Mặt Trời Mọc Trong Bóng Hoàng Hôn

Một đêm gió lạnh.

Tôi mặc một chiếc áo phông mỏng và khoác thêm chiếc áo khoác ngoài, bước từng bước xuống bậc thang cũ của khu nhà. Tôi cảm giác được có một ánh mắt sắc bén nào đó đang nhìn mình khiến tôi không được an tâm.

Tiếng bước chân trên từng bậc thang phát ra thứ âm thanh khe khẽ, lạ hơn là tôi nhận thấy còn có một người khác cũng bước đi trên đoạn cầu thang này, đằng sau tôi. Bước chân tôi mỗi lúc một chậm lại, âm thanh “lộp cộp” đằng sau cũng dừng. Tôi lại bước nhanh hơn, tiếng giày nện xuống đất cũng nhanh hơn. Tôi đột nhiên ngoảnh mặt nhìn lại đằng sau.

Không có ai cả!

Màn đêm vẫn bao phủ khắp thành phố Hà Nội và khắp khu nhà tôi đang ở. Ánh đèn vàng của đường cùng đèn sáng trắng trong một số phòng gần đây tạo nên thứ ánh sáng quỷ dị. Lòng tôi không khỏi cảnh giác hơn.

Xuống đến tầng một của khu nhà, tại gần bãi đỗ xe, tôi nhìn về phía cây phượng vĩ đằng xa. Hương Anh không ở đó, có chút lạ lùng! Tôi tiến về góc khuất của bãi đỗ xe, muốn thử xem người theo dõi tôi sẽ làm gì tiếp theo.

Trong khi bình tĩnh đi đến nơi đó, tôi nhìn bức tường có ánh đèn chiếu rọi mờ mờ, thoáng thấy bóng một người đàn ông. Tôi bất giác xoay người. Nhưng tên đó có vẻ cũng rất nhanh nhẹn, đáng tiếc là vẫn chậm một bước. Khi hắn định tấn công tôi từ phía sau thì tôi đã nhanh chóng tránh được. Sau đó tôi bắt lấy tay hắn bẻ ngoặt ra sau. Cánh tay đó không có sức lực! Quá kỳ lạ rồi!

“Ông là ai?” – Tôi hỏi hắn.

Mặt hắn được bịt kín bởi một mảnh vải màu đen, cả người cũng toàn một màu đen u ám. Người đàn ông này cao khoảng một mét bảy, tay trái hoàn toàn không có lực, trên bàn tay còn có vài nốt gì đó trông như mụn nước. Rất giống… Dương Văn Nguyên. Chú của Hương Anh cũng bị liệt tay trái!

“Chắc cậu sẽ biết.” - Hắn nhàn nhạt trả lời tôi.

Tôi không nói gì cả, giữ chặt lấy người hắn.

“Ông cần phải về sở cảnh sát với tôi.” – Tôi nghiêm nghị.

Hắn cười cợt nói:

“Đừng giả vờ nữa anh cảnh sát giết người.”

Tại sao hắn biết? Ông ta là có ý gì đây?

“Câu chuyện của ông buồn cười quá. Lời ông nói mang tính chất vu khống đó.” – Tôi giữ bình tĩnh và cười nói.

“Thật sao?” - Hắn vẫn dáng vẻ đó.

Đằng xa có một đám người đang tiến lại đây, tôi vội vàng đẩy hắn vào chiếc xe đen cũ của mình ở gần đó và lái xe rời đi. Hắn không hề lo lắng, cũng không nói một câu nào.

Một ngôi nhà hoang hiện lên trước mắt tôi qua cửa kính trước xe. Nơi đây không hề có người, cây cối cũng rất ít.

“Có cần nhìn kĩ xem ở đây còn có ai không? Anh cảnh sát!” - Hắn cố ý khéo dài cụm từ phía sau.

Tôi giữ chặt cánh tay phải của hắn, nhìn xung quanh căn nhà cũ kĩ hoang tàn đầy mạng nhện.

“Hương Anh?” – Tôi bất ngờ.

Cô ấy bị dây thừng trói chặt, miệng bị bịt kín bởi băng dính màu đen. Hương Anh cũng nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó nhưng không thể.

“Đó là cháu gái của ông đó!” – Tôi nói.

“Hừ… Cháu gái thì đã sao? Con mẹ đã ngu ngốc, đến đứa con cũng không khôn hơn được bao nhiêu.” - Hắn cười mỉa mai.

