Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

Tiếng súng không ngừng vang lên. Cảnh tượng trước mắt hỗn loạn.

Một loạt tiếng còi hú của xe cảnh sát xông đến. Khói từ loại đạn cay bay mù mịt. Một lát sau, đám thuộc hạ của Nhất Bá đã bị cảnh sát khống chế. Tên quỷ dữ đó cũng đã bị bắt.

Đúng rồi! Kẻ ác sẽ bị tiêu diệt nhưng những gì chúng gây ra hoàn toàn có thể chữa lành không? Có thể khiến những nạn nhân quên sạch không?

Sau khi cảnh sát dẹp loạn, chị Huỳnh theo sau ôm lấy Tiêu Đằng:

“Đằng Đằng, em sao vậy?”

“Phong Sính?”

Chị Huỳnh tìm kiếm xung quanh, trong góc tốt của kho hàng tìm thấy Đường Y.

Chị Huỳnh ôm cô khóc lớn.

“Mau đến đây! Cứu em ấy. Nhanh lên!”



Màn đêm buông xuống, tiếng còi cấp cứu vang lên. Các y tá, bác sĩ thi nhau chạy cấp cứu cho trận hỗn chiến vừa rồi.


Chị Huỳnh đi đi lại lại bên ngoài lo lắng. Một lượt cả 3 người nhà của cô đều phải đứng trước ranh giới sinh tử. Làm sao có thể ngồi yên cho được?

Chị Huỳnh vừa lau nước mắt chẳng mấy chốc lại chắp tay lên nguyện cầu ông trời.

Tiêu Đằng bị đạn xiên ở chân sau khi bác sĩ xử lý viên đạn, băng bó vết thương anh được đẩy ra trước.

Thay vì vào phòng bệnh nằm, Tiêu Đằng ngồi chờ Đường Y và Phong Sính.

Bởi người ta thường nói hoạn nạn mới thấy chân tình.

Chị Huỳnh ngồi xuống ôm cổ Tiêu Đằng:

“Đằng Đằng, hai đứa nó sẽ không sao có đúng không?”

Tiêu Đằng nghẹn ngào không nói nên lời chỉ gật đầu. Lâu lâu anh quay mặt sang chỗ khác lau nước mắt.

Một lúc sau, Tiêu Đằng lại dùng tay đánh vào ngực mình. Sự đau lòng kìm nén không được cuối cùng bộc phát.

“Chị Huỳnh, là tại em. Nếu Phong Sính không đỡ cho em phát súng đó, có lẽ cậu ấy không trúng đạn ở ngực. Chị Huỳnh…”

Cú đánh vào ngực càng lúc càng mạnh, càng dồn dập. Chị Huỳnh ngăn tay Tiêu Đằng:

“Tiêu Đằng nghe cho kỹ. Chị mà không nhận được tin nhắn của em. Chị sẽ không đến kịp lúc. Vậy cho nên đừng tự trách!”

Đúng vậy, khi được thuộc hạ Bách gia chở đến địa điểm tìm Đường Y. Tiêu Đằng đã lén gửi định vị cho chị Huỳnh. Cảnh sát mới tìm đến kịp lúc.

Cửa phòng cấp cứu mở ra:

“Ai là người nhà của Đường Y!”, y tá hỏi.

Chị Huỳnh chạy nhanh đến rơi chiếc giày ra: “Là tôi.”

“Theo tôi đưa bệnh nhân về phòng.”

Chị nhìn sang Tiêu Đằng, anh gật đầu hiểu ý mà ở tại chỗ chờ Phong Sính.


Sau khi về phòng bệnh, chị Huỳnh kéo tay y tá:

“Xin hỏi con bé có sao không?”

Y tá giải thích sơ lược: “Bị kiệt sức và bị đánh đập. Vết thương ngoài da đã được xử lý. Bên trong không có tổn thương.”

Thở phào nhẹ nhõm, Chị Huỳnh kéo y tá đến cửa phòng hỏi nhỏ:

“Vậy còn những chỗ khác?”

“Không có gì nghiêm trọng!”

Chị Huỳnh cố gắng nói nhỏ nhất có thể:

“Ý tôi là em ấy có bị xâm hại không?”

“Một lúc bác sĩ sẽ vào báo kết quả!”

Chị Huỳnh kéo tay chị tá lần nữa: “Xin cô nói trước để tôi chuẩn bị tinh thần!”

Nhìn ánh mắt van xin của chị, y tá hiểu mang hồ sơ ghi chép bệnh án và báo cáo kết quả giải thích cho chị Huỳnh:

“Thôi được rồi. Nhìn vào kết luận là không bị xâm hại. Chỉ bị kiệt sự và bị thương ngoài da.”

Nghe đến đây, chị Huỳnh khuỵu xuống, tay không ngừng khấn, nước mắt tuôn như mưa:


“Tạ ơn trời đất! Tạ ơn trời đất phù hộ!”

Y tá nhắc nhở chị Huỳnh giữ bình tĩnh rồi ra ngoài. Thật sự chị Huỳnh không thể bình tĩnh, vừa vui mừng vừa khóc nắm tay Đường Y.

“Ở hiền gặp lành Y Y ạ!”

Phong Sính ngay sau đó được đưa về phòng bệnh. Tiêu Đằng xin ở cùng phòng với anh để tiện chăm sóc.

Đến cuối cùng mà nói, nếu không phải vì ganh ghét đố kỵ, mọi chuyện có thể đi theo hướng tốt đẹp hơn. Chỉ cần Nhất Bá đừng so sánh bản thân mình với Phong Sính. Tìm một người phù hợp hơn Từ Nhan có thể hắn đã không phải ôm hận một đời.

Cái giá để trả cho việc sống trên đồng tiền kiếm được từ sự đau khổ của người khác là bằng cả tính mạng.



Mấy tuần sau, Đường Y khoẻ lại, cô chăm sóc Phong Sính. Phong Sính vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Lúc lau mình cho anh, cô nghe trên truyền hình nói rằng cảnh sát đã triệt phá đường dây mua bán của Nhất Bá.

Đường Y tắt tivi, cô vắt cái khăn lau tay cho Phong Sính vừa nói:

“Sau này hy vọng sẽ không còn một Nhất Bá thứ 2. Mong những bạn nữ sẽ được xã hội và chính quyền và luật pháp bảo vệ.”

“Còn anh đó! Mau tỉnh lại đi. Lớn rồi còn bắt em chăm sóc hoài sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận