Buổi tối Thẩm Kiến Sơ ôm Tề Ngôn ngủ.
Trước khi ngủ hai người hàn huyên thật lâu, nhưng đều là chuyện không có ý nghĩa, đa số là chia sẻ cuộc sống mấy năm nay, từ một đoạn lời nói nghĩ đến một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa lại tiếp nối một câu chuyện khác.
Tề Ngôn nói việc xảy ra khi cô đi Châu Âu, nói tài xế taxi thú vị, nói dưới lầu nhà Tuệ Tuệ có một dì rất quen thuộc, còn nói bảo an chung cư của cô có trí nhớ thực tốt.
Lúc Tề Ngôn nói, Thẩm Kiến Sơ yên tĩnh lắng nghe, có cảm thấy hứng thú sẽ hỏi hai câu, Tề Ngôn nói xong Thẩm Kiến Sơ tiếp tục.
Thẩm Kiến Sơ cũng nói chuyện xưa của mình, cô ấy còn nói cho Tề Ngôn rằng kỳ thật cô ấy không biết chăm sóc cây xanh, ban công có bồn hoa cô ấy trồng đã chết, nhưng mà cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định mua một chậu giống như đúc trở về.
Tề Ngôn hỏi cô ấy bây giờ đã biết cách chăm sóc chưa?
Thẩm Kiến Sơ nói chắc là biết, nhưng khả năng cũng sắp chết.
Tề Ngôn cười nói, sao chị lại như vậy?
Thẩm Kiến Sơ nói, không phải em đã trở lại sao.
Sau đó không biết là ai ngủ trước, cũng không biết mấy giờ ngủ, ngày hôm sau Tề Ngôn tỉnh lại, mơ mơ màng màng mới nhận ra giờ phút này cô đang ở địa phương nào.
Cô ở trên giường bình tĩnh nửa phút, không tiếp tục ngủ, hoàn cảnh trong phòng ngủ làm cô có loại ảo giác, giống như tất cả đều là mộng, tất cả đều bừng tỉnh sau một thế hệ, cô vậy mà còn có thể ở chỗ này.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, cô bắt đầu cảm thấy mình có hơi làm ra vẻ.
Thẩm Kiến Sơ còn ngủ, cô nhẹ nhàng rời giường, nhẹ nhàng mở cửa đi ban công, sau đó cô thấy được bồn cây xanh mà Thẩm Kiến Sơ nói.
Tề Ngôn lấy nước tưới hoa, Thẩm Kiến Sơ cũng rời giường, Tề Ngôn quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Kiến Sơ một cái, chọc Thẩm Kiến Sơ đến nở nụ cười.
Tề Ngôn lấy xẻng nhỏ đào đất, Thẩm Kiến Sơ còn buồn ngủ từ phía sau ôm cô, Tề Ngôn nói: "Chị cũng quá lợi hại đi, cây này rất dễ trồng, khẳng định là lúc tưới nước lại tưới quá nhiều, mà lúc cần tưới lại để lâu không tưới."
Thẩm Kiến Sơ vùi đầu trên vai Tề Ngôn: "Ừm ừm ừm, bị em phát hiện."
Tề Ngôn: "Mười ngày nửa tháng tưới một lần là đủ rồi, không cần tưới ngập nước."
Thẩm Kiến Sơ: "Ừm ừm ừm."
Tề Ngôn cười lên: "Chị có nghiêm túc nghe không?"
Thẩm Kiến Sơ: "Không có."
Tề Ngôn cắm xẻng nhỏ vào trong đất, Thẩm Kiến Sơ buồn cười một tiếng, hợp với cánh tay Tề Ngôn cũng cùng nhau ôm lấy.
Chờ Tề Ngôn chăm sóc cho cây xanh xong, hai người cùng đi rửa mặt, từ phòng ngủ đi ra, Thẩm Kiến Sơ thực tự nhiên kéo Tề Ngôn đến phòng ăn.
Tề Ngôn tò mò: "Chị làm bữa sáng?"
Thẩm Kiến Sơ: "Cháo, làm đêm qua."
Tề Ngôn: "Cũng được."
Ngoại trừ cháo, còn có hai quả trứng luộc, bữa sáng hai người đều ăn không quá nhiều, một chén cháo nhỏ một quả trứng là được rồi.
Chờ bữa sáng kết thúc, Thẩm Kiến Sơ hỏi Tề Ngôn: "Khi nào dọn lại đây?"
Tề Ngôn cười, hỏi lại Thẩm Kiến Sơ: "Chị cảm thấy khi nào thích hợp?"
Thẩm Kiến Sơ buông tay: "Nếu em hỏi chị, chị khẳng định nói hôm nay."
Tề Ngôn cúi đầu chơi cái muỗng: "Vậy được rồi."
Thẩm Kiến Sơ duỗi tay nhéo mặt Tề Ngôn một chút, nhưng giống như không đủ, lại ôm Tề Ngôn, ấn Tề Ngôn vào trong lòng ngực mình, dùng sức xoa cằm cô: "Em xấu xa, còn diễn kịch nha."
Tề Ngôn nắm lấy quần áo Thẩm Kiến Sơ, cười nói: "Em không có."
Thẩm Kiến Sơ lại xoa hai cái rồi buông Tề Ngôn ra, cô ấy hỏi: "Hôm nay đi làm sao?"
Tề Ngôn gật đầu: "Đi làm."
Thẩm Kiến Sơ lấy di động: "Chị liên hệ công ty chuyển nhà đi, trong nhà có vật phẩm quý trọng không?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không có."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng: "Lát nữa đưa chìa khóa cho chị."
Nói xem có trùng hợp hay không, Thẩm Kiến Sơ vừa dứt lời, Tề Ngôn liền lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra, đưa cho Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ trước cúi đầu nhìn tay Tề Ngôn, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau một giây, Tề Ngôn mím môi.
Sau đó.
Cùng vừa rồi giống nhau như đúc, Thẩm Kiến Sơ ôm và ấn Tề Ngôn vào trong lòng ngực, lần này cô ấy nhéo mặt Tề Ngôn, còn cắn lỗ tai cô một chút: "Em hư hay không hư?"
Tề Ngôn cười đến đau bụng, Thẩm Kiến Sơ còn đưa tay chọt eo cô, cô bị nhột đến như muốn lập tức nhảy dựng lên.
"A, ha ha, không cần chọt em."
Thu dọn chén đũa xong, Thẩm Kiến Sơ đưa Tề Ngôn đến phòng làm việc liền rời đi, Tiểu Nhã đã đến văn phòng, thấy mặt Tề Ngôn tràn đầy tươi cười tiến vào nói chào buổi sáng với cô ấy, Tiểu Nhã cũng cười rộ lên.
"Sớm nha, hôm nay tâm tình tốt như vậy?" Tiểu Nhã hỏi.
Tề Ngôn: "Phải không?"
Tiểu Nhã: "Đúng vậy."
Tề Ngôn cười: "Đúng vậy, tâm tình rất tốt."
Kỳ thật vốn dĩ trong lòng Tiểu Nhã là không có suy đoán, nhưng Tề Ngôn vừa nói như vậy, cô ấy cầm lòng không đậu mà nghĩ tới một người, cũng đem ngọn nguồn vui vẻ của Tề Ngôn đặt lên người Thẩm Kiến Sơ.
Tề Ngôn vào văn phòng mình, không bao lâu thu được tin nhắn của Thẩm Kiến Sơ, nói đã ở nhà cô chờ công ty chuyển nhà, Thẩm Kiến Sơ còn khen Tề Ngôn trồng hoa thật tốt.
Tề Ngôn hồi phục cô ấy: Đó là đương nhiên
Sau đó lại nói: Có yêu thích đều dọn qua đi
Thẩm Kiến Sơ: Toàn bộ dọn hết
Lại qua một ngày Tề Ngôn sẽ phải đi Italy, hai ngày này cô có học sinh muốn tới phòng làm việc, cho nên thời gian nhàn rỗi của Tề Ngôn cũng không phải rất nhiều, có nhiều lúc cô cầm lấy di động, phát hiện Thẩm Kiến Sơ đã gửi tin nhắn cho cô vào nửa giờ trước thậm chí còn sớm hơn.
Có một ít tin nhắn có ý nghĩa, như là hỏi Tề Ngôn mấy thứ này muốn mang qua hay là để lại.
Có một ít tin nhắn thực không có ý nghĩa, như là dò hỏi Tề Ngôn váy này đẹp như vậy vì sao không thấy cô mặc qua.
Mặc kệ là có ý nghĩa hay là không ý nghĩa, cơ bản Tề Ngôn đều có thể không cần trả lời, cô biết Thẩm Kiến Sơ có thể xử lý tốt.
Nhưng cô vẫn trả lời.
Tề Ngôn: Chị muốn mang qua thì mang qua đi, cũng không phải quá cần thiết
Tề Ngôn: Váy chỉ là vật trang trí của em
Thẩm Kiến Sơ trả lời cô rất nhanh: Vật trang trí có thể biến thành đồ dùng hằng ngày sao?
Tề Ngôn: Không có thể lắm
Thẩm Kiến Sơ: Nếu chị một hai phải có thể đâu?
Tề Ngôn: không cần
Chờ tiến độ bên kia của Thẩm Kiến Sơ dọn tất cả đồ vật đến nhà của hai người, tin nhắn từ bên kia liền ít đi, Tề Ngôn nghĩ cô ấy có thể là đang sửa sang lại phòng, đơn giản cũng bỏ điện thoại qua một bên, không liên tục nhìn nữa.
Giữa trưa Tuệ Tuệ tới phòng làm việc, nói Tề Ngôn mở phòng làm việc lâu như vậy, còn không có lại đây nhìn xem.
"Cho nên tới đây," Tuệ Tuệ đi đến trước mặt Tề Ngôn cùng Tiểu Nhã: "Còn bận sao?"
Tề Ngôn đóng văn kiện trên máy tính lại, lắc đầu: "Không bận, cậu ăn cơm chưa?"
Tuệ Tuệ: "Chưa đâu, không phải lại đây ăn cơm chùa của sếp nữ sao."
Tề Ngôn cười một chút, nếu Tuệ Tuệ tới, đơn giản dẫn theo Tiểu Nhã cùng đi quán ăn dưới lầu.
Ăn cơm, ba người lại cùng nhau trở về, Tề Ngôn lôi kéo Tuệ Tuệ vào văn phòng, chính thức pha ly cà phê cho Tuệ Tuệ.
"Làm sao vậy?" Tuệ Tuệ cầm lấy cái ly, nhưng nghĩ còn nóng nên buông xuống: "Có việc sao?"
Tề Ngôn gật đầu: "Ừm."
Tuệ Tuệ tùy tiện đoán: "Tái hôn?"
Tề Ngôn: "Còn không có, nhưng đã dọn qua."
Tuệ Tuệ à một tiếng, cầm lấy cái ly, nhưng nghĩ đến phỏng miệng, lại buông xuống: "Vậy cậu muốn nói cái gì với mình?"
Tề Ngôn: "Cậu biết lúc trước mình và Thẩm Kiến Sơ vì sao ly hôn không?"
Tuệ Tuệ cười một chút, hỏi ngược lại: "Cậu hỏi mình à?"
"Không phải," Tề Ngôn cũng cảm thấy khá buồn cười: "Mình không phải đang trải chăn sao, để dẫn tới vấn đề chính."
"OK," Tuệ Tuệ cười gật đầu: "Mình nhớ rõ lúc trước mình hỏi cậu, cậu nói với mình là hai người không thích hợp, nói cậu cả ngày ở nhà làm phiền Thẩm Kiến Sơ, thường xuyên làm mặt trái cảm xúc với Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ chịu không nổi cậu nên ly hôn."
Tề Ngôn sờ sờ cằm mình: "Mình muốn nói nguyên nhân chính."
Tuệ Tuệ gật đầu: "Ừm."
Thời gian kế tiếp, Tề Ngôn đem việc ngày đó buổi tối gặp phải bác sĩ Diệp, sau đó Thẩm Kiến Sơ thẳng thắn mọi việc với cô, ngày hôm sau lại biết được chân tướng từ bác sĩ Diệp, một năm một mười đều nói cho Tuệ Tuệ nghe.
Tuệ Tuệ vuốt ly cà phê nghe rất nghiêm túc, không có nửa câu chen vào, chờ đến một câu cuối của Tề Ngôn: "Chính là như vậy." Cô ấy mới phục hồi tinh thần lại.
Tin tức quá nhiều, Tuệ Tuệ xử lý rất lâu, mới thanh tỉnh lại.
Cà phê đã không còn nóng, cô ấy lại lần nữa cầm lấy, nhưng lần này vẫn như cũ không có uống, vẫn bị cô ấy buông xuống.