Hương Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thoáng sự lo lắng. Tôi lấy dây thừng trói hắn vào một cái cột bằng bê-tông, hắn vẫn bình tĩnh. Tôi tiến lại gần Hương Anh. Thế nhưng tôi càng tiến lại gần, ánh mắt cô ấy càng hiện lên nét sợ hãi. Cô ấy tuyệt không run sợ một cách vô cớ như vậy!

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn hắn ta.

“Ông đã làm gì cô ấy?” – Tôi lo lắng hỏi hắn, trong lòng vô cùng bất an.

“Nó chỉ còn sống được hai phút nữa.” - Hắn nhìn tôi, cười khinh miệt.

Tôi vội vã nhìn về phía Hương Anh. Quả thật nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy quả bom hẹn giờ đằng sau cô ấy. Tôi khẽ giật mình, tiếng “tít tít” bắt đầu vang lên.

“Một phút năm mươi chín giây… năm mươi tám… năm mươi bảy…” - Hắn ta bắt đầu đếm ngược theo giờ trên quả bom.

Tôi cẩn thận tiến lại gần Hương Anh, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt không ngừng ra hiệu cho tôi. Nhưng tôi làm sao bỏ mặc cô ấy được đây? Nhìn dáng vẻ Hương Anh như vậy, cái cảm giác khó hiểu trong lòng tôi lại càng rõ nét. Đúng vậy, ngày đó Hùng xảy ra chuyện, trong lòng tôi cũng có cảm giác tương tự. Đó là tình bạn, tình đồng đội. Còn với Hương anh? Có lẽ tôi coi cô ấy như một người em gái tuy tiếp xúc với nhau chưa nhiều.

Thật ra trong cuộc đời của mỗi con người, tình cảm là thứ nguy hiểm nhất, nhưng cũng ấm nồng nhất. Nếu hôm nay bạn gặp khó khăn, gian nan và tôi giúp đỡ bạn vượt qua, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt. Bởi lẽ tình cảm đã vô thức nảy sinh khi tôi chấp nhận giúp đỡ bạn. Đối mặt với kẻ muốn hại bạn, trong lòng tôi cũng lo sợ, cũng muốn tránh đi. Nhưng chính tình bạn tốt đẹp của con người, sự tin tưởng lẫn nhau đã xoá bỏ đi nỗi lo sợ đó. Để rồi tôi và bạn cùng nhau vượt qua.

“Một phút năm mươi ba… năm mươi hai… năm mươi mốt…” - Hắn vẫn rất thờ ơ.

Chẳng lẽ ngay chính bản thân hắn cũng không sợ chết sao?

Tôi chăm chú nhìn quả bom hẹn giờ, khẽ nâng nó lên thì thấy 5 – 6 dây điện màu xanh, đỏ và vàng. Đúng là một tên tàn ác! Tôi lấy điện thoại ra, định gọi cho trung tâm bom mìn thì mới nhớ ra rằng họ cách chỗ này quá xa.

Hương Anh nhìn tôi như muốn nói với tôi rằng: “Anh hãy đi đi, không cần quan tâm đến em.” Nhưng tôi có thể bỏ một người bạn, một người em gái chết trước mặt tôi?

“Một phút bốn mươi ba… bốn mươi hai… bốn mươi mốt…”

Tôi cố gắng giữ cho bản thân chút bình tĩnh. Trước hết tôi cởi trói và xé đi lớp băng dính trên miệng Hương Anh. Cô ấy hét lên:

“Anh mặc kệ em! Anh Hiên, anh và em vốn chỉ là người xa lạ.”

“Em cho là vậy sao?” – Tôi vừa quan sát mấy sợi dây điện trên quả bom, vừa hỏi cô ấy.

Hương Anh không nói gì nữa, giữ im lặng và nhìn quả bom.

Quả bom gắn vào một dây xích to và buộc vào chân cô ấy, được khoá lại bằng một khoá sắt cũ kĩ nhưng vô cùng bền chắc. Ngoài ra nó còn hàn chặt vào cánh cửa sắt của căn nhà. Tôi hơi tuyệt vọng.

Mấy sợi dây điện ở quả bom như muốn khiêu chiến với tôi, làm cho tôi nhức đầu muốn điên lên. Tôi tính cắt thử một dây, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Hương Anh, tôi lại không làm được. Với quả bom bình thường đã khó khăn, đây lại là một quả bom phiền phức trong phiền phức. Đáng chết!

“Năm mươi tám giây… năm mươi bảy giây… năm mươi sáu giây…” - Hắn vừa cười vừa nói.

