1.
Dạo này Châu Kha Vũ cứ hay đi sớm về khuya, bận bận rộn rộn nhưng vẫn không quên làm đồ ăn mỗi sáng cho anh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trên bàn ăn bày sẵn sandwich cùng trứng ốp, có sẵn cả sữa, kế bên còn kèm theo mảnh giấy note, không có chữ chỉ có một hình trái tim được vẽ bằng tay của người kia.
Hôm nay là ngày thứ 15 anh nhận được những thứ như vậy, đôi khi là mảnh giấy note, đôi khi là viên kẹo, đôi khi là một hòn đá,...và tất cả đều có hình trái tim trên đó. Lưu Chương nhét mảnh giấy vào chiếc hộp đặt trên kệ, món đồ thứ 15.
Hôm nay anh có hẹn với Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc, địa điểm là một quán bar quen thuộc. Khi anh đến, bọn họ đã chờ anh sẵn trong phòng vip.
- "Eigei, đến rồi à? Nhanh nhanh đến uống với em, hôm nay Trương Gia Nguyên đãi khách, chúng ta uống cho đã." Lâm Mặc có vẻ đã có chút hơi men trong người.
- "Xin khiếu, anh dạo này kiên rượu bia."
- "Không sao, hôm nay em chống lưng cho anh, bảo đảm tên Châu Kha Vũ kia không làm gì được Eigei của chúng ta đâu."
Lưu Chương đau đầu, quay sang hỏi Trương Gia Nguyên đang ngồi bình tĩnh một bên:
- "Hôm nay em ấy sao vậy? Em không quản sao?"
- "Anh ấy vừa ký được một show tống nghệ khá hot nên vui vẻ, không sao, uống một chút thôi, em chăm được."
- "Eigei, nhanh uống, chúc mừng cho em nào, chúc mừng siêu sao của chúng ta."
Lưu Chương bất đắc dĩ uống một ly, mùi cồn xộc vào mũi, hơi nóng bốc lên từ cuống họng làm cho đôi mắt anh dâng lên tầng sương mỏng. Nhìn hai người kia vẫn hạnh phúc như vậy anh thấy hạnh phúc thay cho họ, còn hạnh phúc của anh thì đang ở nơi nào. Thở dài một cái, không tự chủ lại uống thêm ly nữa.
- "Eigei, anh đang có tâm sự gì, nói cho tụi em biết, tụi em giải quyết giúp anh". Lâm Mặc khá hiểu anh, vừa nhìn liền biết ngay tâm trạng anh không tốt - "Có liên quan đến Châu Kha Vũ, phải không?"
- "Biểu hiện rõ như vậy à?"
- "Không, vì em hiểu anh, nhìn sơ là biết."
- "Lâm Mặc, nếu Trương Gia Nguyên cũng bỏ đi biệt tích 5 năm không một lí do sau đó trở về theo đuổi lại em thì em có tha thứ cho em ấy không?"
Trương Gia Nguyên suýt tí thì sặc, nãy giờ cậu chỉ đang chăm chỉ ăn thôi, không hiểu sao mũi tên lại hướng đến mình rồi.
- "Sẽ!" Lâm Mặc không chút do dự trả lời. - "Vì em biết cậu ấy sẽ không tự nhiên mà làm như vậy."
- "Còn anh, Eigei, anh sẽ tha thứ cho Châu Kha Vũ sao?"
- "Anh không biết..." Lưu Chương có chút mờ mịt trả lời.
- "Lâm Mặc, anh biết rõ bản thân mình 5 năm qua luôn đợi em ấy trở về, cũng biết rõ nguyên nhân khi đó em ấy chia tay anh, nhưng khi em ấy thực sự xuất hiện trước mắt anh thì anh lại bắt đầu sợ hãi."
- "Anh sợ cảm giác bị bỏ rơi một lần nữa, sợ bản thân lại gặp ác mộng, sợ sự chờ đợi không biết đến khi nào..."
- "Eigei, anh đang đợi cậu ấy tự mình nói với anh sao? Sao anh không thẳng thắng hỏi cậu ấy? Nhìn anh cứ thế này em thực sự khó chịu."
- "Anh không có can đảm, Lâm Mặc...Rõ ràng anh đã cho em ấy rất nhiều cơ hội để giải thích, nhưng có vẻ như em ấy không muốn...hoặc có lẽ em ấy muốn duy trì mối quan hệ như hiện tại..."
- "Eigei..." Lâm Mặc muốn khuyên nhủ anh nhưng không biết nói thế nào cho phải, bàn tay nắm lấy ngón tay đang để dưới bàn của Trương Gia Nguyên giật giật, bấy giờ cậu mới lên tiếng:
- "AK, em không hiểu Châu Kha Vũ đang nghĩ gì nhưng em biết chắc anh ấy không hề muốn hai người duy trì mối quan hệ như bây giờ."
2.
AK lảo đảo trở về nhà, Châu Kha Vũ đã chờ sẵn. Lưu Chương để yên cho cậu dìu anh vào, im lặng nhìn cậu đưa ly nước đến bên môi kêu anh uống một chút.
- "Châu Kha Vũ, cậu không có gì định nói với tôi sao?"
Châu Kha Vũ giật mình, ánh mắt anh như đang xoáy vào cậu làm lòng cậu có chút hoảng hốt - "Không có, Lưu Chương, anh sao vậy?"
- "Thật sự không có sao?"
- "Không có, dạo gần đây em hơi bận việc công ty, anh biết mà, ngoài ra đâu còn chuyện gì khác...hay hôm nay Lâm Mặc cùng Trương Gia Nguyên nói với anh chuyện gì hả?"
- "Không có gì...cậu nói không có thì là không có!'
Châu Kha Vũ dường như vừa thấy ánh sáng trong mắt anh vụt tắt nhưng anh cuối đầu quá nhanh, cậu không chắc mình có nhìn lầm hay không. Dùng hai tay bưng mặt anh lên, cậu nhìn thẳng vào mắt anh xác nhận nhưng người nọ nhanh chóng gạt ra, nhích người sang một bên nói - " Cũng tối rồi, cậu mau về nhà ngủ đi, tôi tự lo được."
Thấy cậu còn do dự, anh nói tiếp
- "Nhanh đi, tôi buồn ngủ rồi."
- "Vậy được, anh nghỉ ngơi cho tốt, thứ bảy này em có bất ngờ cho anh đó, nhớ về sớm."
Châu Kha Vũ đi rồi, Lưu Chương lấy chiếc hộp trên kệ xuống vuốt ve, một giọt nước mắt rơi bộp xuống nắp
- "Châu Kha Vũ, anh đã cho em cơ hội, là em không biết trân trọng nó..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...