Cô ấy nhìn đôi mắt Tề Ngôn, giống như đang khiếp sợ, cũng giống như đang mê mang, cuối cùng cảm thán: "Chuyện này, cũng quá muốn khóc đi."
Tề Ngôn cười một chút: "Sao cậu còn không khóc?"
"Ngạnh trong lòng đó," Tuệ Tuệ nói xong, đôi tay ôm đầu: "Chờ chút, mình có hơi loạn," cô ấy nói lại cười rộ lên, hung hăng mắng một tiếng: "Khỉ thật!"
Tề Ngôn nhìn biểu hiện của Tuệ Tuệ, trong lòng nghĩ, cô hẳn là đã hoàn thành nhiệm vụ Thẩm Kiến Sơ cho rồi, bắt đầu từ hôm nay, Tuệ Tuệ sẽ đổi mới với Thẩm Kiến Sơ.
Tuệ Tuệ buổi chiều còn muốn đi làm, cho nên không ở lại lâu lắm, nhưng lúc đi người vẫn còn khiếp sợ, giống như có rất nhiều lời muốn nói với Tề Ngôn, nhưng cuối cùng chỉ là vỗ vỗ bả vai Tề Ngôn, nói chờ cô từ Italy trở về, cô ấy mời hai người ăn cơm.
Tuệ Tuệ đi rồi, vừa lúc Thẩm Kiến Sơ cũng báo tiến độ bên kia lại đây, nói đồ vật sửa sang lại cũng gần ổn, chờ cô Tề về nhà kiểm tra, còn kèm theo một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp là chụp đối diện tủ quần áo, bên cạnh tủ quần áo có cái gương, trong gương xuất hiện Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn click mở hình ảnh, căn bản không nhìn quần áo gì, trực tiếp phóng to cái gương kia.
Không bao lâu, học sinh của Tề Ngôn đã tới rồi.
Tề Ngôn bận rộn lên thì không thế nào để ý đến Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ gửi mấy tin nhắn không ai trả lời cô ấy đại khái cũng biết tình huống như thế nào, cô ấy ở nhà thu dọn xong, trực tiếp lái xe đến phòng làm việc của Tề Ngôn.
Bởi vì không có thông báo trước, lúc Thẩm Kiến Sơ tới Tiểu Nhã thoạt nhìn rất là kinh ngạc, lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, một bên hỏi muốn uống trà hay là cà phê, một bên nói Tề Ngôn ở bên trong đang họp với học sinh.
Thẩm Kiến Sơ trả lời là đưa nước uống trên tay lên "Chỉ mua ba ly, ở bên trong có bao nhiêu học sinh?"
Tiểu Nhã nói: "Sáu học sinh."
Thẩm Kiến Sơ gật gật đầu, đặt đồ uống ở một bên, trực tiếp dùng di động đặt sáu ly đồ uống, thêm chút đồ ăn.
Chờ bên trong họp xong, Tề Ngôn đưa học sinh đi ra, mới nhìn thấy Thẩm Kiến Sơ.
Tề Ngôn tò mò đi qua, hỏi: "Đến khi nào?"
Thẩm Kiến Sơ: "Không bao lâu."
Tề Ngôn: "Sao không nói một tiếng."
Thẩm Kiến Sơ lắc lư di động: "Có nói, em không nhìn thấy."
Lúc này Tiểu Nhã kêu bọn học sinh tới, chỉ một chút vào nước uống cùng đồ ăn trên bàn: "Các em lại đây đi, ăn điểm tâm."
Một đám học sinh ở bên cạnh đứng xem, nghe kêu như vậy cả đám đi qua, họp xong mọi người đều rất mệt, đột nhiên được cho đồ ăn nước uống, mọi người lại vui vẻ lên.
Thậm chí có người trêu chọc: "Cô Tề, không giới thiệu cho chúng em một chút sao ạ?"
Em ấy vừa dứt lời, một đám người cùng nhau nở nụ cười ái muội.
Tề Ngôn cũng quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, giống như suy nghĩ nên giới thiệu người bên cạnh còn không danh không phận này như thế nào.
Nhưng Thẩm Kiến Sơ mở miệng trước, cô ấy chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: "Ăn đồ của chị phải nói tốt giúp chị, chị đang theo đuổi cô Tề của các em."
Bọn học sinh ồn ào: "Wow wow.".