1.
Lưu Chương bị đói tỉnh, tóc tai lù xù đi đến phòng bếp. Ký ức của anh về ngày hôm qua dừng lại ở việc mình cùng Châu Kha Vũ xoay chai chơi "thật hay thách", còn lại chẳng nhớ được gì.
Bước chân anh dừng lại trước cửa phòng bếp, người con trai đang bận rộn trong kia cùng chàng thiếu niên trong ký ức giống nhau như đúc.
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Châu Kha Vũ đột nhiên quay sang nhìn anh, mỉm cười cất giọng - "Tỉnh rồi à? Mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng, hôm qua anh say quá nên hôm nay em chỉ nấu cháo trứng muối thôi" - "Lưu Chương, anh dậy rồi hả? Nhanh nhanh đánh răng rửa mặt, sáng nay em làm tiểu long bao đó."
Lưu Chương cảm thấy mình nhất định là điên rồi hoặc là bệnh của anh tái phát, nếu không sao Châu Kha Vũ có thể xuất hiện trong nhà mình. Anh tự nhéo bản thân một cái...đau...vậy đây là sự thật...
- "Sao cậu lại ở đây?"
- "Sao em không thể ở đây? Hôm qua anh say bất tỉnh nhân sự, là em đưa anh về đó!"
- "Nhưng mà...nhưng mà..."
- "Không nhưng nhị gì hết, nhanh đi đánh răng!" - Châu Kha Vũ không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh, hai tay cậu đặt lên vai anh, đẩy người đến trước cửa nhà vệ sinh - "Nhanh, kem đánh răng với khăn mặt em cũng đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi."
Lưu Chương miệng đầy bọt trắng, vừa đánh răng vừa ngẩn người nhìn vào trong gương, nghĩ thầm - "Không đúng, đây là nhà mình mà, sao cậu ta cứ như bản thân mới là chủ nhà vậy?"
Lúc anh một lần nữa trở lại phòng ăn thì Châu Kha Vũ đã bày biện đâu vào đấy. Bữa sáng là cháo thịt nạt trứng muối cùng sữa đậu nành, đơn giản nhưng lại kích thích vị giác, hôm qua anh chỉ lo uống, chẳng ăn được bao nhiêu, qua một đêm bụng đã rỗng tuếch.
- "Sao anh còn đứng đó, cháo nguội mất bây giờ."
Ngồi xuống bàn, vùi đầu vào chén cháo, càng nghĩ anh càng thấy có gì đó sai sai...đây là nhà anh cơ mà!!!
- "Cậu nói là hôm qua cậu đưa tôi về?"
- "Không em chứ ai? Chẳng lẽ anh mong người đưa anh về là Trương Gia Nguyên? Cậu ta bận chăm Lâm Mặc rồi."
Lưu Chương có chút nghẹn họng, sao giọng điệu của Châu Kha Vũ lại thân thiết quá vậy?
- "Cậu có thể gọi Oscar đến đón tôi, dù sao cậu ấy cũng sống ở gần đây."
- "Không cần, em tiện đường - hơn nữa em cũng không thích anh quá thân thiết với anh ấy."
- "Tiện đường khỉ gió! Không phải cậu ở Bắc Kinh sao? Tiệc họp nhóm xong rồi sao không về lo cho công ty đi, ở lại đây làm gì!" Lưu Chương có chút tức giận rồi, con người này sao có thể tự nhiên như chưa có gì xảy ra vậy?
- "Anh không cần lo lắng, công ty là em hợp tác với anh Vũ Hằng mở, hiện tại em đang nghỉ phép. Em biết anh muốn đuổi em đi, không sao, anh ăn xong em sẽ đi."
- "Tôi không lo lắng, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cậu." Anh xúc vài muỗng cháo bỏ vào miệng - "Tay nghề cậu ta vẫn tốt như xưa..."
- "Được rồi, tôi ăn xong rồi, cậu có thể đi chưa?" Đoạn Lưu Chương ngẩn đầu nói với cậu.
- "Lưu Chương, chúng ta nói chuyện một chút."
- "Gọi tôi là AK!"
- "Em không thích, quá xa lạ."
- "Chúng ta vốn dĩ là người lạ."
Ánh mắt Châu Kha Vũ tối lại, tự động bỏ qua câu nói gây tổn thương kia, trầm giọng:
- "Lưu Chương, em sẽ theo đuổi lại anh, anh có thể không đồng ý nhưng anh không thể ngăn cản em. Em biết lúc trước là em tổn thương anh, em có lỗi với anh nhưng lần này em tuyệt đối sẽ không buông tay nữa. Em không muốn chúng ta thành người dưng nước lã."
Nói xong, không đợi anh trả lời, cậu đứng dậy bước ra khỏi nhà để lại Lưu Chương đang thở phì phò vì tức giận.
Trước lúc đóng cửa còn quay lại nói vọng vào: - "À, em quên nói với anh, em mua lại căn hộ đối diện rồi, hiện tại em là hàng xóm của anh, xin anh sau này chăm sóc em một chút."
- "Chăm sóc em gái cậu." Lưu Chương tức đến mức văng tục. Sao trên đời lại có người mặt dày như Châu Kha Vũ chứ!!!
2.
Kể từ ngày tuyên bố sẽ theo đuổi lại anh, Châu Kha Vũ giống như một cái đuôi sao mông anh.
Mỗi ngày cậu sẽ sang nấu cho anh bữa sáng, tối sẽ đợi anh tan làm về ăn cơm, hệt như một cô vợ nhỏ. Mọi ngóc ngách trong nhà anh đều có hình dáng cậu.
Trong nhà có thêm một đôi dép, một bộ bát đũa.
Trên sofa thỉnh thoảng sẽ có áo khoác của cậu, trên bàn cũng hiển nhiên có thêm một cái laptop - Châu Kha Vũ mang sang giải quyết công việc trong khi đợi anh về.
Trong tủ lạnh cũng chứa đầy những đồ ăn tươi ngon...
Châu Kha Vũ thật sự muốn biến nhà anh thành nhà cậu ta, chỉ thiếu điều là chưa dọn hết đồ đạc qua nhà anh thôi.
Lưu Chương chưa từng đuổi người sao? Có! Dĩ nhiên là có! Còn dùng những lời lẽ nặng nề nữa là đằng khác, nhưng người kia da mặt quá dày, không chịu đi!
Lưu Chương không thay mật khẩu nhà sao? Có! Dĩ nhiên là có! Nhưng người kia bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn có thể vào nhà, anh còn có thể làm gì?
Nghĩ càng thêm bực, Lưu Chương dùng gối ném vào người đang ung dùng ngồi gõ laptop trên bàn.
- "Sao vậy? Anh đói à?"
Lưu Chương không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cậu. Châu Kha Vũ hoang mang - cậu làm gì chọc giận anh rồi? Vừa nãy vẫn còn tốt lắm mà...
- "Hay bài hát mới bí ý tưởng hả? Không sao, việc đó em có thể giúp anh, dù gì em cũng từng làm idol."
- "Bí cmn chứ bí!" - Anh chửi thề một tiếng rồi vào phòng làm nhạc đóng sập cửa, bỏ lại một Châu Kha Vũ vẫn còn đang ngơ ngác.