Nhìn mấy sợi dây đó, lại thêm lời hắn khiêu khích khiến tôi thực sự phát điên. Tôi bỏ quả bom xuống và quay lại nhìn hắn. Hắn đã biến mất! Quá nhanh! Như một cơn gió vậy.

Dây thừng trói hắn đã bị cắt đứt. Tôi chạy ra ngoài cửa, thấy hắn ngồi trên xe tôi và phóng đi. Tôi rút súng ra muốn bắn vào lốp xe, nhưng không kịp. Bên trong căn nhà với ánh đèn mờ mờ, Hương Anh nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn thất vọng.

“Là do em không chú ý tới hắn.” – Cô ấy nói nhỏ, đôi con ngươi ươn ướt.

Tôi không nói gì cả.

Chỉ còn lại mười hai giây!

“Anh Hiên, anh chạy mau đi. Em van anh đó!” - Giọt nước mắt từ trên mi mắt ấy rơi xuống trên gò má tái xanh.

Tôi vẫn nhìn Hương Anh.

“Tôi không phải là một người tốt như em nghĩ đâu.” – Tôi nhàn nhạt nói với cô ấy.

Chăm chú nhìn quả bom, tôi như điên dại và quay cuồng. Lại một người nữa chết ngay trước mắt, tôi có thể đành lòng sao? Khi ấy nhìn thấy Thanh bỗng dưng ra đi, tôi bị cái cảm giác bất lực giày vò. Tôi không thể để như vậy được! Chỉ cần còn lại một tia hy vọng, tôi tuyệt đối không bỏ cuộc! Hương Anh là em gái tôi - một cô em gái tin tưởng vào tôi.

Tôi nhìn Hương Anh:

“Đánh cược một phen, được không?”

Cô ấy khẽ gật đầu.

Tôi nín thở, cắt một sợi dây màu xanh lá… bom vẫn tiếp tục hoạt động. Đáng chết!

Ba giây… hai giây… một giây…

Không nổ! Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tôi cào cào tóc, lại nở nụ cười như khờ khạo. Hương Anh nhìn tôi, nước mắt lăn dài, đọng nơi đôi môi là một nụ cười.

Tôi từng nghĩ đến một cái chết - một cái chết mịt mờ, tưởng chừng như xa ngàn dặm mà cũng gần ngay trước mắt. Từ khi lún sâu vào vũng bùn tội ác, tôi đã biết kết cục của mình không thể nào tốt hơn cái chết. Đúng vậy, là cái chết! Nhưng nhẹ nhàng hay đau đớn thì quả thật mờ ảo vô cùng. Cuộc đời con người, có ai dám chắc mình có thể sống hết ngày mai?

***

Ngày 24 tháng 2 năm 2016, mây mù.

Hơn bảy giờ sáng, tôi đến sở cảnh sát tường trình lại vụ việc tối hôm đó.

“Theo như lời anh nói thì Dương Văn Nguyên đã bắt cóc cô Dương Hương Anh?” - Một đồng nghiệp hỏi tôi theo đúng nguyên tắc.

“Đúng vậy.” – Tôi trả lời.

“Anh theo tôi đi làm thủ tục để lập hồ sơ vụ án.”

Sau khi thành lập hồ sơ, tôi trở lại phòng và bắt đầu công việc. Tôi cùng mọi người đang chuẩn bị cùng nhau thảo luận về vụ án thì cảnh sát trưởng triệu tập.

“Vụ án về Phạm Hữu Niên và Hoàng Minh Phương các cậu cố gắng điều tra. Cấp trên đang hối thúc chúng ta, vì vậy mong mọi người tập trung cao độ vào công việc. Tôi biết gần đây áp lực của các cậu rất nhiều, nhưng hãy cố hết sức.” - Cảnh sát trưởng nói với chúng tôi, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Anh ấy luôn là vậy, tuy phía trên gây áp lực rất lớn cho anh, nhưng chưa lần nào anh nặng lời hay chỉ trích chúng tôi về tiến độ công việc. Anh luôn thông cảm và giúp đỡ cho chúng tôi nói với cấp trên, bởi anh ấy biết muốn điều tra một vụ án mạng là vô cùng khó.

Tôi gượng cười. Anh Mạnh đáp lại:

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.” – Trên mặt anh còn đọng lại nét mệt mỏi do mấy ngày thức khuya vì vụ án.

Bên ngoài, tiết trời vẫn âm u.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui