mặt trời lặn cùng hoàng hôn 》đã thật lâu không thấy, nhưng không phải bức cô vẽ, mà là được vẽ lại, kích cỡ cũng nhỏ hơn.

Cách tầng pha lê, Tề Ngôn dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, từ mặt trời lặn cho đến hoàng hôn, lại ngừng ở bên cạnh.

Mặt trời lặn chậm rãi rơi xuống ở trên biển, trên mặt biển phản chiếu ảnh ngược chính là hoàng hôn, sắc trời đã cận tối, chờ đến khi ánh sáng biến mất, mặt trời lặn của bầu trời cùng hoàng hôn trên biển sẽ hoàn toàn dung hợp bên nhau ở một thế giới không người.

Tề Ngôn lúc trước mang theo tư tâm làm bức tranh này, cũng bởi vậy mà lấy được thành tựu, đến khi có người đầu tiên hỏi cô, có thể bán bức tranh này không, cô suy nghĩ thật lâu, cũng không có trực tiếp trả lời.

Nhưng khi có người thứ hai hỏi cô cùng một vấn đề, Tề Ngôn trả lời sẽ.

Cô nghĩ, cô không có cách nào bảo tồn mặt trời lặn cùng hoàng hôn cho tốt, để cho người khác bảo tồn đi, cô luyến tiếc vẽ lên dấu chấm câu, để cho người khác giúp cô vẽ lên.

Chỉ là không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, thế nhưng lại rơi vào trong tay Thẩm Kiến Sơ.

Bản thân Tề Ngôn chính là một người mâu thuẫn, rất nhiều thời điểm, làm việc cùng suy nghĩ, đều hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng cô cảm thấy, về sau cô sẽ không còn như vậy nữa.


Bức tranh trên tay này được xử lý từng chi tiết rất khá, cho dù không thể chạm đến, Tề Ngôn cũng có thể cảm thụ được, thật giống như ở trên đời này, người này là người duy nhất có thể hiểu 《 Mặt trời lặn cùng hoàng hôn 》, cũng là người duy nhất hiểu Tề Ngôn.

Nhìn bức tranh trong chốc lát, Tề Ngôn lật bức tranh lại, vốn chỉ là lơ đãng lật qua, cô lại nhìn thấy được chữ viết ở góc phải bên dưới chỗ trống của mặt trái.

Ba chữ vô cùng hấp dẫn ánh mắt.

"Chị yêu em"
Giây tiếp theo, Tề Ngôn gọi điện thoại cho Thẩm Kiến Sơ.

Lại giây tiếp theo, Thẩm Kiến Sơ đã nhận.

Tề Ngôn nhìn chữ viết bằng bút máy trên mặt trái, nói vào điện thoại: "Nhận được."
Thẩm Kiến Sơ ở bên kia khẽ ừ một tiếng: "Chị cho rằng em không để ý tới chị."
Tề Ngôn nhanh chóng chớp đôi mắt hai cái, cô cảm thấy hai ngày này tuyến lệ của cô có hơi quá mức phát đạt.

Tề Ngôn hỏi: "Chị ở đâu?"
Thẩm Kiến Sơ: "Dưới lầu."
Nháy mắt vô dụng, nước mắt rơi xuống.

Tề Ngôn: "Đi lên đi."
Tề Ngôn đặt tranh trên bàn trà, chờ chuông cửa vang.

Nửa phút, chuông cửa dưới lầu vang lên trước, lại qua một phút, chuông cửa vang lên.

Tề Ngôn nhìn trong gương một chút, cảm thấy mình không thành vấn đề mới đi mở cửa.

Thẩm Kiến Sơ đứng ở cửa, nhìn thấy Tề Ngôn đầu tiên là cười cười, tiếp theo đưa ra thứ đang giấu ở phía sau.

Thẩm Kiến Sơ mang đến một bó hoa, hoa Baby màu lam nhạt, trên bó hoa còn có một mặt dây chuyền nhỏ, hình giọt nước không quá lớn, khảm ở bên trong chính là lá con mấy ngày trước Thẩm Kiến Sơ đặt ở trong lòng bàn tay Tề Ngôn.


Tề Ngôn hỏi: "Sao lại mua hoa?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Muốn mua tặng em."
Tề Ngôn rũ mắt không nói chuyện nữa, Thẩm Kiến Sơ cũng không nói lời nào, Tề Ngôn trước tránh đường cho Thẩm Kiến Sơ, để cô ấy vào cửa.

Thẩm Kiến Sơ thay đổi giày, đưa hoa cho Tề Ngôn, nhưng Tề Ngôn lại không có lập tức nhận lấy, mà là đi đến bên Thẩm Kiến Sơ, thực thong thả chui vào trong lòng ngực Thẩm Kiến Sơ.

Tề Ngôn cảm nhận được Thẩm Kiến Sơ rất dùng sức ôm lại cô, mặt trang sức hình giọt nước kia bởi vì tư thế của Thẩm Kiến Sơ, mà dán ở bên tai cô, có chút lạnh lẽo.

Tề Ngôn hỏi: "Vẽ khi nào?"
Thẩm Kiến Sơ: "Mua ngày đó rồi bắt đầu vẽ."
Tề Ngôn nói: "Vẽ rất khá."
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên nở nụ cười, Tề Ngôn cảm nhận được thân thể Thẩm Kiến Sơ bởi vì cười mà sinh ra rung động.

Cô nghĩ là Thẩm Kiến Sơ bởi vì được khích lệ nên cười sao? Nhưng cũng có thể là bởi vì lí do khác.

Không ôm Thẩm Kiến Sơ bao lâu, cửa còn mở ra, Tề Ngôn trước nhận lấy hoa, sau đó vòng qua Thẩm Kiến Sơ, đi đóng cửa lại.

Quá trình này Thẩm Kiến Sơ đứng bất động ở cạnh cửa, chờ đến khi Tề Ngôn lại đi vào, chuẩn bị tìm một chỗ đặt hoa, Thẩm Kiến Sơ đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô.

Tề Ngôn quay đầu đối diện tầm mắt Thẩm Kiến Sơ: "Làm sao vậy?"
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Buổi sáng em đi tìm bác sĩ Diệp?"
Tề Ngôn: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Giận chị sao?"
Giọng nói Thẩm Kiến Sơ rất thấp, giờ phút này ở trước mặt Tề Ngôn giống đứa trẻ làm sai việc, nhìn như rất muốn làm Tề Ngôn tha thứ cho cô ấy, nhưng có lẽ vì không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên chỉ có thể làm việc cơ bản nhất là dò hỏi.

Tề Ngôn lắc đầu: "Không có."
Thẩm Kiến Sơ tựa như cũng không có nghe vậy mà nhẹ nhàng, chỉ là tay nắm thả lỏng một chút, không có hoàn toàn buông ra, vẫn như cũ nắm lấy cổ tay Tề Ngôn.

Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Em còn muốn chị hay không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận