Bên ngoài không khí đặc biệt tốt, khu vực bị mọi người chia làm hai, cách cái bàn, học sinh đứng ở một bên, Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ cùng Tiểu Nhã đứng ở một bên, vốn dĩ mở họp xong bọn học sinh muốn giải tán đi về, Thẩm Kiến Sơ tới một chuyến như vậy, tất cả đều ở lại.
Thẩm Kiến Sơ mua đồ ăn nhiều, thêm chén cơm có thể thành cơm tối hôm đó.
"Cô Tề, chúng em phải xưng hô với chị gái này như thế nào ạ? Chị ấy chắc chắn là thường xuyên lại đây." Trong đám học sinh có người hỏi.
Tề Ngôn quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, hỏi: "Nên gọi chị gái như thế nào?"
Chị gái Thẩm nói: "Gọi vợ cô giáo."
Bọn học sinh đột nhiên kích động lên, kêu vài tiếng oh wow, sau đó cùng kêu lên: "Chào vợ cô giáo."
Thấy Tề Ngôn không có biểu hiện từ chối, lại có người nói: "Em thấy vợ cô giáo không cần theo đuổi."
Những người khác cười phụ họa: "Đúng vậy."
Nữ sinh vừa mới nói kia lớn mật lên tiếng xong lập tức trốn đến phía sau bạn mình, giống như sợ bị phát hiện, thừa dịp mọi người ồn ào, làm bộ như không có liên quan đến em, cúi thấp đầu trộm cười.
Nếu em ấy không muốn bị Tề Ngôn phát hiện, Tề Ngôn liền làm bộ không nhìn thấy, không ngờ em ấy quay đầu qua, trốn bên bạn học sinh kia rồi, phát hiện Tiểu Nhã tránh ở bên này cười.
Bị phát hiện Tiểu Nhã dường như lập tức thu hồi tươi cười, sau đó làm bộ như rất bận sờ soạng con chuột một chút.
Tề Ngôn cùng Thẩm Kiến Sơ cứ như vậy đứng uống đồ uống, nhìn bọn học sinh ha ha cái này, ha ha cái kia, không bao lâu, lại là nữ sinh trốn đi kia, đột nhiên có chút thăm dò.
Có lẽ là ăn uống no đủ, lúc nãy còn được ngầm đồng ý tán thành, giờ phút này đột nhiên lớn mật lên, em ấy lấy tờ khăn giấy, hỏi hai người đang nhỏ giọng nói chuyện: "Vợ cô giáo theo đuổi cô Tề bao lâu ạ?"
Tề Ngôn đang cùng Thẩm Kiến Sơ nói việc chuyển nhà, nghe học sinh hỏi như vậy, lập tức ngẩng đầu lên.
Lần này không cần Thẩm Kiến Sơ mở miệng, Tề Ngôn có thể trả lời.
Cô hút một ngụm đồ uống, quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, nói: "Không bao lâu, còn không quá một tháng."
Học sinh phát ra thanh âm so le không đồng đều, giống như có người thất vọng, có người thấy đáng tiếc, nhưng cũng có người vẫn ồn ào như cũ.
Cô Tề là người một nhà, tự nhiên mọi người sẽ hướng về cô, Thẩm Kiến Sơ cười sờ sờ đầu Tề Ngôn một chút, gật đầu nói: "Cô Tề của các em chê chị làm không đủ."
Giọng nói vừa dứt, nhóm quần chúng sôi nổi đặt vấn đề.
"Chị gái theo đuổi cô Tề của chúng em thế nào?"
"Hai người làm sao quen biết nhau ạ?"
"Chị gái ơi cô Tề có rất nhiều người thích, chị chuẩn bị làm sao bây giờ?"
......!
Được, vợ cô giáo lại trở thành chị gái.
Thẩm Kiến Sơ cười gật đầu gật đầu, theo lời bọn học sinh nói, hỏi: "Các em có kiến nghị gì hay không? Hoặc là nói cho chị biết cô Tề thích cái gì."
Tề Ngôn dùng khuỷu tay thọc Thẩm Kiến Sơ một chút.
Ở giữa có một nữ sinh nhấc tay, Thẩm Kiến Sơ nắm lấy cổ tay Tề Ngôn, mời nữ sinh kia lên tiếng.
Thẩm Kiến Sơ: "Em nói."
Nữ sinh hỏi: "Em biết cô Tề thích mèo, hôm nay đi học cô giáo còn nói cho chúng em cô giáo đang nuôi một con, thực đáng yêu, chị có thích mèo không?"
Thẩm Kiến Sơ ah một tiếng thật dài, hỏi Tề Ngôn: "Em nuôi một con mèo à?"
Tề Ngôn lại gần bên Thẩm Kiến Sơ một chút, nhỏ giọng nói: "Không cần trêu chọc em! Em sẽ đỏ mặt, nhiều học sinh như vậy mà."
Mới nói như vậy, Thẩm Kiến Sơ đã rõ ràng nhìn thấy gương mặt Tề Ngôn bắt đầu đỏ lên.
Thẩm Kiến Sơ cũng lại gần bên phía Tề Ngôn, ung dung thản nhiên đem cô giấu đi, cũng nghiêm túc trả lời vấn đề của học sinh: "Chị cũng rất thích mèo."
Học sinh chụp bàn một cái: "Vậy là tốt rồi, vậy chị có thể lấy cớ đi đến nhà cô Tề, cô Tề cho chúng em xem qua video, 10 Giờ rất đáng yêu!"
Mấy nữ sinh khác cũng thích 10 Giờ gật đầu đồng ý, cũng bổ sung giải thích thêm: "Đúng rồi, mèo của cô Tề tên là 10 Giờ."
"Được, chị nhớ kỹ," Thẩm Kiến Sơ một bộ dáng như chị nghiêm túc ghi chép: "Mèo của cô Tề chị cũng rất thích, về sau chị mỗi ngày đi tìm mèo chơi, các em cảm thấy thế nào?"
Bọn học sinh vỗ tay: "Có thể!"
Cô Tề ở phía sau chị gái khổ không nói nổi.
Lại có một nữ sinh nhấc tay.
Thẩm Kiến Sơ: "Em nói."
"Chị gái," nữ sinh khụ hai tiếng: "Chị đưa hoa cho cô Tề chưa ạ?"
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Có đưa."
Nữ sinh lại hỏi: "Đưa chocolate chưa ạ?"
Thẩm Kiến Sơ nhướng mày: "Không xong rồi."
Không biết là từ đâu ra quan điểm yêu đương tặng quà, nữ sinh vô cùng nghiêm túc kiến nghị: "Phải đưa ạ, hoa, chocolate, nước hoa, nhẫn, vòng cổ, đều không thể thiếu, đều phải đưa."
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Ngoại trừ chocolate đều có đưa."
Nữ sinh hơi cúi đầu xuống, giống như có ý tứ buông tha cho Thẩm Kiến Sơ, nhỏ giọng lại: "Cũng muốn đưa."
Tề Ngôn lúc này mở miệng: "Cô không thích ăn chocolate."
Thẩm Kiến Sơ chính là biết được điều này, nhưng cô ấy vẫn nói: "Giống nhau không thể thiếu," cô ấy nhìn bọn học sinh: "Cô Tề không thích, chị đưa cho cô ấy, cô ấy lại chia cho các em, có thể chứ?"
Mọi người hưng phấn lên: "Có thể có thể."
Thẩm Kiến Sơ lại nói: "Đưa cho cô Tề sáu phần."
Mọi người đều nở nụ cười: "Có thể có thể."
Lại có một nữ sinh nhấc tay, Thẩm Kiến Sơ mời em ấy lên tiếng.
Học sinh nói: "Chị gái là làm nghề gì vậy ạ?"
Thẩm Kiến Sơ trả lời: "Người làm ăn."
Học sinh à một tiếng, cho kiến nghị: "Vậy chị có hiểu biết ngành của chúng em không? Nên tiếp xúc nhiều nha, mới có thể có chuyện để nói với cô Tề."
Lời này vừa nói ra, Tiểu Nhã đứng phía sau nhịn không được, cô ấy mở miệng nói: "Các em biết mẹ của chị gái này là ai không?"
Học sinh: "Ai ạ?"
Tiểu Nhã nói: "Phùng Thư Giác."
Không chỉ có nữ sinh đặt vấn đề, tất cả học sinh đều kinh ngạc, có chút thậm chí kích động mà kéo nhau, lẫn nhau xua tay.
"Là cô Phùng à, má ơi," không biết não bổ cái gì, ngồi ở kia nói: "Hai người thật ngọt."
Nếu là con gái của cô Phùng, đương nhiên không tồn tại cái gọi là hiểu biết về nghệ thuật, như vậy kiến nghị này được tính là đã đạt được.
Bởi vì có người phá lệ, thời gian còn lại mọi người từ tích cực lên tiếng biến thành tự do nói chuyện phiếm, lại trong chốc lát, tự do nói chuyện phiếm biến thành khen ngợi hội nghị của Tề Ngôn.
Mọi người vốn dĩ chỉ là khen một chút, nhưng bởi vì có Thẩm Kiến Sơ, tất cả mọi người bị Thẩm Kiến Sơ dẫn đến càng khen càng khoa trương, không chỉ có việc này, còn đem thói quen nhỏ bình thường lúc đi học của Tề Ngôn cũng khen lên.
Chờ đến khi ăn xong đồ ăn, mọi người mới ý thức được nên tan.
Trời cũng sắp đến chạng vạng, mọi người cùng nhau thu dọn đồ vật, rồi cùng cô Tề, còn có vợ cô giáo nói lời tạm biệt.
Tiểu nhã là người đi cuối cùng, chờ Tiểu Nhã rời đi, phòng làm việc cũng chỉ còn Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn, Tề Ngôn đóng cửa lại, xoay người chóng nạnh nhìn Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ cười một tiếng: "Chị sai rồi."
Tề Ngôn bị chọc đến nở nụ cười: "Cái gì mà chị sai rồi."
Thẩm Kiến Sơ kéo cô lại đây: "Mặc kệ, trước tiên xin lỗi lại nói."
Tề Ngôn nghẹn cười nhìn Thẩm Kiến Sơ: "Chơi vui không?"
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Có chút vui," cô ấy lại kéo Tề Ngôn qua một chút: "Lúc bọn họ đi, đều nói với chị là hẹn gặp lại vợ cô giáo."
Tề Ngôn: "Ờ."
Thẩm Kiến Sơ nhéo cằm Tề Ngôn: "Cô Tề sao mà đáng yêu như vậy."
Tề Ngôn mặc Thẩm Kiến Sơ nhéo, nhưng cho cô ấy nhéo là một chuyện, không ngăn được cô trừng Thẩm Kiến Sơ một cái.
Thẩm Kiến Sơ lại nói: "Còn có một việc cô Tề khả năng sẽ tức giận."
Tề Ngôn: "Chuyện gì?"
Thẩm Kiến Sơ: "Cô Phùng hẹn chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm, ba chị cũng có, chị đáp ứng rồi."
Tề Ngôn nhìn Thẩm Kiến Sơ, không nói lời nào.
Thẩm Kiến Sơ đáp tay lên eo Tề Ngôn: "Buổi chiều chị lại đây là định nói với em, em xem học sinh của em, quá nhiệt tình quá quan tâm em, chị không tiện mở miệng," Thẩm Kiến Sơ còn đặt giả thiết: "Nếu chị nói, bọn họ không điên sao."
Tề Ngôn cười một chút: "Lỡ như buổi tối em không rảnh đâu?"
Thẩm Kiến Sơ quơ quơ di động: "Em giữa trưa đã nói thời gian ăn tối dành cho chị."
Tề Ngôn đốn vài giây: "Được rồi."
Cùng cô giáo và chồng cô giáo ăn cơm là không có gì, chỉ là bữa cơm này, mọi người liền ngầm đồng ý điều gì đó.
Thẩm Kiến Sơ nhìn Tề Ngôn, Tề Ngôn cũng nhìn Thẩm Kiến Sơ, không bao lâu vẫn là Thẩm Kiến Sơ mềm xuống trước, ôm lấy Tề Ngôn, lấy chóp mũi cọ cổ Tề Ngôn, hỏi: "Chị còn không đủ tiêu chuẩn sao cô Tề?"
Tề Ngôn bị cọ đến dễ chịu, chui vào trong lòng ngực Thẩm Kiến Sơ cười rộ lên: "Em có nói chị không đủ tiêu chuẩn sao?"
Thẩm Kiến Sơ nghe xong càng cọ đến lợi hại hơn: "Đã nhận được ý tứ của cô Tề."
Hai người ở phòng làm việc ngồi trong chốc lát, cô Phùng gọi điện thoại lại đây, nói ba đã đặt nhà ăn, hỏi hai vị khi nào rảnh.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Dạ bây giờ."
Cô Phùng nói: "Con đi dẫn Tề Ngôn đến đây đi."
Thẩm Kiến Sơ nhìn Tề Ngôn: "Em ấy ở bên cạnh con mà, con ở phòng làm việc của em ấy."
Cô Phùng cười một chút: "Gần đây con rảnh quá ha, WeChat một giây là trả lời điện thoại một giây là tiếp, con còn chạy đến phòng làm việc."
Thẩm Kiến Sơ không khách sáo khịa trở lại: "Đây không phải là con muốn theo đuổi Tiểu Ngôn sao, không rảnh làm thế nào theo đuổi."
Cô Phùng ý cười càng sâu: "Mẹ thật là chịu không nổi con, không biết nói cho mẹ nghe hay là nói cho người bên cạnh con nghe, lát nữa mẹ phải nói với ba con, nhìn xem con gái, gần nhất chua thành cái dạng gì."
Thẩm Kiến Sơ không ngại: "Con ngày mốt còn muốn cùng em ấy đi Italy."
Cô Phùng: "Con còn khoe ra à.".
ngôn tình tổng tài
Thẩm Kiến Sơ: "Đúng vậy."
"Được rồi ai u," cô Phùng ngoài miệng nói chua, trong lòng không biết vui thành thế nào: "Lát nữa gặp đi."
Thẩm Kiến Sơ: "Dạ."
Tề Ngôn nghe không được giọng của cô Phùng, nhưng Thẩm Kiến Sơ nói gì đó cô đều nghe rõ ràng, nhưng cho dù là như thế, cô cũng không chủ động mở miệng hỏi, chờ Thẩm Kiến Sơ cúp điện thoại, Tề Ngôn lập tức đứng lên: "Đi thôi."
Thẩm Kiến Sơ bật cười: "Được."
Cô Phùng đã gửi địa chỉ lại đây, nửa giờ sau hai người xuống xe trước cửa quán ăn, thực trùng hợp, hai người mới vừa đi vào, cô Phùng liền ở phía sau kêu hai người.
Hai người lui lại mấy bước, chờ cô Phùng và ba cùng nhau đi vào.
Cô Phùng đắp tay Tề Ngôn: "Buổi chiều có học sinh tới sao?"
Tề Ngôn gật đầu: "Dạ có."
Cô Phùng lại quay đầu nghẹn Thẩm Kiến Sơ: "Tiểu Ngôn làm việc con qua làm gì?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Con qua thụ giáo."
Tề Ngôn lập tức hiểu được, lập tức cười rộ lên.
"Thụ giáo cái gì?" Cô Phùng hỏi.
Thẩm Kiến Sơ buông tiếng thở dài, nhìn Tề Ngôn: "Học sinh của cô Tề, biết con đang theo đuổi cô Tề, vây quanh giáo dục con đó.".